Phần 14
Chiều hôm ấy, mấy thằng bạn tôi mới rủ nhau đến thăm. Đang ăn hoa quả thì thằng Linh béo dẫn đầu đàn mở cửa bước vào, trông nó khom khom xách túi đường với hộp sữa đến là buồn cười. Nó đi trước, người nào mà không biết chắc tưởng nó đi một mình, vì tuyệt nhiên không thấy ai ngoài nó cả. Nó nhìn tôi, hất hàm gật gù hỏi:
– Mày dậy rồi à?
– Từ hôm qua rồi bố trẻ, bạn bè quê cốt gì giờ mới vác mặt đến. – tôi hầm hừ.
– Ai bảo mày thế? – thằng Lịch nhảy ra – qua bọn bố bỏ cả lớp để chạy đến đây canh xác mày đấy.
– Tỉnh thì đếch tỉnh, giờ lại xỏ xiên. – thằng Tuấn Anh ló đầu ra thêm vào.
Được cái phòng vắng bệnh nhân nên đóng cửa lại mấy thằng chém gió thả ga mà không sợ làm phiền người khác.
– Khổ thân, con giai bố làm gì để thằng khác nó headshot thế này? – Thằng Nhật nhìn tôi xuýt xoa.
– Đen thôi. – tôi hất nhẹ tay nó ra.
– Đen gì. Cái này là do ăn ở. – thằng Khoa xỏ xiên.
Đúng mấy thằng bạn thân gặp nhau có khác, nói chuyện một lúc là chửi nhau om xiên lên cả.
– Hay bây giờ anh em mình ra bắn đột kích nhỉ? – thằng Linh đề nghị.
– Ờ đúng rồi. – thằng Lịch hùa theo – mấy hôm nay học quân sự nên không trốn được. Chiều thì chả có lý do gì. Nay được dịp đi thăm thằng bệnh này đi đê.
Ngọc Mai ngạc nhiên:
– Sao đến thăm mà các cậu lại bỏ đi vậy?
– Ôi xời Mai ơi. – thằng Nhật giảng giải – với bọn tớ, tình anh em đâu thể đong đếm bằng số thời gian đi thăm viện được. Bạn bè đến với nhau bằng tấm lòng mà.
– Thôi phắn đi, tấm lòng của bọn mày tao hiểu thấu rồi.
– Đấy. – nó nhìn về Ngọc Mai – huống hồ nó vẫn còn sống thế này cơ mà.
Nàng cũng không nói gì nữa, cả tháng qua cũng biết tính tình bọn nó ra sao rồi. Nói là vậy thôi, chứ tôi và nàng cũng không trách cứ gì cả. Thế là cả bọn rủ nhau ra về.
Tuy nhiên, đi ra đến cửa lại lũ lượt kéo nhau quay lại.
– Đi đi. – tôi xùy tay.
Cái mặt ú nụ của thằng Linh béo cuời lên nham hiểm.
– Bọn tao có động lực rồi.
Tôi còi đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì một lúc sau, cửa phòng mở ra, cái Hạnh và Hoàng Yến không biết rủ nhau đi đâu từ trước bước vào phòng.
Tôi nhìn ra hai người đi vào, cười khẩy.
– Ra đây là động lực của chúng mày.
Cái Hạnh hình như nghe thấy nhìn tôi đăm chiêu.
– Lão nói gì vậy?
– Không! Không có gì đâu.
– Đồ chập cheng.
Và rồi xong, mấy thằng bạn đểu của tôi nán ở lại đến chiều tối. Thăm thì thăm, nhưng tuyệt nhiên chẳng còn thằng nào đếm xỉa đến cái người cần được thăm cả.
Tối hôm ấy, chắc là hôm mà tôi được mọi người tới thăm bệnh nhiều nhất, ngày thì bạn bè, tối thì họ hàng, người ra vào cứ phải gọi là nườm nượp, bên nội có, đằng ngoại cũng có, may mà còn ba cái giường trống cạnh bên không thì chắng biết ngồi đâu cho hết.
Đến, mỗi vị cho một ít xiền gọi là dưỡng bệnh. Người nhà quê mà, mẹ tôi luôn tâm niệm “của vay là của lo, của cho là của nợ” nên bà luôn để ý xem ai cho tôi, để có dịp thì cho lại.
Tối hôm ấy, bác sĩ đến dặn tôi sáng mai dậy sớm sớm để thay băng, nên mọi người cũng biết ý ra về sớm hơn. Qua chín rưỡi chỉ còn tôi với mẹ tôi ở lại. Còn Ngọc Mai về với cái Hạnh từ lâu rồi.
– Nhất mày đấy Nghĩa.
– Dạ?
– Nằm viện mà có hai cô bạn gái kè kè cạnh bên săn sóc thế này có muốn ở trong này mãi nhể.
– Đ… âu ạ. – tôi nóng gáy, lắp bắp trả lời.
– Không phải chối. Mai thì nó ở cùng nhà với mày đã đành rồi. Nhưng còn cái Yến?
– T… thì tại… tại trước có lần bạn ấy ngã xe nên con đưa về thôi.
– Đấy, vì thế nên nó mới thích mày.
– Làm gì có ạ, thôi con ngủ đây. Mai còn dậy sớm.
– Đào hoa khổ lắm con trai ạ, nhớ xác định tình cảm của mình cho thật kĩ, không là mất hết đấy.
– … – trùm chăn kín đầu mà tiếng nói của mẹ tôi vẫn len lỏi vào, rành rọt từng chữ.
– Nghe chưa Nghĩa.
– Vâng ạ.
Cả tuần nằm viện của tôi trôi qua ngon nghẻ. Tổng quan xem qua thì cũng không có gì khó khăn với tôi, ngoại trừ một việc. Vì nó mà mấy ngày đầu Hoàng Yến đến thăm tôi phấn khởi bao nhiêu, thì những hôm sau lại ngại ngùng, rụt rè mấy nhiêu.
Chả là bị như vậy nên không được gội đầu, tắm rửa. Tắm thì tôi vẫn rón rén được, cơ mà gội đầu thì chịu chết, vừa không được vừa không dám.
– Mẹ ơi.
– Gì?
– Tí nữa mẹ gội hộ con cái đầu nhá.
– Mầy dở à? Đầu thế kia mà bảo gội.
– Nhưng mà con ngứa lắm, trông nó bẩn bẩn nữa.
– Để yến đấy, mầy mà gội, nước hay xà phòng vào, mầy lại được ăn cơm trong viện cả tháng.
Nghe dọa thế là tôi tịt luôn, không dám ho he nữa, gì chứ nằm ở đây thì ngán lắm rồi. Cứ rốn mãi, cuối cùng vào một ngày đẹp trời, nhìn vào gương trong khu vệ sinh, tôi thoáng bàng hoàng khi thấy mình đang sở hữu trên đầu một quả tóc bóng loáng và suôn mượt trên từng xentimet.
Trời mùa hè mà năm sáu hôm không gội là biết kết quả ngay. Đưa tay lên vuốt để cảm nhận độ bết trên các kẽ tay. Lúc này tôi mới chắc cú là sự thật. Thế là cả ngày luôn trong hình dạng cuộn chăn lên toàn thân. Chỉ chừa cái mặt đẹp trai ra ngoài. Cũng may là Hoàng Yến bận việc gì đó nên không đến được.
Cuối cùng, mong chờ mãi cũng tới ngày xuất viện. Tưởng đâu là xong, ai dè về nhà bị mẹ tôi cấm túc ba hôm chẳng được đi đâu. Thế là đi tong mấy ngày nghỉ học để các thầy cô đi du lịch.
– Mai ơi…
– Đây… đây… chờ tí, tớ buộc dây giày. – nàng thưa mà quýnh hết cả lên.
Mới buổi đầu tiên đã bắt phải đợi rồi.
– Mày khỏi hẳn chưa con giai? – thằng Lịch nhìn tôi hỏi thăm.
Thằng Khoa cũng chen vào phụ họa:
– Ờ, có gì thì nghỉ đi. Tao lai Mai đi cho. Hê hê.
– Hai đứa mày yên tâm, bố vẫn kham được.
– Thôi mày kham em Yến thôi. Kham Mai nữa làm gì?
– Ấy, đừng hiểu nhầm. Tao chỉ là không tin tưởng vào khả năng kham của bọn mày thôi.
– Mày được.
Vừa đó là Ngọc Mai ra đến nơi, trèo lên xe bấu hai tay vào vai tôi.
– Đi đuê.
– Cậu làm gì lâu thế?
– Tớ đi giày thôi mà.
– Sao không đi dép ấy?
– Trưa về nắng, cháy chân chết.
– Uầy, chăm kĩ vậy?
– Hê, người ta là con gái đẹp mể.
– Thế sao không đi mấy cái giày cho chân vào cái là được luôn ấy?
– Tớ thích đi loại này hơn.
Tôi mỉm cười.
– Ừ, trông cụng đẹp đẹp.
– Đẹp thật không?
– Không biết.
– Nói đi… nói đi… – kèm theo mỗi cái “nói đi…” là mấy cái bấm bấm của nàng vào lưng tôi.
– Đẹp thật mà.
– Hê hê, có thế chứ.
Chẳng vui vẻ được bao lâu, khi đi đến khu dân cư. Thằng Lịch khẽ huých nhẹ tay tôi, chỉ lên phía trước. Nhìn theo hướng ngón tay nó, sững người khi đấy là Hoàng Yến, nàng đang ngồi sau xe một người con trai nào ấy. Từng cử chỉ, lời nói tỏ ra rất ư là thân mật, gần gũi. Tôi nghe thấy lòng mình trầm xuống, từng vòng đạp xe bỗng trở nên nặng nệ hơn từ lúc nào.
Thằng Lịch thấy vậy đến gần tôi vỗ vai.
– Tao nghĩ mày khó mà kham nữa rồi.
Để lại một bình luận