Phần 42
Từng vòng bánh xe lại quay đều đều trên con đường quen thuộc. Trời nắng sớm nên trong xanh và cao thấy rõ. Vậy là năm học cuối cùng trên ghế trường của tôi cũng đã đến. Mặc dù bây giờ mới chỉ là học thêm hè, chưa vào học chính thức.
Nói lại cáu, cơ mà năm lớp mười một khoá bọn tôi chỉ có chín lớp A cùng một lớp C, một lớp D. Vậy mà năm nay lại có thêm một lớp của ban A nữa là thành mười lớp. Thấy thiên hạ đồn rằng làm vậy để dàn trải cho đủ hết các phòng trong toà nhà học truyền thống của lớp mười hai. Tôi cũng chẳng quan tâm đến, nếu như trong năm vừa rồi, sau bốn kì thi khảo sát. Tôi đã phấn đấu được lọt vào danh sách những ứng cử viên sáng giá chuyển từ A tám nhích “lên” một nấc sang A chín luôn. Tôi vẫn chưa rõ bộ phận nhân sự chuyển tôi cùng nhữ đồng hương nào. Chỉ biết rằng:
Một là Ngọc Mai cũng được nhà trường ưu ái chuyển đi cùng tôi.
Hai là…
Buổi tối hai hôm trước…
Ngồi rảnh, chẳng có gì làm, ngồi nhai hai quyển Conan mới mua về thì điện thoại tôi có tin nhắn đến.
– Cậu biết tin gì chưa? – là Hoàng Yến, cũng lâu lâu rồi nà g chưa chủ động nhắn tin trước cho tôi thế này.
– Tớ chưa. Sao thế Yến?
– Năm sau nhà trường mở thêm một lớp ban A đấy.
– Ô thế á? Có danh sách chưa nhỉ?
– Có rồi mà, cậu lên trang trường mà xem.
– Ờ thế… năm sau cậu học A mấy?
– Tớ à? A sáu.
– Thế chắc mình không học cùng nhau nữa được rồi.
– Uhm…
– Năm nay chắc không có ai xin xuống lớp tớ đâu nhỉ? – bấm nút gửi đi xong tôi mới thấy câu hỏi này khá kì cục, định huỷ gửi nhưng không kịp.
Y rằng, phải mất một hồi dài. Điện thoại tôi mới rung thêm được chập nữa.
– Ừ. Chắc không đâu.
– À mà cậu xem hộ tớ lớp nào được không? – tôi đảo sang ngay vấn đề khác, tuy hỏi nhưng biết chắc mình sẽ ở lại lớp cũ thôi. – nhừ tớ mấy hôm nay đổi gói mạng mới, người ta chưa làm xong. Nên là…
– Cái này… tớ xin lỗi, tớ nhờ bạn tớ xem hộ. Chứ máy nhà hỏng rồi.
– Thế à? Chán nhỉ.
– Mà ngày kia bắt đầu học hè mà, chắc đến lúc ấy khắc biết thôi. Hẹn gặp cậu ở trường nhé.
– Ừm. Hẹn ngày kia gặp.
Mỉm cười và thở dài. Người con gái tôi yêu giờ không còn học cùng lớp với tôi nữa. Haizz…
Nhưng mà, năm ngoái tầm này, tôi cũng đang suy nghĩ y hệt bây giờ. Nào ngờ đâu, chúng tôi lại chung phòng học thêm một năm nữa. Cứ như là một phép lạ vậy. Và tôi biết, phép lạ sẽ không thể xuất hiện thêm một lần nào nữa.
– Ê… Nghĩa… Nghĩa…
Giọng thằng Linh béo làm tôi giật bắn mình, mải suy nghĩ tí nữa làm tôi đâm sầm vào đuôi cái xe ba gác đứng đỗ phía trước.
– Mày không nhìn đường à? – thằng Lịch vừa nói vừa ngoái đầu lại nhìn cái xe đó – Tí nữa thì đề về mười bảy rồi.
– Bạn tối quá nhể? – tôi hừ mũi – tại đang bận nhìn mấy ẻm ở trên kia.
– Thằng đầu đất. – thằng Nhật sà vào ngay cạnh xe tôi – Hoạ mi tóc nâu xinh đẹp ngồi ngay sau mà nhìn đi chỗ khác.
Nó nói rồi nhìn về sau xe tôi, chỉ một cái nháy mắt của nó mà làm tôi nổi cả da gà.
– Mày bị đần à? Nhìn thế bất nào được đằng sau.
– Mày chấp nó làm gì Nghĩa? – thằng Linh béo cười cười – Nhật nó được lập trình rồi, cứ hễ gần với em nào xinh xinh là não nó tự động teo lại ngay.
– Linh này… – giọng thằng Khoa mệt nhọc – Bạn có thể cười mà người bạn không rung được không. Chở bạn nhọc vãi ra ấy, còn đày đoạ mình thế này nữa.
– Ề, không chở xuống đi bộ. – thằng béo làm mặt xấc.
– Thôi, ai bảo sáng đi ra đến đầu làng bị đứt xích làm gì. – thanh niên Tuấn Anh làm vẻ điềm tĩnh chỉnh lại kính – Xe cả bọn yếu hơi hết, có mỗi con xe trâu của nó còn căng thôi mà.
– Chuẩn, tại người mình hơi đậm một tí, nên bao giờ bánh xe mình được chăm kĩ lắm. He he…
– Đậm một tí.. – Ngọc Mai khúc khích – Nếu thế chắc bọn mình suy dinh dưỡng cả rồi các cậu ạ.
– Ha ha…
Tôi và Ngọc Mai vước vào khi lớp đã lổm nhổm khá đông đứa ngồi. Dảo mắt quanh một lượt, tôi thấy ngay thằng Huy và thằng Trường đang ngồi ở dưới lớp. Còn Ngọc Mai thì đi ngay về phía Hoàng Yến bí thư chỗ cạnh cửa sổ mà ngồi cùng.
– Cũng trôi dạt về đây à hai thằng đệ?
– Ờ. Tại cũng học ngu giống mày nên đi đâu cũng gặp nhau. – thằng Huy nhoẻn miệng cười.
– Tao có thể xem đấy là một lời khen không.
– Mày nghĩ ra à?
Trông qua thì lớp cũ tôi cũng bâu vào lớp này nhiều phết. Hoàng Yến bí thư này, Thu này, Vân Anh này, Hạnh này, Bình này, Luật này, đếm sơ sơ thêm mấy đứa nữa thì cũng được hơn chục mạng. Nhưng chủ yếu toàn con gái, học cùng cả năm mà chả nói chuyên với nhau bao giờ.
Trống vào giờ đã điểm, thấy bảo hôm nay có hai ca toán (trường tôi học hè chỉ học ba môn chính và học vào buổi sáng, mỗi sáng chia là hai ca học). Hai ca toán này do thầy giáo chủ nhiệm năm nay của lớp tôi đảm nhiệm.
Nào ngờ đâu lại chính là ông thầy hắc xì dầu mà tôi đụng phải hôm bế giảng năm ngoái.
– Tôi là Lê Xuân Hưng, giáo viên dạy toán, đồng thời cũng sẽ phụ trách lớp ta trong năm nay.
– Vỗ tay… thằng Luật đập hai bàn tay vào nhau, giọng oang oang.
Thằng Huy đang định hùa theo thì bị tôi giữ lại, giơ ngón tay lên miệng ra dấu im lặng.
– Cậu kia… – y rằng, ông thầy chỉ tay về phía thằng Luật – Cậu có càn ra ngoài không.
Không chỉ nó, mà cả lớp sau kgi nghe câu ấy đều im bặt.
Và cái không khí ấy được duy trì cho đến cuối buổi, chắc đó là buổi học lâu nhất mà tôi từng trải qua trong ghế nhà trường.
Tôi ra đến cửa thì gặp Hoàng Yến vừa đi từ cầu thang xuống. Hai đứa vừa đi vừa bắt chuyện với nhau.
– Mai không đi cùng cậu à?
– Cậu ấy ra trước rồi. – tôi chỉ ra chỗ cô nàng phía ngoài cổng. – Kia kìa.
– Lớp cậu đông người của lớp mình cũ không?
– Cũng đông đông. Còn trên ấy thì sao?
– Có mỗi tớ với một người nữa thôi.
– Người nữa…? Úi… – một cú đẩy từ đằng sau làm tôi suýt chúi người ra đằng trước.
– Quả nhân chứ ai. – cô nàng Linh cười tít mắt.
– Ai chà… học giỏi ghê nhể.
– Yên tâm rồi nhá.
– Yên tâm gì? – tôi ngạc nhiên hỏi.
– Có tớ đây rồi, tuy khác lớp nhưng mà khỏi sợ ai cướp Yến của cậu cả.
Hai đứa tôi nhìn nhau, mặt đỏ lừ.
– Cậu… nói gì kì cục vậy. – nói rồi Hoàng Yến rảo bước đi trước quên cả chào bọn tôi.
– y dà… – Linh huých nhẹ tay vào sườn tôi – Có người xấu hổ rồi kìa.
– Ai bảo… tự nhiên trêu làm gì.
– Thế tỏ tình chưa?
– Chưa… à rồi… Nhưng mà chưa được. Mà sao cậu hỏi làm gì?
Không đáp lại câu hỏi của tôi, Linh làm mặt nghiêm nghị.
– Vậy thì khẩn trương lên. Hôm nay học trong lớp lắm thanh niên để ý cậu ấy lắm đấy. Ở lớp khác chắc cũng không ít đâu.
Nói rồi Linh rời khỏi hành lang đi ra phía cổng.
– Ơ, cậu không ra lấy xe à?
– Hề. Có đi xe đâu mà lấy.
Rồi cô nàng chạy đi luôn, tôi thì đứng tần ngần ra nghĩ lại câu nàng vừa nói.
“Đông người để ý lắm sao?”
Một cái đẩy từ người đằng sau làm tôi va vào một cánh cửa sổ gần đó.
– Muốn đứng im thì xuống sân hay chỗ nào mà đứng, đang lối đi lại dừng. – thằng Luân nhìn tôi khinh khỉnh.
– Mày coi chừng đấy.
– Lúc nào tao cũng coi chừng mày.
Nó gửi về tôi một ánh nhìn thiếu thiện cảm rồi quay lưng hoà vào đám đông đang đùn đẩy nhau ra về.
Để lại một bình luận