Phần 34
Lại một buổi sáng mới nhưng khung cảnh cũ. Hai đứa chuẩn bị đi học cùng nhau. Một đứa ngồi trên xe chống chân đứng đợi một đứa đang cột dây giày.
Con đường mà mấy ngày rồi giờ mới được lăn bánh cùng với người con gái cũng mấy ngày rồi tôi chưa được chở trên xe để đến trường. Buổi học đầu tiên của năm mới, cảm giác háo hức nhớ trường, nhớ lớp làm nó trôi qua thật nhanh. Quanh đi quẩn lại chỉ kể với nhau về mấy ngày nghỉ. Ngọc Mai thì được cả một đám đông quây xung quanh hỏi thăm nữa. Còn các thầy cô cũng hiểu là dư âm Tết vẫn còn lan toả trong mấy đứa học sinh của mình nên cũng không bắt ép bài vở quá. Vừa dạy vừa tán dóc cho buổi học đầu tiên không ai phải căng thẳng cả.
– Mấy hôm nay giờ mới được đến lớp, vui thật.
– Hì, ai cũng vui cả mà. Nhưng chắc bạn Nghĩa nhà ta vui nhất đấy Yến ạ.
– Ơ… sao vậy?
– Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu…
Câu hát vu vơ của Ngọc Mai làm tôi với Hoàng Yến bất giác nhìn nhau, rồi lại đỏ mặt ngượng ngùng quay đi. Lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Đạp xe một lúc nữa thì cũng đến chỗ ngoặt về lối nhà Hoàng Yến.
– Yến về nhé… – tôi gãi đầu, nói lí nhí.
– Ừ… – nàng đáp lại, trao cho tôi một nụ cười thật tươi – Nghĩa vào nhà tớ chơi lúc không?
Dễ để hiểu đấy chỉ là một lời mời xã giao của Hoàng Yến, nên tôi lấy lý do muộn rồi mà khẽ từ chối. Nàng chào Ngọc Mai rồi đi luôn vào trong ngõ.
– Ây gu… nay nàng lại mời chàng vào chơi cơ đấy.
– Xời, phình phường phôi…
– Nghĩa nhà ta có khác.
– Chuyện…
Cả một đợt thời gian dài sau. Bao ngày trôi qua cũng chỉ như vậy mà không có gì đáng kể, trừ buổi học chiều sau hôm học đầu tiên mấy ngày.
Ấy là buổi chiều đi học thêm ở trường. Hôm ấy, vì không trùng lịch nên ở làng chỉ có tôi và Ngọc Mai đi đến lớp.
Trên đường về thì nghe nàng bảo tôi mới để ý thấy có hai chiếc xe máy như là đang đi theo bọn tôi, nó bám ngay sau xe tôi tầm chục mét trên cả đoạn đường dài. Lờ mờ biết được điều chẳng lành sắp đến rồi nên tôi thầm bảo Ngọc Mai chuẩn bị tâm lý từ trước.
Đúng như dự đoán, vừa qua khu dân cư là hai cái xe ấy rồ ga lên chặn ngay đầu làm xe tôi lạc bánh đổ kềnh ra. Quay lại đỡ Ngọc Mai làm một bên đầu gối tôi đập ngay xuống đường một cái đau điếng.
Chưa kịp đứng thẳng thì một phát đạp đã đóng luôn vào vai làm tôi loạng choạng rồi ngã lăn ra đất.
Tôi nhìn lên, hai xe có ba thằng tất cả, một trong số đó là khuôn mặt rất quen.
– Chào bạn cũ. Vẫn khoẻ chứ?
Thằng Sâm nhìn tôi cười khinh khỉnh.
– Cậu có sao không? – Ngọc Mai lại gần đỡ tôi – Mấy người là ai vậy? Sao lại đánh cậu ấy?
– Lâu lâu không gặp Nghĩa dạo này lớn rồi nhỉ. Có con bạn gái xinh phết chốc.
Nói xong ba thằng bọn nó cười ngặt nghẽo.
– Tớ không sao đâu. – tôi vỗ vai nàng trấn an – cậu ở ngoài, đừng xen vào nhé.
– Ở ngoài?… Xen vào?… Cậu định đánh nhau với chúng nó à?… Đừng mà, như vậy không đáng đâu. Có gì nói chuyện hoà giải với nhau.
– Ngây thơ quá, thứ như nó không có chuyện hoà giải bằng lời nói được đâu. Nghe tớ, đừng can dự vào.
– Nhưng mà…
– Không nhưng gì cả… – tôi cắt lời – tớ không muốn cậu vì tớ mà bị liên luỵ. Hãy để tớ bảo vệ cậu tối đa nhất có thể.
Ngọc Mai đưa đôi mắt long lanh cùng vẻ mặt lo lắng nhìn tôi, im lặng.
– Yến tâm đi. Tớ không sao đâu. – câu nói dối tôi buộc phải nói ra ngay khi ấy.
Về phần thằng Sâm, thấy bảo trước nó định nghỉ học giữa chừng để đi làm. Nhưng gia đình không cho phép, bắt ép nó phải tiếp tục học. Tuy nhiên đi được buổi đực buổi cái rồi nghỉ lên tục với cả trốn không đóng tiền nên giữa năm lớp chín là nó bị nhà trường đuổi luôn. Sau đó thìvbố mẹ nó cũng hết cách, phải cho nó đi vào Nam làm ăn với anh trai nó, chắc hôm nay chưa đi nên kiếm hai thằng ất ơ nào săn bọn tôi đây. Cơ mà đúng cái hôm tôi đơn thương độc mã mới đen chứ. Giờ chạm mặt rồi, chẳng làm gì được ngoài đối diện cả. Chiến thôi…
Nghĩ vậy tôi mới đứng dậy. Xung quanh cũng có một đám đông đã tụ lại từ lúc nào để xem gà chọi rồi.
– Đứng lên thế mới phải, chứ lần đầu gặp nhau mà cứ quỳ như vừa nãy thì đa lễ quá. – một thằng trong đám ấy buông lời cà khịa.
– Có gì đâu mà đa lễ. – tôi nói rồi đưa tay khẽ đẩy Ngọc Mai ra khỏi chỗ mình – khi được chào đón bởi mấy con chó, cứ đứng thẳng thì bọn chó nó nhìn lên mỏi cổ chết.
Chưa nói dứt lời thì thằng kia đã phóng cước lao đến. Lần này không phải đánh lén nên tôi tránh được ngay rồi bồi thêm cho nó một phát vào đùi. Lách qua người thằng ấy, tôi lao ngay đến thằng Sâm và thằng còn lại giáng cho mỗi thằng một phát. Cả ba đứa chúng nó có phần chột dạ vì bất ngờ. Cũng phải thôi, đã xác định là một đánh ba rồi thì phải chủ động trước nếu không muốn ăn trọn đấm mà chẳng làm được gì.
Ai đọc đến đây mà trông mong về một nhân vật chính võ nghệ đầy người, một mình cân ba thì chắc hẳn tôi sẽ là cho các bạn thất vọng rồi. Tuy nhiên tôi cũng chẳng phế vật đâu, bị đánh mười tôi cũng phải bật lại được bảy, tám phần, tất nhiên là chia cho ba thằng. Là một vụ ẩu đả đánh nhau loạn xạ, nên chẳng có chiêu thức gì để kể ra cho dài dòng cả. Ba đánh một, không chột cũng què. Bởi vậy mà sau mấy hồi là tôi thất thế ngay, phải che mặt nằm xuống đường chịu trận.
– Sủa nữa đi con chó…
– Dậy đấm lại tao tiếp đi xem nào…
– Nằm im rồi à…?
Cứ thế bọn nó tranh nhau nã vào người tôi.
– Mấy người dừng tay lại, không được đánh cậu ấy. – Ngọc Mai chạy ra cố gắng kéo một thằng ra khỏi chỗ tôi.
– Con điên này, cút ra không bố đánh cả mày bây giờ. – Nó gạt tay nàng ra khỏi người.
– Ba đánh một, không biết xấu hổ mà còn đánh được thì cớ gì mà mấy người chả hèn hạ mà đi đánh con gái cơ chứ?
– Cút…
Nói rồi nó đẩy mạnh làm nàng ngã ra đường. Trông thấy vậy, mắt long sòng sọc, vùng lên lao đến túm cổ thằng ấy vật ra đường. Ngồi lên người nó mà choảng tới tấp. Đấm tấy tay thì tôi lấy cùi trỏ giã vào mặt nó lia lịa.
Thằng Sâm và thằng còn lại đâu để cho tôi yên, chạy đến đấm đá, gạt tôi ra liên tục. Nhưng lúc đấy hăng máu kịch tầm lên rồi, tôi cũng chẳng mà đến, cứ nhè thằng kia ra mà đập.
Thêm được một lúc thì tôi bị gỡ ra hẳn. Cơ mà thằng kia cũng ăn no phè ra rồi, nằm im mà thở hồng hộc. Tôi cũng vậy, cơ mà hai thằng kia vẫn đả cho tôi vài cú nữa. Còn ít haki vận hết cho lúc đập thằng kia rồi, nên giờ hai thằng này đấm đá, tôi chẳng làm gì ngoài nằm đo sàn chịu trận cả.
“Áp dụng theo định luật Newton thì khi chúng mày đấm tao bằng một lực. Thì cùng lúc ấy, người tao cũng phản hồi về tay mày một lực. Bởi vậy, mày đấm tao mày cũng như đang tự đấm mà, chỉ là kém đau hơn mà thôi.”
Nghĩ vậy nên tôi cứ “yên tâm” chịu đòn.
Hé mắt nhìn về phía Ngọc Mai, cô nàng đã ngồi thụp xuống, khóc nấc lên…
– Huhu… Nghĩa ơi… Sao lại đánh cậu ấy chứ?… Cậu ấy có làm gì đâu…
“Xích mích của con trai, con gái như cậu sao hiểu được. Sao lại phải khóc cơ chứ? Ngốc ạ…”.
Mắt tôi cũng nhoè đi, không phải vì đau, mà là vì chứng kiến những giọt nước mắt của người con gái ấy vì mình mà phải rơi…
Một cái chớp mắt của tôi chan hoà những giọt lệ ấy làm cho hình ảnh của nàng nhoè đi. Tự nhiên gợi cho tôi về hình ảnh đứa bé gái trong giấc mơ hôm trước…
Giống thật…
– Đến lúc phải chào nhau thôi nhỉ.
Thằng Sâm lấy chân lật ngửa tôi ra. Giơ chân lên trước mặt tôi và giáng xuống.
– Mày để tao ghét là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mày rồi.
Biết là chẳng tránh được nên tôi cứ nằm vậy mà chịu trận.
Nhưng bàn chân của thằng Sâm chưa chạm đến tôi, người nó đã ăn trọn vết của một bàn chân khác. Lực mạnh đến mức làm nó từ lòng đường văng qua vỉa hè đến một ruộng lạc ven đó.
– Tao thì nghĩ mày mới sai khi dám động vào thằng em tao.
Để lại một bình luận