Phần 66
Từ ngày có xe ôtô của khách cầm cho thằng Hưng, nó và thằng Hưng đi đâu xa đều đi ôtô, không phải xe của mình thì tất nhiên là không xót rồi, cứ đổ xăng vào là đi thôi. Một lần nó lấy xe ô tô để đưa mẹ con Ngọc về quê Ngọc chơi, gia đình nó sẽ đi hai ngày liền. Bé Su 4 tuổi rồi, rất háo hức được về với ông bà ngoại. Thực sự nó cũng khá lâu mới về nhà vợ, bận rộn mải mê kiếm tiền nên cả năm nó mới về nhà vợ một vài lần.
Trên đời không phải ai cũng giống ai, nhưng đa số mọi người lại thường nhìn vẻ bên ngoài để đánh giá một người, việc coi trọng hình thức đã trở nên rất phổ biến. Có câu nói rằng “Thấy người sang bắt quàng làm họ” nó khá đúng với nhiều người trong xã hội hiện nay, dù sao có tiền thì con người đi đâu cũng sẽ thấy tự tin hơn hẳn đúng là mạnh vì gạo bạo vì tiền mà. Nó không phải người trọng hình thức, cũng là người sống tình nghĩa nhưng nó không muốn để Ngọc với bé Su bị người khác coi thường, bị chê bai vì chọn một người chồng như nó. Vì thế nó mới đi ôtô chở Ngọc và bé Su về.
Về tới nhà Ngọc, ông bà ngoại vui mừng chào đón gia đình nó. Mọi người tay bắt mặt mừng rồi cùng vào nhà nói chuyện. Nó ngồi nói chuyện với bố mẹ Ngọc, còn bé Su với Ngọc chạy quanh nhà chơi với cậu em trai Ngọc.
– Thấy vợ con bảo nhà con mua được chung cư ở Hà Nội rồi hả? – Mẹ Ngọc hỏi nó.
– Vâng ạ, chung cư giá rẻ thôi mẹ. – Nó trả lời.
– Vợ chồng trẻ mới hai mấy tuổi đầu được như thế là tốt quá rồi, cố gắng mà làm ăn đừng chơi bời. – Mẹ Ngọc căn dặn.
– Vâng ạ.
– Thế ôtô này của con hay của ai? – Mẹ Ngọc hỏi.
– Của bạn con, con mượn thôi ạ. – Nó thật thà trả lời.
– Ừ, cố gắng làm mấy năm nữa có tiền mua xe đi lại cho tiện. – Mẹ Ngọc nói.
– Bà cứ làm ngang ra đường nhặt được tiền ấy nhỉ, con nó mới mua nhà xong, làm sao mà nhanh thế được. Cái Ngọc nhà mình thì có kiếm được tiền đâu, toàn mình thằng Văn đi kiếm, được như vậy là giỏi quá rồi. – Bố Ngọc lên tiếng.
– Thì tôi cũng mong con mình ăn lên làm gia thôi mà. – Mẹ Ngọc nói.
– Văn này, có làm ăn gì cũng cần chắc chắn, đừng nóng vội mà hỏng việc con à. – Bố Ngọc căn dặn nó.
– Vâng, con hiểu ạ.
– Bố tin ở con.
– Dạ, cảm ơn bố.
– Bố mẹ ơi chị Ngọc có hẳn iphone dùng, bé Su còn có cả ipad chơi này. – Em trai Ngọc chạy ra khoe.
– Ông bà ơi, cậu cứ lấy ipad của con. – Bé Su chạy theo mách lẻo.
– Lại đây bà bế, bà đòi cậu cho Su nhé. – Bà ngoại bé Su bế bé lên.
– Cho cậu mượn đi Su, bố cho con mượn điện thoại của bố nhé. – Nó nói rồi rút điện thoại ra nhử Su.
– Không, con thích ipad của con. – Su nhõng nhẽo.
– Uôi, iphone 7, mới ra mà anh đã có rồi, anh cho em mượn xem tý. Trả Su ipad này. – Cậu Su mượn điện thoại của nó rồi trả ipad cho Su.
– Su biết dùng điện thoại rồi à? – Bà ngoại bé Su hỏi bé.
– Dạ, bà chơi mèo với con nhá. – Bé Su lấy ipad bấm bấm cho bà ngoại xem.
– Trẻ con giờ thông minh thật, nhưng cũng hạn chế cho nó chơi con à. – Ông ngoại bé Su lên tiếng.
– Vâng, con có cho chơi mấy đâu, mà bé Su đi lớp suốt. – Ngọc nói.
– Thế bao giờ tính sinh thêm đứa nữa. – Bà ngoại bé Su hỏi Ngọc.
– Tùy anh Văn mẹ ạ, thấy bảo sang năm hợp tuổi nhà con. – Ngọc trả lời.
– Vậy thì sinh luôn đi, để lâu càng ngại. – Bà ngoại Su nói.
– Dạ. – Ngọc trả lời.
– Mấy mẹ con đi làm cơm đi. – Ông ngoại Su nói.
– Để con giúp. – Nó nói định đứng lên.
– Ngồi xuống con, ngồi đây uống nước nói chuyện với bố. Kệ mẹ con nó tự làm được. – Ông ngoại Su cản nó.
– Con cứ ngồi đấy với bố. Mẹ với cái Ngọc là được rồi. – Bà ngoại bé Su nói.
– Anh ở đây chơi với bố, em với mẹ nấu tý là xong. – Ngọc nói rồi đi ra bếp cùng mẹ.
– Dạo này con vẫn uống rượu tốt chứ. – Ông ngoại bé Su hỏi.
– Con vẫn uống được nhưng cũng ít uống ạ.
– Bố có chai rượu này tốt lắm, lát bố con mình bỏ ra uống. – Ông ngoại bé Su dí tai nó nói nhỏ.
– Vâng ạ. – Nó nghĩ thầm, chắc lại rượu dành riêng cho đàn ông đây mà.
– Con tuy ít tuổi nhưng từng trải cũng nhiều, bố tin con tự biết đâu là điểm dừng. – Ông ngoại bé Su căn dặn.
– Vâng ạ, con hiểu ạ.
– Ừ, đàn ông nói ít hiểu nhiều mà, thời của bố cuộc sống không cần giàu sang, chỉ cần ấm no hạnh phúc. Giờ các con có lẽ suy nghĩ cũng khác, nhưng bố nghĩ gia đình vẫn là nền tảng cho mọi vấn đề.
– Con cũng nghĩ vậy ạ, lao đi kiếm tiền cũng chỉ vì gia đình vì vợ con.
– Ở đời không biết thế nào là đủ, đừng cố quá.
– Vâng.
Nó và bố vợ nói chuyện với nhau về cuộc sống gia đình, nó hiểu ông muốn nhắc nhở nó điều gì là quan trọng, đâu là điểm dừng. Một lúc sau thấy bà bác của Ngọc sang, bà bác này trước đây từng phản đối chuyện nó và Ngọc. Nó tuy không quý mến gì bà ấy cả, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi bình thường.
– Ôtô nhà cái Ngọc hả? Dạo này làm ăn tốt nhỉ, thấy phát tướng ra đấy. – Bác Ngọc nói.
– Cũng bình thường bác ạ. – Nó trả lời.
– Thấy bảo cháu mua cả nhà Hà Nội, có mấy năm mà kiếm gớm nhể. – Bà bác không rõ khen hay xỏ xiên nữa.
– Dạ, chung cư thôi mà bác.
– Bọn trẻ giờ nó không giống như mình ngày xưa, chị em mình giờ già rồi. – Ông ngoại bé Su nói.
– Ờ, giờ chúng nó kiếm tiền tốt quá, vài năm mà đã khác rồi.
– Bác sang chơi đấy à? – Bà ngoại bé Su trong bếp đi ra.
– Ừ, chị vừa sang, mà con bé Su đâu rồi? – Bà bác hỏi.
– Cháu nó với cậu đang ở trong phòng. Để em vào gọi hai đứa. – Bà ngoại bé Su vào gọi hai cậu cháu ra ngoài.
– Ui Su, chào bà chưa? – Bà bác gọi bé Su.
– Con chào bà. – Bé Su chào.
– Ngoan thế, có nhớ bà không?
– Con có ạ?
– Con cầm gì mà to thế này? – Bà bác hỏi bé Su khi thấy bé cầm ipad.
– Ipad đấy bà ạ, của bố con mua.
– Vậy à? Bố con nhiều tiền thế.
– Vâng, bố con còn mua cái điện thoại mấy chục triệu cơ, cậu đang mượn chơi kia kìa. – Bé Su khoe, không hiểu con bé nghe được ai nói.
– Ủ uôi, nhiều tiền thế, cho bà vay ít. – Bà bác trêu bé Su.
– Hết rồi bà ơi, bố con mua nhà hết tiền rồi.
– Vậy à? Bao giờ có cho bà vay ít nhé? – Bà bác trêu.
– Vâng ạ.
– Ngoan thế. Đấy bố nó kiếm được có khác, dùng toàn đồ xịn. Điện thoại gì tận mấy chục triệu, bằng bà làm cả năm rồi. – Bà bác có vẻ không coi thường nó nữa.
– Bọn nó bây giờ hiện đại lắm, bé Su gọi video cho em suốt đấy chị ạ. – Bà ngoại bé Su khoe.
– À, có phải cái gì gì mà bọn trẻ con hay dùng không? – Bà bác thắc mắc.
– Đây để cháu cho bác xem. – Ngọc lấy điện thoại ra rồi lấy ipad của bé Su video call cho bà bác xem rồi giảng giải.
– Hay thế, để bác cũng phải về bảo mấy đứa nhà bác mua cho một cái dùng thử, tiện thật đấy. – Bà bác trầm trồ.
Nói chuyện một lúc thì bà bác về, còn gia đình nó ăn cơm, ông ngoại bé Su rót cốc rượu thuốc ra để ông và nó uống. Ăn uống no say cả nhà nó vào phòng ngủ, ông bà ngoại bé Su luôn để một phòng riêng cho gia đình nó nghỉ ngơi mỗi lần về quê, không ai sử dụng phòng ấy cả. Nhà nó vào phòng ngủ, nằm mãi nó không ngủ được, không biết có phải do rượu của ông ngoại bé Su hay không, mà nó cứ thấy rạo rực trong người. Nó quay sang thấy bé Su đã ngủ say, nó liền chạm vào người Ngọc.
– Anh này, không ngủ đi. – Ngọc nói nhỏ.
– Rượu của ông tốt quá anh không ngủ được.
– Ai bảo uống lắm vào, cho chừa hihi. – Ngọc cười.
– Làm cái cho đỡ nhớ nào. – Nó âu yếm Ngọc.
– Vô duyên, kệ anh. – Ngọc quay người đi.
– Kệ thật đấy?
– Thật hihi.
– Giờ mình sản xuất đứa nữa đi em.
Nó nói rồi bắt đầu kích thích cơ thể Ngọc, vuốt ve cái bụng mỡ quen thuộc như là sở thích của nó, rồi bộ ngực đã không còn săn chắc. Nó chẳng bao giờ chê Ngọc, nó hiểu vì sao cơ thể cô như vậy. Có thể mấy năm trước nó còn coi trọng ngoại hình phụ nữ, chứ giờ thì không. Đối với nó có nhiều cái đáng quan tâm hơn là hình thể phụ nữ. Một lúc nó kích thích Ngọc thì cô cũng hưởng ứng nó, vợ chồng nó chuyện chăn gối khá hợp nhau, có lẽ nguyên nhân chính là từ sự thông cảm, thấu hiểu giành cho nhau.
Hai cơ thể không mảnh vải che thân vần vò nhau, quấn lấy nhau lên xuống nhịp nhàng. Tới khi cả hai lên đỉnh thì nó phun hết những gì của nó vào trong cơ thể Ngọc, lần này nó không dùng bao cao su, cũng không xuất ra ngoài. Nó và Ngọc muốn có thêm đứa nữa, khi mà hiện tại cuộc sống đã tạm ổn, kinh tế cũng không phải lo nghĩ nhiều.
Tới chiều tối nó một mình trong phòng để làm công việc kiếm cơm hàng ngày. Ngọc với bé Su thì đi chơi họ hàng xung quanh. Công việc của nó không nhất thiết phải có mặt ở nhà, chỉ cần điện thoại luôn hoạt động là được. Nhiều người có lẽ nghĩ công việc của nó là một việc đơn giản dễ kiếm tiền nhưng không phải như vậy. Chỉ cần một sai sót nhỏ có thể trả giá bằng rất nhiều tiền, chưa kể tới những rủi ro như bị thiếu nợ, quỵt nợ…
Đến tối đi ngủ, bé Su lại đòi ngủ cùng ông bà ngoại, thế có khổ cho nó và Ngọc không. Có không gian riêng tư cả hai lại lao vào nhau đến mệt nhoài. Vợ chồng nó không dùng biện pháp phòng tránh gì với mong muốn có thêm đứa con nữa.
Buổi sáng hôm sau nhanh chóng trôi qua, trưa vợ chồng nó nghỉ ngơi lấy sức còn về quê chứ không đáng vật đánh lộn nữa, đầu giờ chiều gia đình nó tạm biệt ông bà ngoại rồi lái xe về quê. Kết thúc hai ngày đi chơi vui vẻ, với hy vọng sẽ có được mầm non mới ra đời.
Để lại một bình luận