Vào kỳ nghỉ hè thứ ba, tức hết năm học Trung cấp Nông Nghiệp, khi tôi trở về nhà, ngôi nhà mới đã được xây dựng xong. Tôi chuyển đến một ngôi nhà mới, nhưng thường xuyên bị mất ngủ, bởi vì tôi vẫn nghĩ về cô gái đó, và hình bóng của cô ấy luôn lủng lẳng trước mắt tôi. Tôi nghĩ, sẽ thật tuyệt nếu có một bức ảnh của cô ấy, và nhìn vào bức ảnh của cô ấy có thể làm dịu đi một chút nỗi nhớ thương của tôi.
Tần suất Châu Phi đến nhà tôi rõ ràng ít hơn, nhưng chị gái tôi lại thường xuyên đến nhà anh ấy. Tôi không quan tâm lắm đến việc họ đang làm gì hay mối quan hệ đã phát triển đến đâu. Người mẹ nói rằng một nhà máy chế biến nhựa sẽ được thành lập trong làng, và tòa nhà của nhà máy đã được xây dựng ở phía tây của làng, thiết bị đang được lắp đặt và sửa lỗi. Mẹ tôi ngụ ý rằng tôi có thể làm việc của mình trong nhà máy sau khi tốt nghiệp trong tương lai, điều này tốt hơn là trở thành một kỹ thuật viên nông nghiệp. Tôi không có nhiều hứng thú với nó, ngôi làng nhỏ trên núi biệt lập cách xa thị trấn huyện, và những người ở đó biết cách sống và hưởng thụ.
Năm học cuối cùng trôi qua vội vã, tôi cứ trăn trở về tương lai của mình, và tôi sợ hãi một ngày trở về làng để sống qua ngày. Nhưng làm thế nào để ở lại quận, tôi không có ý kiến gì cả. Châu Phi cũng rất hiểu tôi, nhưng anh ấy không có việc gì làm, chúng tôi đều đến từ một ngôi làng nhỏ trên núi, không có người thân trong huyện, hy vọng ra đi quá mong manh. Một tháng trước khi tốt nghiệp, tôi vẫn còn bỡ ngỡ. Một buổi tối, một người bạn cùng lớp gọi tôi xuống nghe điện thoại ở tầng dưới, tôi không ngờ rằng cuộc gọi đó là của Điêu Thuyền. Giọng điệu của Điêu Thuyền rất bình tĩnh, cô ấy nói rằng cô ấy vẫn chưa có việc làm, và cô ấy đang giúp dì trông coi khách sạn, sau đó hỏi tôi kế hoạch tốt nghiệp của tôi là gì. Tôi không nghĩ nhiều về điều đó, và nói rằng tôi muốn ở lại quận lỵ, nhưng điều đó có vẻ khó khăn. Sau khi trò chuyện thêm vài câu, tôi cúp điện thoại với một cảm giác đau đớn trong lòng. Điêu Thuyền thực sự là một cô gái rất tốt, cô ấy vẫn nhớ tôi, nhưng tôi gần như đã quên cô ấy mất tiu rồi.
Sau nửa tháng nữa, Điêu Thuyền đích thân đến ký túc xá của tôi để tìm tôi, sau khi vào xã hội từng trải với cuộc sống đời thường, cô ấy trở nên thành thạo hơn trong việc ăn mặc, cô ấy ăn mặc theo phong cách rất nước ngoài và trở nên nữ tính hơn. Điêu Thuyền nói rằng cô ấy muốn nói vài lời một mình với tôi, và mọi người trong ký túc xá đều lịch sự rời đi. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng không khóa, tôi biết cô không muốn nối lại tình cũ, lòng tôi cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Điêu Thuyền lấy ra một tờ giấy, đưa cho tôi và nói:
– Cục vườn nông trại huyện là một bộ phận mới thành lập và đang tuyển dụng, nếu anh quan tâm, hãy đưa tờ giấy này cho giám đốc Luân, và ông ấy sẽ đưa anh đi.
Tôi cầm tờ giấy sửng sốt, không ngờ lần này Điêu Thuyền lại đến với mục đích như vậy, tôi cảm giác mình làm đổ một lọ ngũ vị hương, cảm giác áy náy mãnh liệt khiến tôi á khẩu, thậm chí không nói được lời nào. Cho dù là một lời cảm ơn, nhưng nói vẫn không nên lời. Điêu Thuyền xoay người mở cửa đi ra ngoài, tôi đi theo cô ấy một bước, quan tâm hỏi cô ấy:
– Em… sống có tốt không?
Điêu Thuyền quay đầu nhìn tôi, nước mắt lưng tròng, cũng không nói lời nào, nhanh chóng chạy đi. Sau đó Châu Phi đi cùng tôi đến Cục vườn, và tìm thấy Giám đốc Luân rất thuận lợi, Giám đốc Luân rất niềm nở với tôi và nói cho tôi biết thủ tục đi làm và khi nào tôi muốn làm thì báo cho ông ta hay. Khi tôi bước ra khỏi Hoa viên, tôi vẫn còn trong mơ, bởi chuyện này dễ dàng thực hiện như vậy, lẽ nào trong bóng tối lại có thần linh giúp đỡ hay sao?
Quan điểm của Châu Phi đối với Điêu Thuyền cũng đã thay đổi, nhưng anh ấy vẫn cho rằng tôi và Điêu Thuyền không phải là người giống nhau, và chúng tôi không có duyên phận làm vợ chồng. Sau ba năm học trung cấp Nông Nghiệp, tôi kết thúc thời học sinh và bắt đầu bước vào xã hội. Sau khi báo cáo với Cục Vườn, Giám đốc Luân yêu cầu tôi quay lại làm việc sau một tháng. Trong tháng này, một sự kiện lớn xảy ra trong gia đình, chị tôi và Châu Phong kết hôn. Chị gái tôi đã trở thành công nhân trong nhà máy chế biến của làng, bí thư thôn và trưởng thôn là giám đốc và phó giám đốc nhà máy, cha của Châu Phi, Châu Phong thì chú ấy phụ trách tài chính của nhà máy, và Châu Phi thì phụ trách bán sản phẩm. Nhưng người mẹ của anh ta đã không làm việc trong nhà máy vì bà đã trượt khóa đào tạo.
Các thành viên trong gia đình tôi rất ủng hộ tôi làm việc ở Cục vườn huyện, sau cùng thì tôi rời nông thôn và trở thành cư dân thành phố. Cục vườn là một nơi thoáng mát sạch sẽ ít người, công việc của tôi rất nhàn nhã, nhưng tôi rất vui. Giám đốc Luân không thường xuyên đến nơi làm việc, và mọi người đều rất vui khi được tự do, chơi bài xì phé và nói về những ngọn núi trong công việc đã trở thành một xu hướng, tôi không muốn chạy theo đám đông, vì vậy tôi thường trốn trong văn phòng và đọc sách của mình.
Chúng tôi thuê một công nhân tạm thời để dọn dẹp tòa nhà văn phòng nhỏ hai tầng của chúng tôi, cô ấy là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, nhìn kỹ thì dung mạo không tồi, khi còn trẻ nhất định là một mỹ nhân. Cô ấy tên là Hoa Hạ, và tôi nghe nói rằng cô ấy là một người họ hàng nào đó của Giám đốc Luân. Hoa Hạ thích trò chuyện với tôi trong văn phòng của tôi sau khi cô ấy kết thúc công việc, thực ra tôi không có ấn tượng tốt về cô ấy, tôi nghĩ cô ấy là người dọn dẹp và tôi không có gì để nói, với lại cô ấy lớn tuổi hơn tôi rất nhiều.
Hoa Hạ mỗi ngày đều về nhà nấu cơm vào buổi trưa, có lúc cô ấy đến vào buổi chiều, có lúc cô ấy không đến, dù sao cô ấy cũng là công nhân tạm thời, không ai quan tâm đến cô ấy, đương nhiên, không ai khác quan tâm đến cô ấy. Còn ông… Giám đốc Luân thì phụ trách một mình. Vào một buổi trưa nọ, trời mưa to và Hoa Hạ đang trò chuyện trong văn phòng của tôi. Tôi nói:
– Ơ… Mưa to quá, trưa chị không về được phải không?
Hoa Hạ không quan tâm, cô ấy mỉm cười với tôi và nói:
– Oh… Con gái tôi, lúc nữa sẽ đưa cho tôi một chiếc ô.
Quả nhiên, một lúc sau, một cô gái đứng trước cửa văn phòng của tôi với hai chiếc ô. Tôi nhìn lên và sững sờ, sao có thể là cô ấy???
Phần 3
Trong một dịp như vậy, khi tôi bất ngờ nhìn thấy cô gái trong mộng của mình, tôi thậm chí còn chưa chuẩn bị tâm lý và tôi đã choáng váng. Hoa Hạ, chị ấy nhận lấy chiếc ô từ con gái, quay đầu lại và chào tạm biệt tôi:
– Chí Dũng, chị đi đây… Này, em sao vậy?
Thấy bộ dạng ngơ ngác của tôi, cô gái không khỏi phá lên cười. Tôi lúc này mới định thần lại, cố ý hỏi:
– Ơ… Đây là… con gái của chị sao?
Chị Hoa Hạ cười khúc khích:
– Hihihi… Sao, hai mẹ con tôi trông không giống nhau hả?
– Ơ… Không, không.
Tôi vội xua tay. Thế là… Hai mẹ con nhìn nhau cười đi ra ngoài. Suốt buổi trưa, tôi như người mất hồn, trước mắt tôi là bóng hình cô gái vừa rồi, nụ cười tinh nghịch của cô hình như vẫn còn đơ ngoài cửa. Một cô gái dễ thương như vậy phải là cô công chúa xuất thân từ một gia đình giàu có mới phải, nhưng tại sao bố mẹ cô lại là người như vậy. Một người là ông già hói đầu được miêu tả là khốn khổ trong một studio chụp ảnh, còn người kia là công nhân tạm thời dọn dẹp, tôi không thể không khỏi xót xa trước sự bất công của số phận.
Tuy nhiên, trong đầu tôi lại nảy ra một ý nghĩ khác, trong trường hợp này, cô gái này không phải là không thể đạt được, hơn nữa, mẹ cô ấy đang ở bên cạnh tôi, chỉ cần tôi có thể làm hài lòng chị Hoa Hạ, thì tôi có thể hy vọng có được cô gái đó. Tôi sẽ hạnh phúc biết bao nếu có thể dành cả cuộc đời này với cô gái này! Lần đầu tiên tôi cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp…
Buổi chiều mưa vẫn rơi nặng hạt, các đồng nghiệp lần lượt ra về. Tôi không muốn quay lại ký túc xá cử nhân của mình, vì vậy tôi vẫn đợi trong văn phòng với một quyển sách. Tuy nhiên, tâm trí tôi hoàn toàn không đặt trên cuốn sách, và tôi cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong hành lang, tôi ước gì chị Hoa Hạ có thể đến vào buổi chiều, bởi tôi có rất nhiều điều muốn hỏi chị về cô gái ấy. Thật không may, cho đến khi kết thúc công việc, toàn bộ tòa nhà vẫn yên tĩnh và không có ai đến. Tôi tự giễu cợt cười nhạo chính mình: “Dưới thời tiết kinh khủng như vậy, Lâm Hoa Hạ tự nhiên sẽ không tới, ngươi nóng lòng như vậy, làm sao sẽ có người biết?”
Ngày hôm sau, tôi đến đơn vị sớm và Hoa Hạ đang dọn dẹp. Tôi bước đến bên chị ấy và thì thầm:
– Chị xong rồi, đến văn phòng của em nha!
Chị Hoa Hạ nhìn tôi, mỉm cười và gật đầu. Tôi ra ngoài mua ít trái cây và hạt dưa, vội vàng quay về văn phòng, sợ đồng nghiệp phát hiện sẽ chia nhau những thứ này nên cất giấu cẩn thận. May mắn thay, vẫn chưa có ai đến làm việc, vì vậy tôi trở lại văn phòng, sắp xếp đồ ăn nhẹ và đợi Hoa Hạ mẹ của cô gái trong mộng của tôi đến. Thời gian trôi thật chậm, như kiến bò trên chảo nóng, tôi không thể không đứng dậy đi đi lại lại trong phòng. Cuối cùng, Hoa Hạ mở cửa bước vào, mỉm cười với tôi ở cửa. Tôi có chút luống cuống, có chút lắp bắp nói:
– Ưm… Dì Hoa Hạ, mau tới ngồi xuống ăn… ăn chút hạt dưa đi.
Hoa Hạ càng cười to hơn, cô ấy ưu nhã đi tới ngồi trên ghế, nhìn tôi chằm chằm, giọng ngọt ngào hỏi tôi:
– Oh! Chí Dũng, sao hôm nay em lại gọi chị là dì và còn tốt với chị như vậy? Ưm, có phải em muốn gì ở chị không?
Tôi không dám nhìn vào mắt chị ấy, bởi vì tôi phát hiện trong mắt chị ấy như muốn bắn ra lửa, nên tôi cúi đầu nói:
– Ơ… Không… không có gì, em chỉ muốn nói chuyện… nói chuyện với dì thôi.
Hoa Hạ cười khúc khích:
– Hihihi… Tiểu tử này, nhất định là có ý đồ xấu, nói cho tôi biết, có chuyện gì? Hừm…
Sau đó chị ấy bĩu môi với tôi rồi đi đóng cửa lại. Không kịp suy nghĩ, tôi vội vàng đóng chặt cửa lại, trở lại ngồi trên ghế, chỉ nói:
– Dì Hoa Hạ…
Chị ấy ngắt lời tôi và tức giận nói:
– Đừng gọi tôi là dì, như thể tôi già rồi ấy… cứ gọi tôi là chị cho nó trẻ trung chút xíu. Hừm…
Sau đó, chị ấy đứng dậy và đến bên tôi, đặt một tay lên vai tôi, áp mặt đến gần tôi, và nói với một giọng ngớ ngẩn:
– Nè! Người anh em ngốc nghếch của tôi, nếu cậu có bất cứ điều gì muốn nói với con gái tôi, thì tôi sẽ hứa với cậu…
Tôi lúng túng một lúc, nếu chị ấy không phải là mẹ của người tình trong mộng của tôi, tôi nhất định sẽ đứng dậy bỏ chạy, nhưng bây giờ tôi làm sao dám đắc tội với chị ấy? Có vẻ như chị ấy đã hiểu lầm, nghĩ rằng tôi đang cố gắng lợi dụng chị ấy bằng cách cư xử lịch sự với chị ấy, vì vậy tôi đã chủ động chào hỏi chị ấy. Nhưng trước tiên tôi tự suy diễn: “Ưm… Mình phải làm gì? Thành thật mà nói, tôi đang tìm con gái của chị thay vì gặp chị? Sau đó, có thể người phụ nữ này nhất định sẽ nổi giận, và mình sẽ không bao giờ có cơ hội nào khác… Haizz, tốt hơn là chỉ cần có thể khiến chị ấy vui vẻ, thì đã thành công hơn một nửa, haizz… cứ như vậy trước đã…” Nghĩ đến đây, tôi đặt tay lên vai chị ấy, cười nói với chị ấy:
– Là lỗi của em, em còn nhỏ như vậy, làm sao em có thể gọi dì là chị được?
Hoa Hạ lại cười khúc khích, di chuyển cơ thể của chị ấy đến gần tôi hơn, thậm chí còn chạm vào mặt tôi bằng một tay khác, trêu chọc nói:
– Thật tốt khi câu biết rằng mình đã sai, sau… nói cho tôi biết, tôi nên trừng phạt cậu như thế nào?
Tôi không nói nên lời, suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Ơ… Chị muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được.
Hoa Hạ nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn nước, và nói với một nụ cười quyến rũ:
– Oh! Em thật tốt, để chị nghĩ cách trừng phạt em… Thôi… Quên đi, hôm nay chị sẽ để em đi, và chị sẽ tính sổ với em lát nữa. Hihihi…
Sau đó là một âm thanh nhẹ nhàng khác. Cười cười, chị quay lại và ngồi xuống chiếc ghế đối diện với tôi, nháy mắt tinh nghịch với tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, và ngạc nhiên khi thấy rằng Hoa Hạ thực sự giống con gái mình, không chỉ ở các đường nét trên khuôn mặt mà còn ở phong thái, giọng điệu và thậm chí cả điệu cười. Cũng may con gái thừa hưởng gen của mẹ, nếu giống bố thì không thể nào nhìn ra được. Bởi vì ông bố xấu quá! Vẻ mặt tôi dần dần thư thái, tôi bắt chuyện với chị ấy:
– Ưm… Chồng chị làm việc ở đâu?
Vẻ mặt của Hoa Hạ lập tức tối sầm lại bởi câu hỏi của tôi, chị ấy sốt ruột nói:
– Hừ… Đừng nhắc đến con ma chết đó, anh ấy làm việc trong một studio chụp ảnh và sắp nghỉ hưu.
– Oh! Thế còn con gái thì sao?
Tôi cố giữ giọng bình tĩnh. Nhưng chị ấy nhập tâm trả lời thẳng thắng:
– Ý cậu là Chiêu Quân, con gái của tôi à? Con bé nhà tôi thông thường sẽ lập tức đón ca trực của linh hồn đã chết, tức chồng tôi, đồng thời cũng đến studio chụp ảnh nữa…
Để lại một bình luận