Phần 45
– Làm gì mà trông mặt te tởn thế?
– Ơ, Mai à? – tôi hơi giật mình, tay sờ nhẹ lên khoảng vai vừa bị vỗ – Có gì đâu, mất điện chả có việc gì làm thì ra đây cho mát thôi.
– Ngày mai Hạnh nó bắt đầu đi học rồi nhỉ? – Ngọc Mai chống tay vào ban công, mắt nhìn ra khoảng không đang tối dần.
– Ừ. Cũng nhanh thật. – tôi cười, đưa mắt nhìn nàng, trong đầu lật trở lại ngày hôm trước.
– Nghĩa ơi… Mai ơi…
– Dạ… – tôi mở cửa phòng, đi ra thò mặt xuống cầu thang – Sao thế mẹ?
– Cháu đây ạ… – Ngọc Mai từ trong phòng đi ra, dụi dụi đôi mắt.
– Cái Hạnh nó đỗ Yên Lạc rồi.
Nghe vậy là hai đứa tôi lục đục chạy ngay xuống. Nhìn mẹ tôi, gương mặt phúc hậu không giấu được vẻ hân hoan. Ở bàn máy tính, trông cái Hạnh cũng chẳng khác gì.
– Mày được bao nhiêu? – tôi tì tay vào cái lưng tựa của ghế, cúi hỏi nó.
– Ba lăm lão ạ. – nó cười tít.
– Kinh phết nhể. Tao ngày xưa được có hai tám rưỡi.
Nó lại quay ra máy tính mà gõ phím, nhìn màn hình thấy đang ở cửa sổ Zingme, chắc là lại đang nói chuyện với lũ bạn. Tự nhiên có ngón tay khều nhẹ vạt áo thôi.
– Này…
– Hử? Gì thế?
– À… điểm của Hạnh ấy… là cao à?
– Ừ. Tầm ấy là cao rồi mà. – tôi hơi ngạc nhiên – Sao cậu hỏi lạ vậy?
– Tại… chỗ tớ toàn bốn lăm năm mươi điểm…
– Cái gì cơ? – không đợi nàng nói dứt câu. Tôi trố mắt thốt lên. – Bốn lăm? Suy ra là… chín điểm mỗi môn à?
– Đâu có. – Ngọc Mai chớp chớp đôi mắt tròn xoe, ngưng một hồi suy nghĩ rồi bất thình quay ra hỏi tiếp – Thế ở đây tính điểm thế nào?
– Thì thi toán văn anh, toán văn nhân đôi rồi cộng với anh.
– À… ra vậy.
– Thế chỗ cậu tính thế nào?
– Của bọn tớ cũng như thế. Hơi khác là được cộng điểm rèn luyện trong bốn năm cấp hai. Mỗi năm được năm điểm là được cộng thêm hai mươi.
– Thảo nào, cứ tưởng mỗi ba môn không mà được tận bốn mấy điểm thì hơi chột dạ. Haha…
Cùng lúc ấy thì mẹ tôi đi vào, trên tay vẫn đang cầm điện thoại kê sát vào tai.
– Đây, anh nói chuyện với nó nhé…
Rồi đưa máy cho cái Hạnh. Xong đi ra ngoài cửa chỗ bọn tôi đang đứng.
– Ai đứa đang tâm sự gì thế?
– Không ạ. Bọn con trao đổi chút thôi… Bố con à mẹ?
– Ừ, mẹ vừa gọi cho bố. Bố vui lắm. Còn bảo mấy hôm nữa sẽ về làm bữa liên hoan với cả nhà nữa.
– Thế còn bố mẹ cháu ạ? – /ngọc Mai sốt sắng.
– Bố mẹ Mai tất nhiên cũng sẽ về rồi.
– Yeah…
…
Quay lại thực tại, Ngọc Mai đang nhìn về phía chân trời, nơi mà cả một vùng mây đang bị ánh tà dương nhuộm lên đỏ rực. Nàng nhìn mây, tôi thì nhìn nàng.
– Kể ra cũng nhanh nhỉ. Mới đấy mà họ lại đi rồi.
– Ừm. – Ngọc Mai vẫn trầm ngâm – Nhanh thật.
– Cậu có vẻ buồn thế?
– Cậu nhận ra à?
– Nó hiện lồ lộ trên mặt cậu kia kìa.
– Ừ! – nàng cười buồn – Tại lâu lâu rồi mới gặp lại bố mẹ, mà… chả mấy họ lại đi rồi.
– Do tính chất công việc mà… bố tớ cũng thế thôi.
– Ít ra… cậu còn có mẹ ở nhà.
– Vậy thì cậu cũng xem mẹ tớ như mẹ cậu đi… – đến đây tôi mới ngỡ ra la mình hơi nhỡ miệng – à… thì là tớ cũng coi… coi cậu như… như cái Hạnh thôi… kiểu… à…
– Haha. Tớ hiểu mà, không cần phải làm bộ lúng túng thế đâu. – một nụ cười lại cất lên, nhưng trông nó không còn mang vẻ đượm buồn như hồi nãy nữa.
– Thì…
– Ra là hai người đang trên này à? Mẹ bảo em lên gọi xuống ăn cơm này. – Cái lạnh lấp ló mặt phía sau khe cửa, gọi ra.
– Ừ. – Ngọc Mai đáp, quay lại nhìn tôi, nở nụ cười toả nắng trong khi nắng đã xuống từ bao giờ – Đi xuống ăn cơm với mẹ nào.
Không đợi tôi kịp phản ứng, nàng cúi xuống cầm lấy tay tôi, kéo thẳng xuống cầu thang.
– Ấy từ từ cả… ngã… ngã…
Xuống đến nơi, đã thấy mẹ và em gái tôi bày biện thức ăn ra bàn rồi.
– Hai đứa này sinh vào cái giờ nghịch hay sao nhể, suốt ngày thấy đùa nhau được.
– Sinh vào giờ nào mẹ phải biết rõ nhất chứ.
– Tôi nảo biết đâu, tôi nhặt được anh ở ngoài đường về mà.
Tôi làm mặt nũng:
– Con hờn rồi… con chả ăn cơm nữa đâu…
– Ôi may quá, đi lên phòng đi. Nay toàn món đứa nào ấy thích thôi. – mẹ tôi cười, đá mắt về phía cái bàn ăn.
Tôi nhìn theo, đứng hình luôn. Quả nhiên toàn mấy món tôi cuồng thật.
– Hạnh…
– Hử?
– Mày đi lên phòng đi.
– Lão bị hâm à? Lên phòng gì? – nó hạ bát cơm vừa đơm xuống mâm, nhìn tôi.
– Thì mẹ vừa bảo mày lên phòng đấy mệ, chính tai anh nghe thấy đây.
– Ối giồi… điêu ong. Cái bản mặt trâng tráo cãi nhanh ong. – Ngọc Mai chống đũa, bĩu môi trêu tôi.
– Hehe. Tớ đùa ấy mà, anh đùa ấy mà. Con cũng đùa ấy mẹ ạ.
– Cha bố anh… ngồi xuống nhanh lên còn ăn.
– Vâng… Mẹ ăn cơm, banh Mai ăn cơm, em Hạnh ăn cơm.
Miệng nói, tay tôi gắp lia lịa, khuơ khoắng khắp bàn.
– Khiếp… cái lão này…
Tôi mải ăn chẳng để ý rằng… bên kia bàn, một đôi mắt đang chăm chú nhìn tôi ăn ngon lành mà cười tủm tỉm.
– Mà Hạnh chuẩn bị sách vở mai đi học chưa.
– Rồi ạ. Hì. Có hai môn thôi nên dễ không mà mẹ. – xong nó cười tít mắt – Con mong đến ngày mai quá.
– Sao thế? – tôi vừa nhai vừa hỏi.
– Mai được đi cùng xe với chị Mai rồi.
– Ờ hớ…
– Sáng mai, hai mỹ nữ trên cùng một xe sẽ làm cho dân tình hai bên đường điên đảo. – chắc chẳng bút nào gột lên được hết cái độ phởn của nó lúc này mất.
– Hic… Mỹ nhân… Nghe mà tí nữa nghẹn.
Nó tia ngang cho tôi một cái lườm sắc lẹm. Sát khí phát ra làm tôi phải tia mắt đi rôi gắp thức ăn ngay lập tức vì lạnh gáy.
– Hạnh này…
– Dạ?
– Chị xin lỗi, nhưng mà chắc chị vẫn đi cùng xe với Nghĩa thôi.
– Ơ… Sao thế chị?
– Tại… nói thế nào nhỉ? Tại trước giờ chị quen rồi ấy. Với cả cảnh em nhỏ hơn mà đèo chị, chị thấy nó cứ sao sao ấy. Ngại lắm…
– Hừm… ra là vẫn muốn đi với lão Nghĩa chứ gì?
Cả tôi và nàng không ai trả lời câu hỏi ấy cả, chỉ thoáng nhìn nhau rồi im lặng.
Và giải pháp của tôi lúc này là… tiếp tục cầm đũa lên, gắp, gắp và gắp.
“Ngon thật…”
Để lại một bình luận