Khi chị ấy nhắc đến con gái mình, vẻ mặt của Hoa Hạ dịu mờ đi. Ôi, người tình trong mộng của tôi tên là Chiêu Quân sao, cái tên hay quá, tôi ghi nhớ trong lòng. Tôi không đợi nữa nên hỏi tiếp:
– Ơ… Thế con gái chị bao nhiêu tuổi rồi, có bạn trai chưa?
– Oh! Năm nay con bé mười tám tuổi rồi, nhưng chưa có bạn trai.
Ôi bằng tuổi mà chả biết ai hơn tháng nào. Hoa Hạ đột nhiên nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ, và nghi ngờ hỏi:
– Eh! Tại sao cậu lại hỏi về điều này, hay là cậu có ý thích con gái tôi hả?
Tôi ngượng nghịu cười nói:
– Ưm… Không… không, em làm sao dám leo cao được?
Hoa Hạ nghiêm túc nhìn tôi:
– Này cậu nhóc hư, khó trách hôm nay cậu lại như vậy, thật sự nếu đã xảy ra chuyện! Bất quá, nếu cậu không có bạn gái, thì cũng không phải là không thể…
Tôi lập tức vui mừng khôn xiết, hỏi:
– Hihihi… Thật à, dì Hoa Hạ, dì đang đùa con đấy à? Hihihi…
Hoa Hạ sau đó nói, giọng điệu có gay gắt:
– Xem cậu háo hức như vậy, tôi có nói hay không cũng không quan trọng nữa, nhưng con gái của tôi có thích cậu hay không cũng khó nói, cho dù Chiêu Quân có thích cậu, thì nhà chúng tôi do là quỷ chết quyết định, tức do ông chồng của tôi, nếu như hắn nói không, thì cậu có nói lời lẽ ngọt ngào cũng vô dụng thôi! Hừm… Haizz…
Tôi hơi nản lòng ngay lập tức, vâng, không có dấu hiệu của tử vi, tức mê tín dị đoan nhưng tại sao tôi rất vui mừng? Hoa Hạ nhìn tôi và đột nhiên phá lên cười:
– Hahaha… Tuy nhiên, nếu cậu hài lòng với tôi thì không có hại gì. Tôi thực sự muốn làm mẹ vợ của cậu. Hahaha…
Tâm trạng của tôi đột nhiên được cải thiện, và tôi gật đầu lia lịa. Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, đồng nghiệp lần lượt đến làm việc. Hoa Hạ đứng dậy và đến bên tôi, đưa tay vặn vẹo mặt tôi, cười khúc khích, quay người bỏ đi. Vài ngày sau, Hoa Hạ đến văn phòng của tôi, lấy từ trong túi ra hai vé xem phim, đưa cho tôi và nói một cách thần bí:
– Nè! Tôi đã nói với Chiêu Quân và con bé có vẻ không ghét cậu, đây là hai vé xem phim tối nay, cậu đợi con gái tôi ở lối vào rạp chiếu phim lúc bảy giờ tối. Nhớ nhé?
Trong lòng tôi mừng rỡ, vội vàng lấy tiền ra:
– Ơ… Chị Hoa Hạ, sao có thể để chị trả tiền, đây này!
Hoa Hạ lại cười khúc khích:
– Hihihi… Tôi thích cậu gọi tôi là “chị”, nhưng nếu cậu cưới Chiêu Quân, thì cậu vẫn gọi tôi là ‘chị’ nha? Còn tiền thì… Quên đi, đừng đưa tiền cho tôi, hãy nhớ rằng cậu nợ tôi hai ân huệ!
Nói xong chị ấy đứng dậy đi ra ngoài. Tôi choáng váng với số tiền trong tay, dễ vậy sao? Ông trời quá tốt với tôi! Buổi chiều, tôi đi cắt tóc, tắm rửa, ăn vội và mặc vội quần áo cho đến khi cảm thấy hài lòng rồi mới phi thẳng đến rạp chiếu phim. Tôi đến đó, rồi xem đồng hồ thấy vẫn còn một tiếng nữa mới đến buổi biểu diễn. Tôi mua một ít đồ ăn nhẹ và cầm trên tay, rồi háo hức nhìn về phía trước, mong đợi sự xuất hiện của bóng dáng đã ám ảnh tôi. Chờ đợi và chờ đợi, tôi muốn xem phim quá, nhưng bộ phim đã bắt đầu mà tôi vẫn chưa thấy Chiêu Quân đâu. Trái tim tôi dần trở nên lạnh giá, và tôi tự nghĩ, lẽ nào cô ấy không đến?
Sau năm phút nữa, trái tim tôi hoàn toàn lạnh lẽo, dường như tất cả đều vui vẻ, vì vậy tôi muốn quay lại, nếu Chiêu Quân không đến, tôi sẽ không có tâm trạng để xem bất kỳ bộ phim nào! Lúc này, một bóng người yêu kiều xuất hiện ở trước mắt tôi, chính là Chiêu Quân! Tâm trạng tôi từ vô cùng chán nản chuyển sang cực kỳ sung sướng trong nháy mắt, trong lòng không chịu nổi, cảm thấy khó thở, muốn chào cô nhưng không thể phát ra tiếng, muốn đi về phía trước để gặp cô ấy, nhưng tôi không thể di chuyển đôi chân của mình. Chiêu Quân nhíu mày và nháy mắt đi đến chỗ tôi, cười với tôi:
– Hihihi… Vào đi anh.
Tôi vẫn còn trong cơn mê, và theo cô ấy như một con rối vào rạp chiếu phim. Tôi không biết bộ phim nói về điều gì nhưng trái tim tôi chỉ hướng về người con gái bên cạnh tôi. Trên người cô ấy có mùi thơm ngọt ngào như hoa lan, khiến tôi rất say. Mắt tôi cứ nhìn cô ấy bên cạnh, như thể mọi thứ xung quanh tôi đều biến mất, chỉ còn cô ấy trên thế giới này. Hết phim, tôi thẫn thờ theo em ra ngoài, nhưng ngay cả dũng khí để nắm lấy bàn tay bé nhỏ của em cũng không có. Trong tâm trí của tôi, cô ấy giống như một nàng tiên không thể bị xúc phạm, và tôi sợ rằng những hành động hấp tấp sẽ khiến cô ấy tức giận. Tôi muốn đưa cô ấy về nhà nhưng Chiêu Quân lắc đầu từ chối. Tôi thẫn thờ trở về ký túc xá, đêm nay tôi lại bị mất ngủ. Ngày hôm sau, Hoa Hạ đến văn phòng của tôi, đi đến trước mặt tôi và phàn nàn:
– Haizz… Thường ngày cậu rất thông minh lanh lợi, nhưng chuyện tối qua xảy ra, Chiêu Quân con gái tôi buồn bã và nói với tôi rằng: “Anh ta giống như một khúc gỗ!”
Tôi cũng khó chịu vì sự vô dụng của mình, và thực sự muốn tự tát mình, vì vậy tôi không thể đáp lại lời của Hoa Hạ. Chị ấy nói tiếp chắc để an ủi:
– Eh! Này, cậu muốn tôi nói gì với Chiêu Quân không? Con bé có ấn tượng khá tốt về cậu. Con gái tôi nghĩ cậu rất đẹp trai và có học thức… nhưng Chiêu Quân sẽ không thích một tên mọt sách!
– Ơ… Chị, giúp em một lần nữa đi.
Tôi nắm lấy tay Hoa Hạ, như thể nắm lấy ống hút cứu mạng, và trong lời nói của tôi như có tiếng khóc. Chị ấy dỗ dành tôi:
– Ôi, đứa nhỏ đáng thương của tôi, cậu thật là làm con gái của tôi buồn. Hừ, chàng trai, tôi lại giúp cậu một lần nữa, nhưng như vậy thì cậu đã nợ tôi ba ân tình, tôi sợ rằng cậu không trả được?
– Ơ… Chị đừng sợ, tôi sẽ để cho chị làm bất cứ chuyện gì! Tôi thề đó.
– Ừm… Vậy thì hãy đợi tin tốt lành của chi đi, hỡi chàng trai mê gái. Hihihi…
Hoa Hạ trả lời xong thì đột nhiên hôn lên má tôi, và chạy đi với một nụ cười quyến rũ. Tôi bàng hoàng sờ lên mặt, đúng vậy, không phải ảo giác, đòn đánh lén bằng nụ hôn vừa rồi của Hoa Hạ đã để lại trên mặt tôi một vệt nước bọt: “Ồ, cái này gọi là gì nhỉ? Con gái còn đó nhưng lại có ý tưởng chuẩn bị lên giường với mẹ vợ là sao…” Vài ngày sau, vào một buổi chiều thứ Sáu, Hoa Hạ lặng lẽ bảo tôi đợi Chiêu Quân ở cổng công viên lúc tám giờ sáng mai.
Huyện lỵ chỉ có một công viên, công viên chỉ có một cổng, công viên này rất đơn giản, bên trong có một ngọn đồi đất, trên đỉnh đồi có đình quán, nhưng đây là nơi có phúc của tôi, ngày này là rất thành công. Lời nói dí dỏm của tôi khiến Chiêu Quân che miệng và cười khúc khích nhiều lần. Trong vọng lâu nhỏ ấy, lần đầu tiên tôi nắm bàn tay bé nhỏ của em, khi về tôi vòng tay ôm eo em, ở cổng công viên, tôi mua cho em một chai nước uống, mặc dù em vẫn không chịu cho tôi tiễn cô ấy. Khi tôi đến cửa nhà, tôi được yêu cầu đi cùng cô ấy một đoạn đường dài hơn.
Tôi tin rằng cuộc hẹn này sẽ thay đổi ấn tượng của Chiêu Quân về tôi, và ngày chúng tôi xác nhận mối quan hệ sẽ không còn xa nữa. Quả nhiên, sau khi đi làm vào thứ Hai, Hoa Hạ nóng lòng đến văn phòng của tôi để báo tin vui cho tôi:
– Nè, Chí Dùng! Chiêu Quân nói với tôi rằng, con bé nghĩ cậu là một người tốt, và tôi cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cậu. Hihihi… Nè! Thế thì sao cậu không cảm ơn tôi?
Chị ấy nói xong, rồi chị đưa khuôn mặt của chị lại gần hơn với tôi. Thế là… Tôi cố tình hôn lên má chị ấy để thay cho lời cảm ơn. Hoa Hạ nói với một nụ cười hài lòng:
– Oh! Cũng không tệ lắm! Nhưng mà… nụ hôn này là sao ta??? Hihihi…
Chị ấy ghẹo tôi xong thì vỗ vào mông tôi và bước đi với một nụ cười quyến rũ. Tôi không khỏi bật cười, tôi đuổi theo chị ấy kiểu nô đùa, nhưng chị ấy hình như cũng không cho tôi đuổi theo, nên cứ chạy… Tôi tự nghĩ: “Than ôi, hãy đặt tình hình chung lên hàng đầu, đến lúc phải hy sinh màu sắc lòe loẹt của mình, bởi lúc này mình phải sẵn sàng, tôi tự an ủi mình trong giây lát.”
Sau đó, mối quan hệ giữa tôi và Chiêu Quân dần dần nóng lên, trong rạp chiếu phim, tôi hôn lên mặt cô ấy, sau gốc cây vào ban đêm, chúng tôi hôn nhau lần đầu tiên, trong góc công viên, tay tôi chạm vào ngực cô ấy…
… Nữa năm sau…
Vào một buổi chiều nửa năm sau, Hoa Hạ nói với tôi rằng cô ấy, tức Chiêu Quân, sẽ cho tôi đến nhà cô ấy vào buổi tối, bởi vì hồn ma đã chết, tức bố của cô ấy muốn gặp tôi. Tôi biết rằng một thử thách cuộc đời nữa sắp đến nên tôi vội vã trở về ký túc xá để thu dọn đồ đạc, đến cửa hàng mua thuốc lá, rượu và quà để có dịp biếu cho ông ta, rồi tìm đến nhà cô ấy theo địa chỉ mà Hoa Hạ đã cho. Đây là sân trong của một gia đình, tất cả đều là nhà gỗ, và có vẻ ngôi nhà đã hơi cũ. Sau khi vào cửa, tôi nhìn thấy ông già đầu trọc đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với cửa, với ánh mắt không mấy thiện cảm, lạnh lùng nhìn tôi. Tôi thầm kêu trong lòng có chuyện không ổn, trên mặt tươi cười cầm một món quà bước tới chào hỏi:
– Dạ! Chào chú.
Ông ấy không đứng dậy, không nói chuyện, chỉ gật đầu và vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt ác độc, khiến tôi sởn tóc gáy. Hoa Hạ và Chiêu Quân đặt thức ăn lên bàn và mời mọi người ngồi xuống, và cuối cùng họ cũng giải vây cho tôi. Bố của Chiêu Quân rót rượu trắng vào hai chén trà, đưa cho tôi một chén, nói:
– Lần đầu gặp mặt, nào chúng ta uống rượu đi.
– A… Là rượu trắng sao chú?
Tôi sửng sốt: “Hừm, bởi chén rượu này chí ít có ba lượng, một ngụm uống hết, chẳng phải là giết mình sao? Trước đó mình cũng uống rượu, nhưng nhiều nhất uống ba hai giọt là không được rồi, phải uống từ từ. Nhưng hôm nay…”
– Hừm, hừ… Cái gì, ngay cả rượu trắng nhỏ giọt này cũng không uống được mà muốn làm con rể của ta hả? Cút khỏi đây đi! Hừm, hừ hừ…
Giọng nói của lão ta nghiêm nghị, không chừa bất cứ khoảng trống nào cho tôi xen vào minh bạch. Tôi vừa nghiến răng dốc hết sức, vừa nâng cốc rượu trắng rót vào miệng, vị cay nồng làm tôi nghẹn ngào đến ứa nước mắt. Uống xong, tôi đau đầu như búa bổ, mắt hoa lên, ngồi không yên trên ghế.
– Hahaha… Này, ngươi cũng không tệ.
Ông ta gật đầu, từ trong cốc uống một ngụm. Sau đó ông ta lại rót thêm hai ly rượu vẫn còn đầy, đưa một ly đến trước mặt tôi:
– Nào! Uống thêm ly rượu này nữa đi.
– Hả? Còn uống rượu nữa sao chú?
Tôi ngơ ngác nhìn ông lão, không thể tin được. Nhưng lão ta cứ nhàn nhạt đáp:
– Hừm… Đương nhiên, quy củ trước tiên uống ba chén, sau đó muốn làm gì thì làm.
Cả Hoa Hạ và Chiêu Quân đều có thể thấy rằng tôi sắp chết, nhưng cả hai đều không dám nói gì, họ chỉ nhìn tôi với vẻ thương cảm. Cơn say dâng lên, tôi cảm thấy buồn nôn trong bụng, và tôi cảm thấy như mình sắp nôn ra. Mọi thứ trước mắt tôi trở nên thật mờ ảo, tay tôi đang cầm chiếc cốc mà hình như không giữ vững được, nó lắc lắc dữ dội. Ông già thấy vậy mới trố mắt nhìn tôi trầm giọng nói:
– Hừ, hừ… Uống đi nào! Không uống được thì đừng hòng đến với con gái ta. Hừ, hừ…
Tôi suy nghĩ nhanh trí: “Chẳng phải chỉ là một ly rượu sao, uống vào cũng không chết được đâu, bắt quá bị nôn ói mà thôi!” Lòng tôi chùng xuống, nâng ly rượu rót vào miệng, không ngờ mình cầm không vững, ít nhất nửa ly rượu tràn ra ngoài. Lão ta thấy cử chỉ của tôi thì đập bàn đứng lên, nóng giận nói:
– Hừ, ngươi thoạt nhìn không phải người xấu, bởi ngươi thật thà quá! Uống rượu, trộm cắp, gian dâm, người như vậy mới là con rể của ta được. Còn ngươi thì yếu đuối, rượu không biết uống thì không có cách nào là con rể ta được! Hừ…
Tôi bị lời nói của ông ta chọc tức, nên ném ly rượu xuống đất, lớn tiếng đáp lại:
– Hừm… Ông bắt nạt người quá đáng. Bởi ông là tửu sắc, tôi thì không! Đừng đem uống rượu ra làm khó tôi, cũng đừng uy hiếp tôi. Chỉ là làm con rể thôi, có chuyện gì mà to tát, tôi không uống rượu, ông làm gì được tôi?
Lão ta tức giận chửi:
– Hừm… Mẹ mày là đồ khốn nạn, muốn đảo lộn thiên hạ trong gia đình này sao? Cút khỏi nhà tao, đừng bao giờ vào nhà tao nữa! Hừ… hừ…
Chiêu Quân thấy bố mình nóng nảy như vậy thì vội vàng tiến lên đỡ ông ấy, tức giận nói:
– Bố, sao bố lại làm như vậy? Đừng nóng tính như vậy!
Còn Hoa Hạ thì đến giúp tôi:
– Chí Dũng, thôi em về trước đi. Có gì thì sau này tính tiếp.
– Không có tính tiếp cái quái gì cả. Không biết uống rượu thì đừng hòng làm con rể tao. Rõ chưa? Hừ hừ…
Khi nghe vợ ông khuyên tôi thì ông ta chen vào một câu thấy nực cười. Sau đó… Tôi loạng choạng bước ra ngoài, trong lòng cảm thấy phiền muộn một lúc, không ngờ cha của Chiêu Quân lại là người như vậy… Hoa Hạ lo lắng đi theo tôi, và quay lại cho đến khi chị ấy đưa tôi trở lại ký túc xá. Nửa đêm, tôi thót tim và nôn ói dữ dội đến mức suýt nôn cả bụng ra ngoài. Tôi không đi làm trong một tuần sau đó, và nỗi đau thể xác nhanh chóng hồi phục, nhưng nỗi đau tâm lý làm sao có thể hồi phục? Nếu tôi mất Chiêu Quân, thì cuộc sống của tôi sẽ ra sao? Tôi đã mong Chiêu Quân đến gặp tôi biết bao, nhưng tôi đã thất vọng, cô ấy không biết rằng tôi đang chết vì nhớ nhung cô ấy sao?
Để lại một bình luận