Chị tôi nói rằng Châu Phi sau khi kết hôn vẫn thường xuyên đi du lịch, mối quan hệ giữa Tố Tố và mẹ chồng dường như rất tệ, chị ấy thường nghe thấy hai người cãi nhau, điều này khiến Châu Phi bực bội và khó chịu. Tôi cũng muốn trò chuyện với Châu Phi, nhưng tôi quay lại mấy lần cũng không gặp anh ấy. Sau đó, khi tôi trở lại quê hương của tôi lần kế tiếp, tôi thấy rằng chị gái của tôi không có ở đó. Tôi vô cùng ngạc nhiên, hỏi mẹ thì mẹ nói chị gái tôi đã đi Quảng Đông, còn viết thư nói rằng chị con và một bạn học tiểu học thuở ấu thơ hiện đang làm công nhân trong một nhà máy, để gia đình không phải túng quẫn, kêu mẹ đừng lo lắng.
Tôi rất ngạc nhiên, chuyện lớn như vậy sao chị tôi không bàn trước với tôi? Tôi hỏi mẹ tôi có tin tức gì của chị không, mẹ tôi nói cũng không biết, nhưng mẹ nói tôi không cần quá lo lắng, bởi chị tôi lớn rồi, có người cùng làng chăm sóc chị ấy, vì vậy sẽ không có gì xảy ra. Tôi hỏi mẹ tôi xem mẹ có số điện thoại của chị tôi không, mẹ tôi nói không. Tôi rất bất an, nhớ lại mấy lần nói chuyện với chị trước đây, tôi luôn cảm thấy chị đôi khi ngại nói, trên mặt lộ vẻ kỳ lạ, chẳng lẽ chị đang giấu tôi điều gì đó? Chị không ở quê nên số lần tôi về giảm đi đáng kể, nhưng tôi lại luôn nghĩ về chị, loại cảm giác hai nơi cách biệt không thể liên lạc này thật khiến người ta phát điên.
Ngày sinh nở của Chiêu Quân vợ tôi đang đến gần, tôi rất lo lắng nên đã khuyên cô ấy nhập viện càng sớm càng tốt để tiện theo dõi sức khỏe mẹ và bé. Nhưng Chiêu Quân nói rằng: “Con trai tôi, tức đứa con mà vợ tôi với ông bố vợ á, không thể không có cô ấy, chỉ cần thằng bé không thể nhìn thấy cô ấy trong giây lát, thằng bé sẽ khóc và làm phiền, rồi không ai có thể dỗ dành thằng bé được. Vì vậy, Chiêu Quân nghĩ rằng tốt hơn là nên ở nhà thêm vài ngày, và sau đó đến bệnh viện khi có phản ứng. Đứa con trai bé nhỏ bây giờ có thể đi lại, và nó cũng có thể gọi mẹ và bà ngoại, nhưng nó không gọi tôi là bố. Đứa trẻ này vẫn không gần gũi với tôi, và nó không thích để tôi đưa nó đi cùng.”
Thụ thai vào tháng 10 và sinh đẻ một lần. Nay Chiêu Quân lại sinh con ở bệnh viện “ncamtinh”, đứa bé trắng nõn mập mạp, rất đáng yêu. Tôi đặt tên con gái là “Vương Diễm” và hy vọng rằng con gái tôi sẽ trở thành một “danh tiểu thư, tuyệt sắc chốn nhân gian” trong tương lai, xinh đẹp và quý phái.
Sau khi từ bệnh viện trở về nhà, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, được phục vụ Chiêu Quân, người đang bị giam giữ lần thứ hai, đi tiểu phân của con gái cô ấy, giặt tã và làm việc nhà, tôi không cảm thấy mệt mỏi chút nào, mà là một loại hạnh phúc vô bờ bến vì được làm cha, tôi thường vô tình ngân nga một bài hát trong miệng “Bố ơi! Bố là tất cả. Trong lúc bố cười, bố là bố tôi. Bố ơi! Bố ơi!”
Nguyễn Nhất Cảm Tình…
Phần 11
Con trai riêng của vợ tôi với cha đẻ của mình tuy mới hơn một tuổi nhưng đã có ý thức của riêng nó, có vẻ như rất cự tuyệt em gái Vương Diễm, chỉ cần Chiêu Quân chăm sóc con gái của mình, thì y như rằng thằng bé nó nạnh hẹ sẽ đến tranh giành quyền lợi, bởi nó sợ vợ tôi sẽ bỏ rơi nên không muốn bất cứ ai đến gần Chiêu Quân. Thằng bé sẽ khóc khi nó vội vàng thấy em gái nó nũng nịu với Chiêu Quân, điều này khiến chúng tôi vừa tức giận vừa buồn cười. Bởi vì nó còn quá nhỏ, mới hơn một tuổi à! Lứa tuổi của thằng bé với hộ gia đình khác thì vẫn chưa cai sữa mẹ, nên cái sự đòi hỏi của thằng bé tôi xem là chuyện thường tình. Vì vậy, tôi phải tự mình lo lắng, và tôi gần như lo liệu mọi thứ về con gái mình, vốn dĩ Chiêu Quân lần này không có sữa, thằng bé nó đã chiếm giữ cô ấy không cho em gái bú vú mẹ, vì vậy tôi phải mua sữa bột cho Vương Diễm con gái tôi.
Vào buổi tối, thằng bé nó cũng không thích Chiêu Quân và con gái của tôi ở cùng nhau, nó nắm lấy và vặn vẹo, và đẩy em gái Vương Diễm mới mấy tháng tuổi của mình rất mạnh, tôi với vợ sợ thằng bé sẽ làm tổn thương Vương Diễm bé nhỏ, vì vậy chúng tôi phải tách hai đứa trẻ ra. Thế là đêm nào mẹ vợ tôi cũng bế bé Vương Diễm ngủ ở phòng phía đông của mẹ vợ tôi, còn Chiêu Quân thì đưa bé con trai riêng với cha đẻ ngủ ở phòng phía tây. Vì quá tập trung vào con gái nên ham muốn tình dục của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng, số lần quan hệ với mẹ vợ giảm đi rõ rệt.
Ban ngày tôi phải đi làm, còn mẹ vợ tôi phải nghỉ thêm một tháng để phục vụ Chiêu Quân trong thời gian cô ấy ở cữ. Đồng nghiệp trong đơn vị cũng không dám nói ra khi trong lòng kêu ca, đành phải tự dọn nhưng đều nhờ tôi cọ rửa nhà vệ sinh, vì đây vốn là công việc của mẹ vợ, còn tôi chịu không nổi cơn giận nên đành phải vâng lời.
Mỗi ngày về nhà tôi đều trông chừng con gái, thấy con càng ngày càng dễ thương, tôi mua đồ chơi cho con, chơi với con, bế con đi chơi, buổi tối cho con ăn sữa bột, rồi bé con tè dầm nhưng cử chỉ thì rất thân với tôi, chỉ cần tôi tan sở là sẽ chỉ được ôm một mình Vương Diễm. Chiêu Quân thấy tôi thương yêu và lo lắng Vương Diễm hơn thằng bé thì tức giận đến mức nói rằng con gái mình là một con sói mắt trắng, cô ấy chăm sóc con gái mình rất lâu trong ngày, và Vương Diễm mặc kệ cô ấy miễn là tôi ở bên, tức con bé mến tôi hơn mẹ của chúng. Bởi vì thông thường thì con gái nó mến cha hơn mến mẹ mà! Hi Hi…
Chị gái Tiểu Tuyết tôi cuối cùng cũng trở về, khi chị ấy gọi điện cho tôi, tôi không khỏi trách chị ấy tại sao lại đi Quảng Đông mà không bàn bạc với tôi, lâu như vậy không liên lạc với tôi? Chị gái tôi nói rằng chị ấy cũng muốn ra ngoài nhìn thế giới, nhưng chị ấy không nói với tôi vì sợ tôi không đồng ý, và không tiện gọi điện thoại khi đang làm việc trong nhà máy. Nhưng giờ thì chị gái tôi đã nghỉ việc rồi, vì vậy chị ấy sẽ không rời đi khi chị ấy quay lại nhà lần này.
Tôi vội vã trở về quê hương và gặp lại người chị gái lâu ngày mới được đoàn tụ. Dù chia tay chưa đầy một năm nhưng ngoại hình của chị tôi có vẻ thay đổi, vòng eo cũng mập hơn. Buổi tối, chị tôi về sớm. Chúng tôi làm tình với nhau một cách thèm khát, nhưng tôi luôn cảm thấy cơ thể chị gái mình đã thay đổi rất nhiều, ngực của chị ấy rõ ràng là lớn hơn trước, da thịt trên người chị ấy cũng mềm nhũn không còn đàn hồi như trước đây nữa. Chị gái tôi nói rằng chị ấy ăn uống tốt ở đó, nhưng kết quả là chị ấy tăng cân.
Chị gái tôi sợ rằng tôi không thích cơ thể của mình, vì vậy chị ấy đã tâng bốc tôi trên giường, đề nghị thực hiện “oral sex” cho tôi và cho tôi xuất tinh vào miệng. Tôi không ngờ chị gái lại ăn tinh dịch của mình, tôi rất cảm động.
Một thời gian sau, Vương Diễm con gái tôi có thể tự đi trước khi con bé hơn một tuổi và người đầu tiên con bé gọi là “Bố” khi con gái tôi học nói là “Bố” trong câu nói đầu tiên của con thơ. Trong khi con trai riêng của Chiêu Quân hai tuổi rưỡi và thằng bé có vẻ hơi miễn cưỡng thỉnh thoảng gọi tôi là bố mà thôi. Tôi cũng không trách nó, bởi cả hai đứa tôi đều thương như nhau, chỉ khác chút xíu là cách thương con gái thì nó khác hơn con trai.
Đến khi thằng bé ba tuổi, tôi đã gửi nó đến trường mẫu giáo và đón nó mỗi ngày khi tan sở, sau đó cậu bé này từ từ hôn tôi, và đôi khi nó làm nũng với tôi, miệng thì bi bô “Ba, ba” và nhờ tôi mua cho nó món ngon.
Trong khoảng thời gian này, Châu Phi đã đến gặp tôi vài lần, mỗi lần chúng tôi trò chuyện, anh ấy luôn thở dài, hiệu quả của nhà máy nhựa giảm sút, công việc của anh ấy ngày càng khó khăn. Vì chạy theo xu hướng, một số nhà máy nhựa đã lần lượt được mở ra trong quận của chúng tôi, mọi người đều tranh giành bát cơm này, có thể tưởng tượng mức độ cạnh tranh khốc liệt. Còn gia đình Châu Phi thì không yên ấm, dì ấy không hiểu sao lại không thích Tố Tố, mẹ chồng nàng dâu luôn cãi vã. Khi Châu Phi nói về vấn đề này, anh ấy rất bối rối, anh ấy không hiểu hai người này có thù hận gì, chẳng lẽ họ không hợp nhau?
Tôi không hiểu chuyện này, tôi nhớ có lần về quê, có nói chuyện này với chị gái, chị tôi nói mẹ chồng nàng dâu bây giờ nổi tiếng, vì cãi nhau dữ dội và họ cãi nhau ngoài đường, có lần chị tôi đi xem thì nghe dì ấy mắng Tố Tố là gà mái không biết đẻ trứng, tức không biết sinh con đẻ cái. Tố Tố kiểm soát hành vi không được nên mắng mẹ chồng là con đĩ già. Lần đó khi Châu Phi gặp dì ở nhà, dì ấy đã tức giận đến mức tát Tố Tố khắp nơi trên cơ thể, Tố Tố uất ức khóc lóc quay về nhà mẹ đẻ.
Châu Phi nói rằng mẹ anh đã nhiều lần thuyết phục anh ly hôn với Tố Tố, nguyên nhân chính là do Tố Tố không có con, hơn nữa, Tố Tố có tiếng xấu trong nhà máy, mẹ anh nghi ngờ rằng Tố Tố có đàn ông khác. Châu Phi do dự, anh ấy đã đưa Tố Tố đến bệnh viện để kiểm tra, bác sĩ nói Tố Tố vẫn ổn, nhưng không hiểu sao cô ấy lại không thể mang thai. Đối với những gì Tố Tố đã làm bên ngoài, Châu Phi cho rằng tính cách của Tố Tố quá hướng ngoại, tức thích phong cách sống của phương tây hơn là phương đông.
Ở quê chúng tôi, nam nữ đã có gia đình khi cùng nhau đánh nhau đôi khi rất thái quá, Tố Tố đã từng đi đầu trong việc lột trần Lưu Ly mới cưới và diễu hành quanh xưởng trên một chiếc xe đẩy nhỏ khiến hai cô con dâu của người quản lý suýt chút nữa chống lại Tố Tố, tức là đánh lộn. Châu Phi thấy những công nhân khác lén lút sờ mông và ngực của Tố Tố vài lần, anh ta cũng không quan tâm lắm, chỉ có một lần lão độc thân công nhân lớn tôi nhưng ế vợ thò tay vào háng Tố Tố, Châu Phi tức giận đuổi đánh lão ta khắp xưởng nhà máy nhựa.
Châu Phi không tin Tố Tố có đàn ông khác, anh ấy vẫn tin vào câu nói của người xưa “Đàn bà điên chạy ngoài đường là bản chất đàn ông giấu trong bồ”, điều này có lẽ có nghĩa là một phụ nữ điên bên ngoài chưa chắc đã thực sự lãng mạn, nhưng mà một người phụ nữ như vậy ở nhà hàng ngày có thể cướp người để nuôi một người đàn ông. Câu nói này làm tôi chợt nhớ đến chị gái, không khỏi đỏ mặt. Châu Phi không để ý, sau đó nói:
– Chí Dũng, tôi là người đã ly hôn một lần, nếu tôi lại ly hôn thì người khác sẽ nghĩ thế nào? Với tính khí của mẹ tôi, còn ai dám vào nhà tôi nữa? Dù sao, Tố Tố đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi vẫn có chút nhớ nhung cô ấy. Bạn biết đấy, tôi thường ra ngoài chơi, sau khi tôi đi, Tố Tố lại về ở với gia đình ruột thịt của cô ấy, mỗi lần tôi về đều đưa cô ấy về, bởi chúng tôi có một chút tình cảm. Cảm giác lần đầu mới cưới, nửa đêm cũng đừng nghĩ đến ngủ, chơi phát điên luôn! Có lúc động tĩnh quá mẹ không ngủ được, mẹ đến gõ cửa cái cửa để chúng tôi chú ý… Hehe.
Tôi cũng mỉm cười vì cái thằng bạn của mình, rồi tôi thầm nghĩ da thịt căng phồng của Tố Tố nhất định là một võ sĩ cường tráng trong kháng chiến, đánh ba trăm hiệp không thể kết thúc, nhịn mấy ngày mà mông Châu Phi vẫn không tiêu. Châu Phi giống như một máy bơm nước, không có gì lạ! Châu Phi nói tiếp:
– Chính tôi cũng không hiểu, tại sao mẹ tôi cùng Tố Tố không thể nhẫn nhịn lẫn nhau để gia đình hòa thuận? Bây giờ tôi nghĩ: “Cho dù ông ấy có tệ bạc đến đâu, ông ấy vẫn là cha ruột của tôi, ông ấy làm sao có thể thật sự xa cách nhau với gia đình này? Bởi ông ấy cũng khá đáng thương. Giờ sống một mình, bữa đói bữa no, sức khỏe rất kém. Tôi khuyên mẹ dọn về ở chung, để hai vợ chồng già phụng dưỡng lẫn nhau. Sau cùng thì họ cũng không có vấn đề nào không thể giải quyết. Nhưng mẹ tôi chỉ từ chối, Chỉ theo tôi sống cùng một căn nhà này và không muốn giải quyết chuyện cũ đó với cha tôi, tôi nói nhiều, và mẹ tôi sẽ khóc với tôi, nói rằng tôi coi thường mẹ. Chao ôi, tôi… Tôi bị kẹp giữa Tố Tố và mẹ tôi, và cả hai bên đều đổ lỗi cho tôi. Điều đó không tốt để tôi chọn lựa.”
Nghĩ đến dì thích cạnh tranh và Tố Tố hăng hái có năng lực, tôi thực sự thông cảm với Châu Phi, nhưng về mặt này, tôi không có kinh nghiệm gì cả, và tôi không thể cho Châu Phi bất kỳ lời khuyên nào. Tôi cũng nhớ những gì Châu Phi đã nói khi anh ấy chuẩn bị kết hôn với Tố Tố: “Hãy tìm một người yêu bạn mà kết hôn, và điều đó sẽ phải chăng.” Không biết bây giờ Châu Phi có còn nghĩ như vậy không? Than ôi, mỗi gia đình đều có kinh sách khó đọc thuộc lòng! “Bởi bí mật gia đình”
Khi Vương Diễm chưa đầy ba tuổi, Chiêu Quân đã bàn với tôi về việc cho con gái đi nhà trẻ vì vợ tôi muốn đi làm. Bây giờ việc kinh doanh của studio ảnh không tốt, nhiều người đã bị cho nghỉ việc, những người đang làm việc thường xuyên không được trả lương. Nhưng Chiêu Quân nghỉ ngơi ở nhà nhưng nhận lương gấp mấy lần, cô lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ có nhiều ý kiến của người khác nên cô muốn đi làm càng sớm càng tốt.
Để lại một bình luận