Phần_51
– Không đi vào đi, còn đứng ỳ trước cửa làm gì thế anh???… Ơ…
Ku Hải theo vào ngay sau lưng Xuân… và cũng chỉ biết sững người trước cảnh tượng mà nó và Xuân đang chứng kiến. Mắt tôi trơ ra chờ đợi 1 phản ứng đến từ 2 đồng tử đang trợn trừng, trống rỗng của Xuân, hàm môi như bị ai đó khóa cứng lại, không thể thốt nên lời. Chỉ vài giây đồng hồ trôi qua nhưng đủ để nhấn chìm tất cả vào 1 không gian đang đặc quánh bởi im lặng lúc này. Sự im lặng đến từ giấc nghỉ trưa, từ sự đình trệ tạm thời của con người và từ chính thằng bạn thân thiết suốt 2 năm trời của tôi… 1 sự im lặng đáng sợ…
– … Xuân ơi, cứu em… Huhuhu…
– … Hả… Cái… Cái gì!!! – mắt tôi nóng bừng vì nỗi bàng hoàng và cơn tức giận ập đến xối xả. Trợn trừng nhìn con Trinh lúc này đang vùng vẫy, tỏ vẻ khổ sở, sợ hãi. Bỗng…
– … “Toạc… ” – Mẹ mày… mày đang làm cái trò gì vậy hả… Hả???
Xuân đã túm lấy áo tôi từ lúc nào, nhanh và mạnh đến rách toạc cả cổ áo. Ánh mắt Xuân nhìn tôi rực lửa giận dữ, có lẽ cả đời này tôi sẽ chẳng thể quên được ánh mắt ấy, cũng như là chính giây phút này. Ngày hôm nay, 1 ngày bình thường như bao ngày khác… Lại là ngày đánh dấu biến cố lớn nhất trong tình bạn của 2 chúng tôi.
– Hải: Kìa anh… bình tĩnh lại đã, có gì thì cũng phải nghe đầu đuôi câu chuyện đã chứ!!! – ku Hải lao nhanh đến can thiệp.
– Trinh: … Cứu em… huhu… Anh ấy định giở trò với em, Xuân ơi!!! – con Trinh run lên từng hồi, nhìn vẻ mặt hốt hoảng và dáng vẻ co rúm làm bộ làm tịch vì sợ hãi của nó thì khó có ai có thể không tin những gì nó nói. Nhất là sau cảnh tượng vừa rồi, khi tôi vì chới với mà nằm đè lên người nó.
– Tôi: Im mồm!!! – tôi bừng bừng quát con Trinh trong cơn giận tột cùng, đoạn quay sang Xuân – Xuân, mày phải nghe tao nói đã, chuyện này không phải như mày nghĩ đâu…
– Xuân: Nghĩ cái gì??? Mày muốn tao phải nghĩ thế nào???
– Tôi: Mày ở với tao suốt 2 năm rồi mà còn hỏi như vậy là sao??? Con người tao thế nào chẳng lẽ mày còn không biết, chuyện này còn chưa rõ ràng mà mày đã cư xử với tao như vậy rồi. Mang tiếng bạn bè thân thiết mà đéo biết tin nhau là sao hả mày???
– Trinh: … Huhuhu, anh ơi… Em sợ… – con Trinh khép nép ôm lấy ngực Xuân, nức nở liên hồi những tiếng thút thít, nỉ non. Hành động của nó chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, buộc Xuân phải đưa lưng ra bảo vệ nó mà thành thế đối đầu với tôi.
– Xuân: … Những gì vừa đập vào mắt tao còn chưa đủ rõ ràng hay sao… Tao có thể ngu nhưng tao đéo bao giờ mù… Bạn thân thì phải ở bên tao chứ không phải là bên cạnh người yêu tao… ĐM!!! – Xuân càng nói càng giận dữ.
– Hải: Kìa anh, chuyện còn chưa rõ ràng mà sao anh lại nói anh Tuấn như vậy!!!
– Tôi: Hải để yên anh nói… Vậy là mày tin nó hơn tin tao???
– Xuân: Giờ tao chẳng muốn tin ai cả, tao chỉ tin vào những gì tao thấy…
– Tôi: Mày đang sai lầm đấy mày có biết không. Thề với trời đất là tao chưa bao giờ làm cái trò mất dạy ấy với bất kỳ ai chứ đừng nói là với bạn của mình!!!
– Trinh: … Đừng nghe anh ấy nói… Anh ấy không tốt đẹp như vậy đâu… Hức hức… May mà anh về kịp với em, không thì… Huhuhu – con Trinh vẫn dụi mặt nức nở trong lòng Xuân. Với tôi lúc này nó không khác gì 1 con sâu độc, chỉ 1 cú đục nhẹ nhưng đủ để làm cho cái cây tình bạn to lớn suốt thời gian qua giữa tôi và Xuân có thể đổ sụp bất cứ lúc nào…
– … – Xuân lặng đi không nói gì nữa, từ từ dìu con Trinh ngồi xuống. Nhìn từng nhịp thở dồn dập, ánh mắt đỏ nhờ nhợt nhạt như pha lẫn trong đó nỗi uất hận và sự thất vọng. Tôi hiểu Xuân cũng đang rất khó khăn khi phải đối diện với tình cảnh cay đắng hiện tại.
– “Toong… toong… ”
Tiếng nước nhỏ giọt trong bồn rửa bát nghe rõ mồn một. Không gian lại chìm vào lặng im… Không còn đáng sợ như khi nãy nhưng lại ngập tràn nặng nề và cam chịu. Xuân không nói gì càng khiến cho tình hình thêm tồi tệ hơn, thà rằng nó cứ giận dữ, chửi rủa thì tôi còn theo nước để phân trần, giải thích… Cứ im lặng thế này, tôi cảm giác như nó đã chấp nhận hay đúng hơn là cam chịu 1 điều gì đó trong lòng. Có lẽ… vết thương này nặng hơn tôi nghĩ rất nhiều…
– Tôi: Hajzzz… Tao có gửi cho mày 1tn lúc người yêu mày qua đây (tôi không thèm nhắc tên con Trinh vì cảm thấy bẩn mồm)… Mày cứ suy nghĩ kỹ đến tối rồi cho tao biết suy nghĩ của mày… Tao cũng không muốn nói nhiều nữa vì sự tình bây giờ không còn đơn giản chỉ là kẻ nói và người nghe. Lòng tin không còn trọn vẹn thì tao có giải thích thế hay giải thích nữa cũng coi như không… Chỉ khuyên mày chuyện gì cũng phải nghe từ 2 tai…
– Xuân: Tao tự biết… – Xuân ngắt lời.
– Tôi: … Và những gì mày nhìn thấy chưa chắc đã phản ánh đúng sự thật của nó. Cuối cùng, khuyên mày cẩn thận với người yêu của mày đấy, bạn của tao ạ!!! – tôi chua xót buông từng lời lạnh nhạt với thằng bạn thân của mình. Ánh mắt sắc lạnh lướt qua gương mặt con Trinh khiến nó hiện vẻ hoang mang, e dè.
– Hải: Anh đi đâu vậy anh Tuấn… từ từ giải thích cho nhau hiểu đã chứ… – tiếng ku Hải gọi với theo sau khi tôi bước ra khỏi căn phòng trọ quen thuộc, nơi có 1 thằng bạn thân thiết luôn hiện diện quanh mình trong suốt 2 năm qua.
Hơn 5h chiều…
Vị bia đắng chát đóng quánh nơi cuống họng, trời hè oi ả mà nuốt từng ngụm bia lạnh cũng không trôi thì quả là 1 sự lạ đời.
– Uống nữa đi anh, uống cho bớt nóng anh ạ.
– Mày cứ uống đi, mặc anh. Hajzzz…
– Anh lạ thật, có chuyện gì thì cũng phải ở lại giải thích cho nhau rõ đã chứ.
– Mày ngoài cuộc, lại thân với anh nên dễ chấp nhận những gì anh vừa kể. Với thằng Xuân, nó lại là 1 nhẽ khác vì còn vướng con Trinh, chưa kể những gì mà nó chứng kiến nữa. Nếu là anh… có lẽ anh cũng chỉ biết tin vào những gì mình nhìn thấy thôi. Anh giận nó lắm nhưng mà phải thông cảm cho nó… Căm là căm con phò kia thôi!!!
– ĐM con đĩ ấy, gái đĩ còn già mồm, mẹ nhà nó… Em vẫn không hiểu tại sao nó lại làm vậy vs anh???
– Mày không nhớ đợt tháng trước Xuân nó tâm sự chuyện gì à.
– … À… rồi, em nhớ rồi. Đợt ấy ổng kêu xích mích với con này vì không được gặp nhau thường xuyên đúng không. Đợt ấy đúng vào dịp quán mình thua lỗ nặng phải bỏ dở nên ae mọi người đều chán. Chẳng còn tâm trí đâu mà chơi với bời.
– Đó… chắc vậy mà hôm nay nhân có tý hơi men nên nó định “mèo mả” với anh. Chắc nó nghĩ là ai cũng thèm thịt nó… Hajzzz, con mẹ nhà nó, đẹp mà lẳng lơ chẳng khác gì phò… Hầy…
– … Hừm… lát anh vẫn về chứ… Mà không, phải về chứ, nhà của anh mà.
– … Vẫn về… Ực… Ực… Hà… Anh có chuyện này mày cố gắng giúp anh nhé Hải.
– Chuyện gì anh???
– Lát anh vẫn sẽ về để xem thái độ thằng Xuân thế nào, nhưng anh cũng không hy vọng gì nhiều đâu, ngồi đây nãy giờ anh cũng đã xác định trước rồi. Xích mích lần này khó giải quyết ngay bây giờ lắm, có ấn tượng về nhau rồi thì sau này sẽ khó sống nếu không được giải tỏa. Có lẽ phải để thêm 1 thời gian nữa, nếu có cơ hội thì may ra anh và thằng Xuân mới làm lành lại được với nhau…
– … Anh nói vậy là…
– Khả năng là vài hôm nữa… hoặc có khi chỉ ngay tối nay thôi, anh sẽ dọn đi…
– … Kìa anh, anh nghĩ gì thế, có đi thì cả 2 ae mình…
– Mày để anh nói nốt… Lúc này ae mình không thể bỏ thằng Xuân được, dù hiện tại nó có nghĩ thế nào về anh thì nó vẫn là bạn anh. Anh hiểu tính nó, tốt, trọng tình cảm nhưng dễ giao động, dễ bị lừa lọc, lợi dụng… Ngay như chuyện hồi nãy mày cũng thấy rồi đấy. Mày ở cùng bọn anh suốt 1 năm rồi, cũng thân với thằng Xuân khác gì với anh đâu, hơn nữa nó cũng quý mày. Vì vậy anh đi đâu là việc của anh, mày vẫn phải ở lại với nó, quan sát nó giúp anh. Nếu khuyên được nó bỏ con phò kia sớm ngày nào thì càng tốt ngày ấy.
– Hajzzz… em thấy chán quá… bạn bè với nhau 2 năm trời, biết bao nhiêu kỷ niệm, vậy mà… Đúng là mù quáng… hajzzz…
– Mẹ nó, cứ như phim… Tiền bạc là con dao găm, đàn bà là lọ thuốc độc, tranh đua, mâu thuẫn, hủy hoại lẫn nhau tất cả cũng chỉ từ đó mà ra… Hầy hầy
7 rưỡi tối… Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa tôi và Xuân…
– Tôi: Quán xá cả tao và mày đều không thể làm riêng, vậy thì quyết định thanh lý hết rồi chia bổ đầu như khi góp vốn nhé.
– Xuân: Ừm – Xuân ừ hử nhẹ trong góc khuất căn phòng, dường như không ai trong cả 2 thằng muốn phải nhìn vào mắt nhau để cùng chứng kiến và cảm nhận cái khoảng khắc tồi tệ lúc này.
– Hải: Anh đi luôn vậy hay là qua chỗ a.Mạnh đi.
– Tôi: Rồi, anh tự lo được, mày và… ở lại mạnh giỏi nhé. Anh ổn định xong chỗ ở anh báo địa chỉ qua chơi.
– Hải: Okie anh, để em tiễn.
– Tôi: Ừ… Tao đi Xuân nhé.
– Xuân: …
Xuân vẫn im lặng, tay bấm bấm màn hình điện thoại. Ánh sáng le lói hắt lên trong góc khuất làm tôi nhận ra 1 phần ánh mắt của Xuân đang nhìn về nơi khác chứ không phải màn hình đt… trống rỗng… Có lẽ trong lòng nó lúc này cũng đang có gì đó rạn vỡ giống như tôi…
Hơn 10h tối…
Vẫn rong ruổi chạy xe trên đường vắng với 2 chiếc balo, tôi không muốn dừng lại, chỉ muốn vặn ga chạy xe lòng vòng không định hướng cho quên đi nỗi buồn hiện tại. Hít thở gấp gáp đến nỗi gió và bụi lấp dần nơi mống mắt và cánh mũi những cũng không thể lấp đầy được khoảng trống trong lòng tôi khi nghĩ về tình bạn giữa 2 thằng, nhớ về từng kỷ niệm thân quen trong suốt 2 năm qua.
– “Bim… Bim… ” – Tiếng còi xe oto réo lên từ phía đối diện… tôi chỉ kịp đánh lái khi cái chớp pha halogen chiếu rọi vào mắt nhấp nháy.
– “Bịch… ” – chiếc balo kẹp ở đùi rơi xuống lòng đường sau cú đánh lái vừa rồi. Nghĩ cũng buồn cười, tất cả hành trang vốn sống của mình giữa đất trời lúc này chỉ vỏn vẹn là cái xe cùi và 2 chiếc balo thể thao…
– “Đến ngã 4 Láng – Láng Hạ rồi à, chỗ này nhiều nhà nghỉ, hay là… ” – tôi bất giác cười thầm với suy nghĩ và ý muốn của mình. Cũng đã lâu rồi chưa thử lại cái cảm giác ấy… 1 chút mới lạ trong cuộc sống có lẽ cũng là điều cần thiết vào lúc này…
Để lại một bình luận