Châu Phi không nghĩ nhiều về chủ đề này nữa. Nói chuyện xong với tôi, lập tức chuyển hướng:
– Sau khi Tiểu Tuyết nói xong với cậu, cậu thật sự hận ta sao?
– Này! Châu Phi, tôi thật không ngờ anh lại như vậy!
Tôi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn kẻ hại chị gái mình. Nhưng thằng bạn thân tôi ngày nào nó cũng không chịu thua mà trừng ánh nhìn tôi rồi nói:
– Này, Chí Dũng. Chúng ta từ nhỏ đã chơi thân với nhau, thậm chí còn chia sẻ gái gú, thì em nên biết anh là người như thế nào chứ! Nếu em chỉ nghe lời một chiều của chị em, thì anh rể như anh sẽ bị oan ức. Hừm…
Tôi sửng sốt, chẳng lẽ mọi chuyện không như chị tôi nói, chẳng lẽ chị tôi còn nói dối tôi sao? Anh rể tôi nói bô bô tiếp:
– Chị cậu nói tôi đối xử tệ bạc với cô ấy sao? Nhưng cậu có biết tại sao tôi làm vậy không em rể? Tôi không sợ trò đùa của cô ấy, bởi con gái thì đầu môi chót lưỡi, tổng số lần tôi và chị gái cậu làm tình từ khi chúng tôi kết hôn… Không quá hai mươi lần.
Châu Phi nói và minh họa bằng cách duỗi thẳng hai lòng bàn tay của mình ra, rồi chìa các ngón tay ra đếm. Tôi vẫn hung dữ nhìn anh chằm chằm, bởi tôi muốn bệnh vực Tiểu Tuyết chị gái mình, nên không biết anh định nói gì. Nhưng thằng bạn thân tôi cứ tía lia cái miệng phân trần:
– Này, Chí Dũng! Từ khi hẹn hò đến trước khi kết hôn, mỗi lần tôi muốn ngủ với chị gái của cậu thì cô ấy đều không chịu ngủ. Lần đầu tiên của chúng tôi là vào đêm tân hôn. Nó không có gì, nhưng nó khiến tôi ngưỡng mộ cô ấy hơn. Khi tôi vào phòng tân hôn, khi cởi quần Tiểu Tuyết ra thì phát hiện ra một sự vinh dự trong cuộc đời tôi là chị gái cậu vẫn còn trinh nguyên, tôi cảm thấy rất vui vì điều đó…
Tôi nghe Châu Phi nói vậy thì cũng hãnh diện lây vì chị gái mình biết giữ phẩm hạnh thời gian đó. Tuy nhiên, biểu cảm trên mặt anh rể lại không hề vui vẻ chút nào. Anh ta bon bon tiếp:
– Nhưng sau khi kết hôn, mỗi lần tôi cùng cô ấy làm tình, cô ấy luôn đẩy ra đẩy vào. Tôi chỉ thành công khi liều mạng đè bẹp rồi cấm con cu nhỏ xíu của tôi vào trong cái lỗ nhỏ ấy mà thôi, còn… Cô ấy cũng nằm đó, nhưng như một khúc gỗ, bất động, im lặng, cậu nói xem có thất vọng hay không? Ban đầu tôi nghĩ cô ấy lạnh lùng, nhưng mặc dù cảm thấy khó chịu, tôi đành cam chịu cho đến khi tôi phát hiện ra rằng cô ấy đã ở với ông già chồng. Có điều… Chí Dũng, chính cậu là người đã gài bẫy tôi để lấy chị gái của cậu, nhưng mà cậu có biết không? Chị gái của cậu không yêu tôi chút nào, và tôi cũng không được đối xử tốt như cô ấy đối xử với cậu, tôi cũng không quan trọng bằng cậu được. Bởi vì người mà duy nhất cô ấy thích nói chuyện là cậu mà thôi, ngoài điều đó ra, cô ấy không có gì để nói với tôi lời nào…
Tôi không nói nên lời, bởi tôi hiểu sự mê đắm của chị gái dành cho tôi. Tưởng anh ta nói hết rồi ai ngờ trừng mắt lên giọng hung dữ tợn:
– Nè, Chí Dũng. Ta nói cho ngươi biết, Tiểu Tuyết của ngươi cùng lão gia trưởng kia hết thảy, họ ân ái bên nhau đúng không? Ngươi nói chị gái của ngươi không ngốc, còn anh rể có chút hảo tâm như ta đây lại lừa gạt nàng à! Thậm chí nàng liền si mê đối đãi lão nhân gia kia so với ta còn tốt hơn, ta quả lả yêu chị gái của ngươi thật quá vô ích mà… Ngươi hiểu không hả Chí Dũng?
Tôi thật choáng với những lời Châu Phi nói về Tiểu Tuyết. Nghĩ đến việc chị gái tôi vô thức gọi ông ấy là “Người tình” khi chị ấy nhắc đến bố chồng của mình trong mỗi đêm thanh vắng mà bên cạnh lại vắng bóng Châu Phi, và nghĩ đến ông già đó thực sự có ý định chơi ba người với mẹ và chị gái tôi, tôi biết Châu Phi đã nói đúng chứ không hề sai. Chị gái tôi vẫn quá tốt bụng, chị ấy không nhìn thấu ý đồ xấu của Châu Phong bố chồng mình, còn cho rằng bố chồng đối với mình thật tốt nữa chứ. Tôi chợt nhận ra mình đã quá bị động, phải chống trả nên lớn tiếng hỏi anh:
– Chị em nói anh tìm gái bên ngoài rồi ngoại tình trong nhà máy, vậy anh có sai không?
Châu Phi cười khổ nói:
– Hahaha… Lừa gạt? Đó không phải là ngoại tình mà đó là tình yêu chân thật của tôi. Bởi vì Tu Tú đối với tôi thật tốt, tôi dự định cùng em ấy kết hôn. Đợi tôi ly hôn với chị cậu xong thì sẽ cưới nàng ấy!
Thế chị gái tôi có đồng ý không?
Tim tôi đau nhói, mắt nhạt nhòa đi nhiều vì chị gái mình sao nông nổi cho cha chồng chơi lén chứ! Anh rể lại kể lể mọi điều:
– Thì ra mấy ngày trước cô ấy từ trong huyện trở về, tôi phát hiện cô ấy không bình thường, liền hỏi về việc cô ấy phá thai. Chị gái cậu còn nói có lỗi với tôi, nguyện ý ly hôn với tôi luôn.
Tôi vẫn chưa chịu hòa giải nên muốn đôi co với anh ta vì bênh vực chị gái mình:
– Vậy còn chuyện của cô với tiểu thư Tú Tú kia thì sao?
– Cô ấy tên thật là Điêu Thuyền, Tú Tú chỉ là nickname thôi? Cậu không nhớ cô nương kia là ai sao? Là Điêu Thuyền người tình trăm năm nhưng gãy gánh của cậu đấy! Nàng căn bản không phải cô nương hay tiểu thư gì cả!
– A? Sao lại là cô ấy!
Tôi kinh ngạc há to miệng, hồi lâu không ngậm lại được. Bởi vì Điêu Thuyền là một cô gái tốt, là bạn gái cũ của tôi, và chúng tôi đã nói chuyện và ân ái nhiều lần rồi. Tôi đã từng có lỗi với cô ấy. Nên mới hỏi Châu Phi:
– Thế… Bây giờ Điêu Thuyền cô ấy ở đâu?
– Một thời gian trước, tôi đang giúp việc trong khách sạn do dì của cô ấy quản lý. Nếu không có Điêu Thuyền thì khách sạn đã đóng cửa từ lâu rồi.
Tôi hét lớn:
– KHÔNG? KHÔNG ĐÚNG! Bởi tôi nhớ rằng không lâu sau khi tôi bắt đầu làm việc ở Cục vườn, tôi đã rất khó tìm được khách sạn dựa trên vài từ mà Điêu Thuyền đã nói khi chúng tôi là bạn bè, nhưng dì của cô ấy nói rằng Điêu Thuyền đã trở về quê hương của cô ấy. Tôi hỏi dì cô ấy: “Điêu Thuyền có về không?” Dì nhìn tôi chằm chằm, rất không thân thiện nói: “Điêu Thuyền về quê lấy chồng sinh sống, sao cháu lại về đây làm chi nữa?” Lúc đó tôi tự ái nên bực bội quay về, và thầm chúc Điêu Thuyền hạnh phúc trong tương lai.
Tôi nói với Châu Phi về điều này, và anh rể tôi cười gượng:
– Hahaha… Cậu đúng là đồ ngốc thật mà! Bởi lúc đó Điêu Thuyền đang ở trong cửa hàng, cô ấy không muốn cậu nhìn thấy cô ấy với lòng biết ơn hay thương hại, vì vậy cô ấy đã nhờ dì của cô ấy nói với cậu về điều đó, chứ có lấy chồng gì đâu! Dì của cô ấy biết chuyện của hai người, trong lòng đầy oán hận với cậu, thì làm sao dì ta có thể cho các người đến bên nhau nên duyên vợ chồng được.
Tôi đột nhiên nghi hoặc:
– Hừm… Nhưng sao anh lại hẹn hò với Điêu Thuyền?
– Bởi tôi thường chiêu đãi khách ăn và ở tại quận lỵ. Sau khi gặp Điêu Thuyền tại khách sạn của dì cô ấy, tôi đã coi đó như một địa điểm thường xuyên để chiêu đãi khách hàng. Điêu Thuyền rất biết ơn tôi, và chúng tôi có mối quan hệ như bạn bè, vì vậy chúng tôi cũng trở thành bạn bè “bạn tốt” từ đó.
– Anh nói nếu không có Điêu Thuyền, thì khách sạn của dì cô ấy đã đóng cửa từ lâu rồi, ý anh là gì?
– Oh! Bởi vì… Dì của cô ấy không biết cách điều hành khách sạn. Lợi nhuận của khách sạn không tốt. Dì của cô ấy không có ai bảo vệ bà ấy. Nên bà ấy thường bị người khác bắt nạt bà ấy một cách trắng trợn. Chính Điêu Thuyền là người hết lòng giúp đỡ bà ấy. Bởi rất nhiều chuyện đều do Điêu Thuyền giải quyết. Lúc trước Điêu Thuyền mới đến huyện, khi còn nhỏ, dì của cô đã trả tiền học cho cô, còn cho cô sinh hoạt phí, chính vì lẽ đó nên Điêu Thuyền rất cảm kích nên mới giúp dì ấy quản lý khách sạn.
Tôi nghĩ anh ta nói bấy nhiêu là xong, nhưng Châu Phi lại nhìn tôi, rồi nói tiếp:
– Khi đó, tôi nghe nói rằng có gái mại dâm trong khách sạn của dì cô ấy, và tôi nghi ngờ rằng Điêu Thuyền là một trong số họ. Thực ra, tôi đã nghĩ sai. Bởi vì những cô gái đó đều vô học, lười biếng và lười biếng từ lúc còn ở nông thôn. Điêu Thuyền rất chán ghét việc bán dâm của dì ruột mình, nhưng dì của cô ấy nói rằng có bất kỳ khách sạn nào, nếu cô ấy không có ở đây, đừng nói đến việc tuyển khách, thì Điêu Thuyền không có gì để làm. Nhưng cô ấy không bao giờ để ý đến những cô gái đó, nghĩ rằng họ bẩn thỉu, còn đối với dì của cô ấy, cô ấy đã uống rượu với những người từ đồn cảnh sát và cục thuế, nhưng cô ấy không đi ngủ qua đêm với họ. Bởi sau khi họ gần như say xỉn, cô ấy đã nhờ dì của mình sắp xếp một người phụ nữ khác đi cùng, và cô ấy rời đi. Sau đó, cô ấy thấy rằng tác dụng này rất tốt, tức màn trao đổi thân xác để tự cứu mình và không bị xúc phạm thân xác của bản thân. Từ lúc lần đó thì Điêu Thuyền từng nói với tôi rằng, bọn đàn ông rất rẻ tiền, và họ sẽ không coi trọng bạn nếu họ có nó dễ dàng. Nếu họ treo giá mua vui như thế này với các cô gái khác, nhưng họ sẽ ngược lại tâng bốc cô ấy và dụ dỗ cô ấy nhìn cô ấy…
Câu này hình như ông bạn thuở ấu thơ đang nói về tôi, nên mặt tôi bất giác đỏ bừng. Nhưng cũng cố gắng lắng tai để nghe thêm:
– Khi cô ấy mới đến trường, cô ấy có ấn tượng tốt với giáo viên chủ nhiệm, và bị con thú yêu râu xanh đó dụ dỗ và dụ dỗ mọi điều… Nhưng điều mà Điêu Thuyền không ngờ tới là con thú đó, cùng với phó giám đốc trường học và trưởng văn phòng, cưỡng hiếp cô và chụp những bức ảnh không thể chịu nổi. Sau khi có tấm ảnh lõa lồ dâm tục, anh ta đe dọa Điêu Thuyền, bắt cô ấy làm nô lệ để họ trút bỏ dục vọng. Điêu Thuyền biết rằng cô không thể đối phó với họ được, bởi vì họ đông quá mà còn phe phái rất nhiều, nên cô ấy đã chủ động liên lạc với một số côn đồ trong hội, tức là thân ai nấy giữ, hãy tự bảo vệ mình trước kiểu “gậy ông đập lưng ông” và đã dùng bàn tay của những người côn đồ đó để dạy cho hai con thú yêu râu xanh, có vẻ ngoài ăn mặc bảnh bao này một bài học và lấy lại bức ảnh khỏa thân chụp lúc họ làm tình với cô ấy. Sau này Điêu Thuyền có chút tự cao tự đại và sa đọa, có quan hệ với vài bạn cùng lớp liên tiếp, cho đến khi cô ấy gặp cậu đấy… Em rể.
Chuyện xảy ra với Điêu Thuyền khiến tôi cảm thấy rất buồn, và trái tim tôi rất buồn vì hiểu lầm cô ấy.
Phần 8
– Điêu Thuyền còn nói rằng, cậu là người đàn ông đầu tiên thực sự khiến cô ấy yêu. Cô ấy thực sự muốn thay đổi suy nghĩ và kết thân với cậu. Vì cậu, cô ấy cắt đứt quan hệ với những người đàn ông khác và không ngần ngại xúc phạm những người bạn trong xã hội. Đối xử với cậu hết lòng, lần cậu bị đánh là lần cuối cùng cô ấy lợi dụng quan hệ xã giao, chỉ để lấy lại lòng tự trọng cho cậu… Nhưng sau đó, cậu đột nhiên trở nên thờ ơ với cô ấy, điều đó khiến cô ấy rất đau lòng. Chịu trách nhiệm chính trong việc này, và tôi không nói gì cả. Cậu cũng sẽ không làm như vậy… Thật ra, Điêu Thuyền là một cô gái rất có lòng tự trọng, cô ấy không muốn chủ động giải thích bất cứ điều gì với cậu, và hy vọng rằng cậu có thể hiểu cô ấy là người như thế nào thông qua cảm nhận của chính cậu mà thôi. Nhưng kỳ nghỉ hè năm đó Sau khi trở lại trường học, cậu đã đoàn tụ sau một thời gian dài vắng bóng, cậu đột nhiên nhất quyết đòi đeo bao cao su để phòng bệnh lây qua đường tình dục “HIV”, điều này khiến lòng tự trọng của cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng. Đối với cô ấy suýt chút nữa đả kích chí mạng, cô ấy đã không còn chủ động tìm cậu, hy vọng cậu có lương tâm phát hiện, chủ động tìm cô ấy để nối lại quan hệ như cũ, tức “Tình xưa nghĩa cũ” nhưng cô ấy lại thất vọng… Bởi vì cậu là một con người bội bạc vô tâm.
Tôi tức giận nói:
– Vậy là sau này cô ấy tìm được tình yêu mới, lại thật sự tìm được Lý Hạo Nhiên? Cái thằng lớn hơn tôi hai lớp đúng không?
– Oh! Lý Hạo Nhiên, cái thằng nửa nam nửa nữ ấy hả? Nó chỉ là chỗ dựa cho cô ấy. Cô ấy chỉ muốn kích thích cậu và cứu cậu, kiểu xem cậu có ghen vì yêu cô ấy không? Nhưng những gì cô ấy làm là tự chuốc lấy thất bại. Nó khiến cậu ngày càng xa cô ấy và khiến cô ấy ngày càng tuyệt vọng.
Tôi cảm thấy chán nản, tại sao tôi luôn nghĩ người khác xấu? Châu Phi lại nói tiếp:
– Nhưng Điêu Thuyền vẫn không thể quên cậu. Cô ấy nói với tôi rằng, khoảng thời gian ở bên cậu là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô ấy, như hoa thơm bướm lượn, như hoa vàng trên cỏ xanh… Biết rằng cậu muốn ở lại quận, nên Điêu Thuyền đã cố gắng hết sức để móc nối với giám đốc Luân. Điều này vấn đề cô ấy từ chối nói cho tôi biết chi tiết và liên tục bảo tôi đừng nói với cậu về việc làm của cô ấy. Bởi cô ấy không cần cậu trả ơn, vì cô ấy tự nguyện hiến dâng cho cậu.
Bây giờ… Hốc mắt tôi ươn ướt, nhưng đột nhiên trong lòng nhất định giật giật, tôi buột miệng nói:
– Thế anh đã ngủ với Điêu Thuyền rồi à…
Lời vừa nói ra, tôi có chút hối hận. Tại sao mình lại ích kỷ như vậy? Châu Phi nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, một lúc lâu sau mới khó nhọc gật đầu, dường như rất chật vật mới nói được:
Để lại một bình luận