– Con không gọi điện cho Tiểu Tuyết phải không?
Chị gái tôi tên là Tiểu Tuyết, nhưng tôi đã quen gọi chị ấy là “chị gái” từ khi còn nhỏ, và tôi chưa bao giờ gọi chị ấy bằng tên. Tôi gật đầu hỏi mẹ:
– Chị con đi đâu rồi ạ?
– Ồ… Chị con đi làm rồi mà!
Ánh mắt mẹ né tránh, giọng điệu rất mất tự nhiên. Chị gái tôi vẫn làm việc ở phòng quản lý khu du lịch, nhưng mà công việc rất nhàn hạ. Tôi biết chị tôi đi làm theo ca và không được nghỉ cuối tuần, nhưng cái nhìn của mẹ khiến tôi rất bất an:
– Mẹ, chị của con đi đâu, mẹ đừng nói dối con.
– Ôi… Haizz…
Lúc này mẹ tôi thở dài, đi tới nắm tay tôi, kéo tôi ngồi xuống mép giường:
– Nè! Chí Dũng, mẹ đã biết chuyện của con và Tiểu Tuyết rồi.
– Ơ… Mẹ!
Tôi kinh ngạc nhìn mẹ, không hiểu sao bây giờ mẹ lại đột nhiên nhắc đến chuyện này. Mẹ tôi than thở:
– Haizz!! Đời chị con khổ lắm, con phải đối xử tốt với nó!
Mẹ nói xong thì nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi gật đầu, không biết mẹ định nói gì. Thì…
– Tiểu Tuyết thật sự rất mê con. Haizz…
Rồi mẹ tôi thở dài, dừng một chút, lại nói tiếp:
– Có một chuyện nó không cho mẹ nói với con, nhưng nhiều năm như vậy, mẹ nghĩ con cũng nên biết.
– Có chuyện gì vậy mẹ?
Tôi lo lắng hỏi. Mẹ tôi ngập ngừng:
– Tiểu Tuyết… Đi sinh con cho con đó, chị con không biết đi đâu để sinh em bé nên đành ở lại nhà dì của con.
– Hả? Sao có thể là như vậy???
Tôi sửng sốt. Nhưng mẹ tôi rưng rưng nước mắt nói giọng nghẹn ngào:
– Mẹ đã khuyên chị con ở lại nhà, nhưng mà chị gái con lại không nghe! Khi con bé nói sẽ đi Quảng Đông, thực ra con bé trốn ở nhà dì của con để sinh con mà thôi. Và có lẽ hôm nay chị con sẽ không quay lại.
Mắt tôi ươn ướt, tôi biết chị mê tôi, nhưng không ngờ chị lại mê như vậy!
– Mẹ, con muốn đi xem một chút.
Tôi kiên quyết nói. Mẹ tôi thở dài, lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi lại gật đầu. Tôi leo núi hơn mười dặm đường, cuối cùng cũng đến nhà dì tôi. Đẩy cánh cửa sân đơn sơ ra, tôi thấy một cô bé thắt bím tóc đang đá cầu trong sân, thấy tôi vào, cô bé chạy vào nhà gọi to:
– Mẹ ơi, có người đến rồi.
Cửa mở ra, chị gái tôi đứng ở cửa, ngạc nhiên nhìn tôi. Sống mũi đau nhức, tôi bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng kéo chị gái vào lòng. Đột nhiên có tiếng nói:
– Chí Dũng đến rồi sao?
Một giọng nói già nua vang lên trong phòng. Tôi buông chị gái ra, đi vào phòng và nhìn thấy dì. Dì tôi hơn mẹ tôi mười tuổi, tóc giờ đã điểm hoa râm, nụ cười nhân hậu đang nhìn tôi:
– Dì! Con chào dì ạ!
Tôi vội vàng chào. Tôi đã không gặp dì tôi trong nhiều năm, nhưng dì vẫn nhận ra tôi trong nháy mắt. Con nhỏ bước vào tò mò nhìn tôi, tôi cũng nhìn kỹ. Con bé trạc tuổi Vương Diễm, khuôn mặt trái xoan, lông mày thanh mảnh, đường nét giống chị gái Tiểu Tuyết, cũng là một tiểu mỹ nhân sắc nước hương trời. Chị gái tôi kéo tôi vào phòng sau và hỏi tôi:
– Mẹ mình đã nói với em chưa?
Tôi gật đầu. Nhưng chị tôi có vẻ tức giận nên dậm chân:
– Này, chị không cho mẹ nói, tại sao mẹ vẫn nói với em là sao?
Tôi không kìm được nước mắt rơi xuống, ôm lấy chị:
– Chị, mấy năm nay chị khổ rồi.
Cô bé đi theo và ngạc nhiên nhìn chúng tôi. Thế nên tôi ấp a ấp úng:
– Đây là… con gái của chúng ta sao?
Tôi không nén được sự kích động trong lòng. Người chị gật đầu và nói với cô bé:
– Nè, Huân Nhi! Mau gọi… bố!
Con nhỏ nhìn tôi khó hiểu rồi chợt quay người chạy ra ngoài. Chị tôi lắc đầu cười khổ:
– Đứa bé này còn nhỏ, lại là lần đầu tiên gặp nhau, nên em đừng trách nó.
Tôi kéo chị ngồi xuống bên giường và hỏi chị:
– Vậy… Con bao nhiêu tuổi, và tên gì?
– Ồ, con nó năm nay mười ba tuổi, tên là Huân Nhi, đang học lớp sáu trường tiểu học trong thôn.
Tôi thích nói chuyện tuổi tác, khi tôi hỏi ngày sinh của đứa trẻ, hóa ra nó chỉ kém Vương Diễm có hơn hai tháng. Tôi thản nhiên hỏi:
– Thế con bé học hành thế nào?
Chị lắc đầu:
– Không, đứa nhỏ không muốn đi học, sang năm cũng không định vào cấp hai.
Có vẻ như Huân Nhi không chỉ thừa hưởng ngoại hình của chị gái mà còn giống mẹ ở khoản học hỏi kiến thức văn hóa. Tôi đau lòng, Vương Diễm cũng là con gái ruột của tôi, sống trong một gia đình hạnh phúc, hàng ngày không phải lo cơm ăn áo mặc, được cắp sách đến trường, được nhảy múa vui vẻ. Nhưng Huân Nhi chỉ có thể sống một cuộc sống khó khăn ở vùng quê hẻo lánh này với một gia đình tàn tật. Tôi chợt nghĩ ra một câu hỏi:
– Dì có biết đứa bé này là của em với chị không?
– Dì không nên biết, nếu không dì đã mắng chị rồi. Chị nói với dì là chị có thai khi ly hôn với chồng. Chị muốn có đứa con này nhưng không muốn nhà chồng biết nên trốn ở đây.
Tôi nhìn xung quanh, nhà dì rất nghèo, chồng dì mất sớm, hai đứa con của dì đi làm ăn xa mãi không về, hàng năm chỉ gửi ít tiền về cho dì.
– Dũng, chúng ta về nhà đi, dù sao ở đây cũng không tiện.
Chị tôi cũng cảm thấy không được tự nhiên khi ở lại đây. Tôi gật đầu, chị gái tôi nói lời tạm biệt với dì tôi, Huân Nhi trông rất miễn cưỡng, nhưng cuối cùng con bé cũng phải để chúng tôi đi. Về đến nhà, mẹ nhìn thấy tôi và chị, mắt mẹ lại ươn ướt. Khi tôi đi ngủ vào buổi tối, chị gái tôi ngừng lo lắng cho mẹ tôi và đến phòng tôi. Chui vào trong chăn, tôi ôm chặt chị, thủ thỉ với chị:
– Chị, sao chị lại nói dối em là đi Quảng Đông? Làm em rất lo lắng.
– Dũng, chị gái em sẽ như vậy cả đời, nhưng chị rất muốn sinh cho em một đứa con. Với tính tình của em, chị sợ em không ủng hộ nên đã giải thích mọi chuyện với mẹ và hỏi bà ấy để giúp chị giấu nó với em.
– Vậy! Mẹ có đồng ý với chị và em không?
– Tất nhiên lúc đầu mẹ không tán thành, nhưng sau thấy chị quyết tâm nên mẹ cũng đồng ý.
– Chị, chị có nghĩ một người phụ nữ sẽ đồng thời giả làm hai người đàn ông không?
Nghĩ đến Chiêu Quân, tôi hỏi chị tôi một câu hỏi dài vô tận như vậy:
– Chị không biết chắc. Cho dù có hai người đàn ông, chúng ta hãy phân biệt giữa họ, nhưng điều đó khá mệt mỏi… Chị bây giờ chỉ muốn ở bên em, và chị không có hứng thú với những người đàn ông khác, bởi vì không ai cao ráo đẹp trai dễ thương như em của chị.
Tôi do dự có nên nói với chị tôi về Chiêu Quân và quản lý Triệu Kiến Quân hay không, nhưng cuối cùng tôi đã từ bỏ, suy cho cùng thì quan điểm của chị tôi tương đối bảo thủ và có thể chị ấy sẽ không chấp nhận cách sống đặc biệt của chúng tôi.
Chiều hôm sau khi tôi về nhà, Chiêu Quân và hai đứa trẻ không có ở đó, tôi lấy cuốn sổ của Chiêu Quân ra thì thấy có một trang mới ghi ngày hôm qua:
[- “Buổi sáng tôi đến đánh thức Tinh Tinh, tôi bị thằng bé kéo lên giường, nó năn nỉ nhìn mông tôi. Lúc đầu tôi từ chối, nhưng không ngăn được vì thằng bé cứ nũng nịu van xin, thế là tôi đành phải đồng ý với thằng bé. Tôi nói để tôi đi, mắt nó không chớp, thở cũng không dám thở ra, tôi thấy đũng quần của con trai tôi phồng lên, tôi nghĩ thật vui và hơi buồn cười, khi con trai tôi thấy tôi đang nhìn nó, nó đã cởi quần ra. Nó hào hứng cho tôi sờ sờ, tôi lắc đầu từ chối, nhưng không nhịn được nhìn trộm, không nghĩ rằng con trai mình đã lớn thật rồi, đồ vật lớn cỡ nào cũng có thể dùng được… Lúc này, người chồng bên ngoài nghe trộm, để cho con trai phát hiện, Tinh Tinh có vẻ rất bực mình, lớn tiếng trách mắng người khác phá hỏng sự quan tâm của nó.”]
[- “Con trai tôi đòi sờ tận tay, tôi không chịu mà nó nhất quyết đòi đi đường riêng. Vừa sờ chỗ đó, con gái tôi rủ đi ăn ngoài rồi nó mủi lòng. Tôi vội kéo quần của tôi lên, và con trai tôi rất bất lực. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ. Khi tôi ra khỏi phòng, tôi thấy bộ dạng tức giận của kẻ thù nhỏ này, thật buồn cười.”]
Tôi thở dài, tiến triển với con gái bao giờ cũng không bằng với vợ, hình như còn chậm hơn nửa nhịp. Tôi không khỏi nghĩ đến câu nói xưa: “Nam theo nữ, núi riêng, nữ theo nam, áo riêng.”
Trước bữa tối, cả ba lần lượt về. Con trai và con gái mỗi người về phòng, trong khi người vợ vào bếp chuẩn bị bữa tối cho chúng tôi. Đột nhiên, tôi phát hiện tư thế đi lại của vợ có chút không bình thường, hai chân hình như dạng ra, tôi đi theo vào bếp, thấy khuôn mặt đầy xuân sắc của vợ, liền cười hỏi:
– Hì Hì… Có gì vui sao? Triệu Kiến Quân làm cho em cảm thấy thoải mái hả?
Vợ tôi quay lại nhìn tôi, mặt đỏ bừng, mắt ngấn nước, vặn vẹo tôi, nũng nịu nói:
– Trông anh như muốn người đàn ông khác địŧ em vậy.
– Ồ! Nói cho anh biết được không?
– Hiện tại… Không, bởi vì em phải nấu cơm. Nếu anh thật sự muốn nghe, buổi tối trước khi đi ngủ có thể nghe em nói mà.
Tôi cũng biết thời điểm không thích hợp nên đành thôi, lòng tôi ngứa ngáy muốn chết. Triệu quản lý này vừa mới nếm được vị ngọt, nhất định sẽ không từ bỏ ý định, nhìn bộ dáng hôm nay của vợ, bọn họ nhất định không nhàn rỗi, địŧ nhau tung hoành rồi. Buổi tối vợ chồng tôi vào phòng sớm. Sau khi khóa cửa, tôi yêu cầu vợ tôi cởi quần áo và tôi muốn nhìn thấy cô ấy bên dưới:
– Này! Đừng nhìn, đều sưng lên, đi lại rất đau.
Tôi từ chối câu nói của vợ, tôi mở hai chân của cô ấy và kiểm tra cẩn thận những bộ phận bí mật của cô ấy. Đúng như dự đoán, hai môi âm hộ khá cách xa nhau, môi âm hộ rõ ràng sưng tấy, dựng đứng dày đặc, óng ánh nước, lỗ âm đạo mở ra, hình như có một chút tinh dịch rỉ ra:
– Làm thế nào em lại cho cậu ta làm điều này, và em đã làm nó bao nhiêu lần?
– Ưm! Bốn lần, sáng hai lần, chiều hai lần.
Người vợ ngượng ngùng nói câu đó với tôi. Rồi nói tiếp những câu:
– Ồ! Em không làm việc ở đó nữa, em đã đã làm ở chỗ khác rồi. Nó… Ở phòng thu riêng, Viên Viên em gái của anh ta đi tỉnh lỵ chơi, thế là Triệu quản lý đóng cửa, cả ngày ở trong phòng chơi với em.
– Hừm!!! Tại sao em cho cậu ta chơi em điên cuồng như vậy! Đến nổi con bướm phía dưới sưng lên luôn rồi? Cho dù sinh đẻ cũng chưa sưng như vậy nữa?
– Ưm! Có lẽ… Anh ấy còn trẻ, lại có nghị lực vô tận, về sau em không thấy khoái cảm nữa, nhưng anh ấy cứ như vậy không dừng lại.
Giọng điệu của người vợ này không biết là oán trách hay ngưỡng mộ. Ngay lập tức tôi cứng lên và muốn đụ cô ấy. Vợ tôi càu nhàu:
– A… Chồng ơi, xin tha cho em hôm nay, đau quá, tắm cũng không thèm tắm, cho em nghỉ ngơi hai ngày đi.
Người vợ đáng thương cầu xin. Tôi chua chát hỏi vợ:
– Ồ, vậy cậu ta đồng ý với em nghỉ ngơi hai ngày sao hả?
– Ừm, khi anh ấy thấy em bị đối xử như vậy, anh ấy cảm thấy rất đau khổ và hứa sẽ không chạm vào em trong hai ngày tới.
– Em bớt chút thời gian gọi cậu ta về nhà ăn cơm đi, anh muốn gặp cậu ấy.
Tôi đột nhiên có một ý nghĩ như vậy. Vợ tôi hết sức ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn tôi:
– Này! Em không nghe nhầm chứ? Sao anh lại gặp anh ta?
Tôi biết cô ấy đang lo lắng về điều gì, nhưng mong muốn được gặp cậu ấy của tôi rất mạnh mẽ, vì vậy tôi nói một cách tự nhiên nhất có thể:
– Thật lòng, anh rất muốn xem cậu ấy trông như thế nào.
Vợ tôi thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
– Hì Hì! Có gì thú vị đâu? Anh muốn tò mò sao?
Tôi nhanh chóng trèo dọc theo cây cột và nói:
– Ừm, anh hơi tò mò… Đừng lo lắng, sẽ không có vấn đề gì đâu.
– Vậy làm sao nói cho anh ta biết?
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói:
– Em… Cứ nói là chúng ta mời cậu ấy đi ăn tối để kết nối với nhau để cậu ấy quan tâm đến em nhiều hơn.
Nhưng mà người vợ cười ranh mãnh:
– Hahaha!! Anh ấy chăm sóc em rất tốt.
Chiêu Quân nói với Giám đốc Triệu Kiến Quân về điều đó vào ngày hôm sau tại nơi làm việc. Cậu ta có chút lo lắng:
– Nè! Chồng em không phát hiện chúng ta chứ?
Chiêu Quân khiêu khích hắn:
– Nhìn anh như vậy, có dám hay không? Chồng em muốn gặp anh, thế anh không có lý do gì không đi? Không phải chỉ là ăn cơm sao, lo lắng cái gì?
Triệu Kiến Quân lấy bản tính nam nhi ra nói:
– Hừ!!! Đi thì đi, anh sợ cái gì chồng em?
Vào một buổi tối cuối tuần, cuối cùng tôi cũng gặp được người đàn ông đã đụ vợ tôi. Quản lý Triệu cao và gầy, nước da ngăm đen, và anh ấy có vẻ thích thể thao ngoài trời, tóc anh ấy dài và anh ấy có khí chất nghệ sĩ, phong thái của anh ấy dịu dàng và dịu dàng. Anh ấy lịch sự, không có bất kỳ sự đáng ghét kiêu ngạo nào của thế lực giàu có.
Khi gặp tôi, anh ấy đưa cho tôi một bộ ấm trà, hai điếu thuốc Trung Quốc và hai chai Moutai. Chúng tôi ngồi xuống chào hỏi nhau, chủ và khách nói chuyện thân tình trong không khí thân mật. Tôi chợt thấy mình rất thích chàng trai trẻ này, anh ấy vui vẻ, năng động, suy nghĩ nhanh và hóm hỉnh. Với anh ấy, tôi dễ dàng bị anh ấy lây nhiễm, và tôi đang có tâm trạng tốt.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao vợ tôi thích anh ấy, tôi và anh ấy là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, anh ấy không chỉ còn trẻ mà tính tình vui vẻ và thái độ sống lạc quan sẽ mang đến cho vợ tôi một động lực mới. Trong khi chúng tôi đang trò chuyện, Chiêu Quân đang bận. Lúc đầu cô ấy nhìn tôi lo lắng, nhưng thấy tôi không sao, cô ấy vào bếp nấu ăn mà không lo lắng gì.
Để lại một bình luận