Phần 4
Bóng dáng nàng đã khuất cuối đường.
Sực nhớ Ngọc Mai vẫn đang đợi tôi ở ngõ nhỏ đằng sau. Tôi vội quay xe về. Nãy giờ cũng lâu lắm rồi, chắc cô nàng cũng đang sốt ruột ngồi đợi đây. Có lẽ còn đang giận tôi vì bắt cậu ấy đợi lâu cơ.
Nhưng trái lại với những gì tôi nghĩ, khi đến nơi trông Ngọc Mai không thấy có vẻ gì là giận cả.
Nhưng cũng không ngoại trừ khả năng cậu ấy đang giả vờ để bạt tôi một trận. Có thể lắm.
– Xin lỗi… Bắt cậu phải chờ lâu rồi.
– Hì. Không sao đâu.
– Cậu không giận tớ chứ?
– Sao lại giận? Cậu nói là cậu sẽ quay lại mà. – nàng tít mắt.
Như trút được nỗi lo trong lòng mình, tôi hỏi:
– Mình đi tiếp chứ?
– Ừ. Hì.
Và thế là vòng xe lại quay.
– Nghĩa này.
– Hử? – tôi nói với về phía sau.
– Cậu… giải thích đi chứ.
– A… Ừ nhể…
Trong khi tôi còn chưa biết nên trả lời với Mai như thế nào cho thỏa đáng thì, có vẻ nàng khẽ nhổm lên rồi thỏ thẻ vào tai tôi.
– Bạn gái cậu đúng không? – gần, rất gần. Câu hỏi đó nó gần đến mức mà tôi cảm nhận được hơi ấm của cậu ấy ngay má.
– Sao cậu lại biết?… Ơ không… sao câu lại hỏi như vậy? – một lần nữa tôi lại thêm tía tai đỏ mặt.
– Hê hê! Tớ có thò ra nhìn mà. Trông bộ dạng của ai đó cứ ngồ ngộ thế nào ấy.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì nàng lại tiếp lời:
– Có vẻ cậu thích đơn phương thì phải. Đừng lấy làm lạ, trông thái độ của cậu là tớ đoán được rồi, rụt rè, hình như quan tâm cô ấy lắm. Nhưng có vẻ vẫn chỉ là tình cảm từ một phía.
– Vậy là cậu biết hết rồi còn gì. – tôi thở dài ngao ngán.
– Tớ sẽ không nói với ai đâu.
– Trông tớ có vẻ thảm hại nhỉ.
– Không phải đâu. Tớ lại thích con trai như vậy hơn, ngại ngùng như vậy thích mới chân thành. Chứ suốt ngày tỏ ra quan tâm quá mức rồi đeo bám con gái cả ngày mới làm họ bực tức.
– Thật vậy hả? Sao cậu biết?
– Đấy gọi là kinh nghiệm thực tiễn. Mà nè…
– Sao vậy?
– Nếu cậu muốn giấu không cho bạn ấy thì đừng tỏ ra thái độ như vậy, lộ hết đấy.
– Tớ không hiểu cho lắm.
– Nếu một chàng trai ngại giao tiếp với bạn khác giới mà lại luôn luôn dành một sự quan tâm đặc biệt cho một cô gái. Ai cũng hiểu ra nội tình mà thôi.
– À ừ… tớ hiểu rồi.
– Cậu thích bạn ấy lâu chưa?
– À… từ đầu năm ngoái ấy. – tôi gãi đầu gãi tai.
– Đầu năm thích luôn hả?
– Ừ… thấy tớ thích lâu không? – tôi đã có phần thoải mái hơn .
– Xì… lâu sao bằng tớ được.
– Cậu cũng thích ai đó à?
– Hì. Có chứ.
– Ơ mà tại sao cậu lại kể với tớ?
– Ngốc, mình là bạn mà. Với lại tớ cũng biết chuyện của cậu rồi đấy thôi.
– Ừ, đúng rồi… cơ mà…
– Cơ mà sao?
– Đừng gọi tớ là ngốc… nghe nó cứ thế nào ấy…
– Được thôi, xem nào… Nghĩa đần đần có vẻ hợp hơn nhỉ… hihi
– Này nhé, đừng tự tiện đặt biết danh cho tớ.
– Ơ hay. Không thích sến sẩm tớ mới gọi kiểu suồng sã thôi, ngốc thành đần mà.
– Cơ mà tớ không thích. – tôi giận dỗi.
– Cơ mà nhận đi cho tớ vui. Cơ mà đến ngã tư rồi, cơ mà nhìn đường đi kìa.
Đi thẳng qua cái ngã tư này một đoạn là đến trường tôi. Liếc nhìn hai bên, sáng mùa hè nên đường khá là vắng, chỉ có mấy bóng người chắc vừa tập thể dục đang ngồi hóng mát dưới những gốc cây hai bên vỉa hè.
Nhìn qua sân vận động, đã thấy mấy đứa nhóc chừng cấp hai đang đá bóng với nhau. Mấy ông kễnh này cũng rảnh thật, nắng thì đang lên mà còn rủ nhau ra đây mà đá. Trông qua thì chắc chia là hai đội, một bên mặc áo, còn bên kia thì cởi trần. Các tuyển thủ thi thoảng lại thay nhau hô hoán, xen lẫn cả chửi bới, cứ nhao nhao lên inh om cả một vùng.
Xa xa phía cuối đường cũng đã thấy hai cây báng súng quen thuộc. Càng đến gần, mới thấy được vẻ sừng sững của chúng như thế nào, từ thân cây cho đến cành và những tán lá, um tùm mà dịu mát. Giữa hai gốc cây, cổng trường lấp ló cũng rõ dần để tôi thấy từng viên gách ốp quen thuộc mà hai tháng rồi, giờ tôi mới lại được nhìn lại.
Dừng xe lại, ngước nhìn lên hàng chữ trên mái vòm của ô cổng chính mà tôi lẩm nhẩm đọc trong đầu:
TRƯỜNG THPT YÊN LẠC.
Ngôi trường cấp ba của tôi tọa lạc trên một mảnh đất cạnh con đường đôi xuyên suốt huyện và cách xa khu dân cư. Khuôn viên khá rộng so với những ngôi trường hàng xóm xung quanh. Nhìn từ xa chỉ thấy những mái nhà tầng và nhưng tán lá cổ thụ nhấp nhô đang xen lẫn nhau.
Cùng với gần năm mươi năm lịch sử hình thành, xây dựng và phát triển. Trường của chúng tôi luôn phấn đấu đồng thời cũng đứng đầu trong việc giáo dục và các đợt thi đua dạy tốt học tốt của những trường trung học phổ thông trong địa bàn huyện.
Cũng chính vì vậy, dù cho học không tốt và không đóng góp được gì cho trường. Tuy nhiên ít nhiều tôi cũng cảm nhận được một niềm tự hào ở trong mình. Một niềm tự hào le lói không đủ nói thành lời.
Về chương trình đào tạo trường tôi chia lớp ra làm bốn ban chính A, B, C và D. Thường thì gần như không có khóa nào trước giờ có ban B cả, vì số học sinh đăng kí không đủ lớp. Còn lại thì ban A chiếm số lượng áp đảo, chỉ chừa lại ít đất cho hai ban còn lại dụng… người.
Riêng về ban A thì lớp chia theo trình độ học. A càng lớn thì học càng kém, và ngược lại. Trong mỗi năm học, nhà trường lại tổ chức thi khảo sát bốn lần, năm nào cứng thì lên năm lần. Điểm chia trung bình của những lần thi đó sẽ là cơ sở để nhà trường phân lớp cho bạn vào năm sau.
Sao phải giải thích rõ như vậy làm gì? Xin thưa vì đó là lý do cho vấn đề tôi quan ngại nhất bây giờ. Đó là về lớp trưởng của tôi, Hoàng Yến. Năm ngoái nàng cũng luôn trong top đứng đầu của lớp. Liệu rằng năm nay, năm lớp mười một này, tôi còn được học cùng lớp với nàng nữa không? Khi mà những lần thi trước, tôi làm bài quá đỗi hời hợt, chỉ viết qua loa vài câu, xong còn đâu thời gian là ngồi vẽ nhăng nhít vào tờ đề. Chắc mẩm năm nay tụt “lên” A cao nhất.
Dừng dòng suy nghĩ ở đó. Quay trở lại với thực tại, tôi và Ngọc Mai vẫn đang dừng xe ở ngoài cổng nhìn vào trong.
Có tiếng gió nhẹ khẽ xào xạc từng tán lá.
– Trường cậu to nhỉ – cô gái bên cạnh tôi trầm trồ. – To hơn trường cũ của tớ nhiều.
– Hì, đất rộng mà. Mà đừng gọi là trường tớ nữa, cậu cũng xin vào rồi mà.
– Ừ. Của chúng mình. Hề. – nàng nháy mắt.
– Chúng mình gì? Giờ vào hay không đây?
– Xì, tớ biết cậu là hoa có chủ rồi. – nói rồi đứng đằng sau để hai tay vào lưng tôi đẩy về phía trước – Chúng mình vào đi.
– Ừ thì đi. – tôi nói với vẻ miễn cưỡng vì bị đẩy từ phía sau.
Nhìn qua khe cổng vào, sân trường rải rác lá vàng rơi trên nền gạch. Thi thoảng lại điểm thêm một vài chiếc lá lập lờ trên cây rụng xuống. Cũng chưa có dịp đến trường lúc vắng vẻ như thế này. Khác quá, khác hoàn toàn những buổi sáng những ngày trong năm học. Lúc nào cũng có tiếng cười nói văng vẳng.
Cũng chính ở vạch trắng trước cổng này. Lúc tan trường ra về, ai ai cũng đua nhau chen chúc xô đẩy, nhưng tuyệt nhiên không đứa nào dám lấn vạch cả. Chỉ khi nào bác bảo vệ đưa tay ra hiệu, hay chỉ là một cái hất hàm đầy vẻ…nạnh nùng. Thì “cuộc đua công thức một bắt đầu” – y lời thằng bạn tôi.
Sau lúc đó thì cơ man nào là xe đạp ùa ra đường như ong vỡ tổ – ngày ấy chỉ có xe đạp thôi, không nhiều xe điện như hiện nay – . Ra khỏi cổng trường, kẻ rẽ trái, người quẹo phải, kẻ chen nhau ra về, người ở lại chờ tất cả về vãn rồi mới lên xe thẳng tiến. Nháo nhác cả lên.
Tôi thì nhà không xa để phải ở lại trường qua trưa, cũng không gần để thư thả chờ mọi người về bớt. Nên hiển nhiên, cuộc đời xô đẩy tôi vào vòng chen lấn. – ngày ấy cứ nghĩ như vậy đã kinh khủng rồi, giờ đi xe buýt Hà Nội lúc cao điểm mới biết như thế nào là tắc đường thật sự.
– Hai đứa kia đi đâu thế?
Tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, là một trong ba bác bảo vệ, không tiếp xúc nhiều nhưng tôi quý bác này nhất trong hội. Có lẽ trong ba người, bác lớn tuổi nhất, khuôn mặt phúc hậu và ánh mắt hiền lành luôn để cho người đối diện có thiện cảm từ cái nhìn đầu tiên.
– Cháu chào bác ạ! – thấy Ngọc Mai vẫn đứng đó tôi mới ra hiệu cho nàng.
– Cháu chào bác. – nàng biết ý nên nhanh nhảu cúi đầu chào luôn.
– Hai đứa đi đâu đấy? – bác lặp lại câu hỏi hồi nãy.
– Dạ, bạn cháu – tôi chỉ vào Ngọc Mai – bạn ấy mới từ chỗ khác chuyển đến. Giờ xin vào trường mình. Nên cháu dẫn bạn ấy đến giới thiệu qua ạ.
Có lẽ thấy vẻ lễ phép của tôi, bác cũng không gặng hỏi gì nữa. Nở một nụ cười hiền hậu bác nói với tôi:
– Vậy đưa bạn đi thăm đi. Xe để đây bác trông cho, đỡ phải dắt.
– Cháu cảm ơn, vậy bác để ý giúp cháu với ạ.
Thế là tôi dắt xe vào ngách nhỏ trước phòng bảo vệ, Ngọc Mai lẽo đẽo đi sau.
Xong xuôi khi chúng tôi quay ra, bác cười rồi bảo:
– Trông hai đứa đẹp đôi phết đấy.
– Ơ. Bọn cháu không có. – tôi lúng túng phân bua.
– Thôi không phải giấu. Bác nhìn là bác biết rồi.
– Không phải mà bác…
Tôi nói rồi cầm tay Ngọc Mai kéo đi thật nhanh về phía trong để trốn tránh sự hiểu lầm này, nhưng vẫn nghe loáng thoáng được tiếng bác ấy phía sau:
– Bọn trẻ bây giờ…
Mới đi được một đoạn.
– Nghĩa… Nghĩa…. – giọng Ngọc Mai phát ra nhỏ nhẹ nhưng gấp gáp.
– … – tôi ngoảnh lại.
– Tay tớ hơi đau. – nàng nói rồi chỉ vào cổ tay trái mà tôi đang cầm chặt nãy giờ.
– A, chết. – tôi buông vội tay ra lúng túng – Tớ xin lỗi.
Đưa ánh nhìn lên Ngọc Mai. Tôi thoáng bối rối, không hiểu nàng bị ảnh hưởng câu trêu đùa của bác bảo vệ hay sao mà khuôn mặt kiều diễm đã đỏ ửng từ bao giờ, điệu bộ trông cực kì…đáng yêu.
Phải nói rằng, giây phút ấy, nếu trong lòng tôi không có xẵn bóng hình Hoàng Yến thì chắc tôi xác định rồi.
Sau một khoảng lặng, hai đứa chỉ nhìn nhau khoonh nói một lời nào.
Tôi quyết định đưa Ngọc Mai quay ra chỗ bàn tròn trước cổng và ngồi xuống.
– Bác bảo vệ kia trông hiền nhỉ. – có vẻ như nàng đã trở về trạng thái bình thường.
– Ừ. Bác ấy lành mà. Lành nhất trong số ba người trong hội đấy.
– Tận 3 người à? Mà phải thôi, trường rộng mà. Hì hì. Lúc đầu tớ cứ tưởng là thầy giáo cơ, đang định thưa thầy thì thấy cậu gọi là bác. Hề
Thảo nào mà nãy tôi phải giục mới chào được, hóa ra là như vậy. Mà cũng đúng thôi, nhìn bác ấy như thế nghĩ vậy cũng đúng.
Đang ngồi thì Ngọc Mai như phát hiện ra thứ gì đó. Nàng reo lên khe khẽ:
– Ôi. Đẹp thế! ~~
Nói đoạn rồi chạy ra phía khu bồn hoa trước mặt.
Khu này nằm bên tay trái khi đi từ cổng vào. Được đôn cao hơn so với mặt sân. Bên trên trồng cây cỏ các kiểu.
Cô bạn tôi đang với với lấy một bông hoa ở trong ấy. Màu tím tím, tôi cũng không biết là hoa gì. Ngắt xong, nàng liền đưa tay ra làm vài bông nữa. Tôi đang định bảo thôi thì ở phía khác, một người đàn ông trung niên vóc dáng hơi gầy với trang phục áo trắng quần đen sơ vin giản dị quen thuộc đang tiến đến phía nàng.
Thoáng biết đó là ai rồi, giờ có ra cũng không kịp nữa. Nên tôi đành ở lại mà ngóng.
Người ấy lại gần lên tiếng, cô nàng kia lúng túng cúi đầu chào rồi họ nói với nhau chuyện gì đó. Chắc Ngọc Mai đang phân bua là mới đến không biết đây mà. Chốc chốc lại đưa tay lên đầu gãi gãi. Một lúc sau cô nàng nói rồi chỉ tay về hướng tôi. Người đó nhìn theo. Từ xa tôi kính cẩn cúi đầu chào lại. Họ nói chuyện thêm một chút rồi cậu ấy cũng được thả, chạy về phía tôi như về phía ánh sáng.
– Phù… sợ thật. – vừa nói nàng vừa đưa tay lên, điệu bộ như lau mồ hôi.
– Cho chừa, ai bảo không hỏi cứ ton ton chạy ra ngắt.
– Hì, may mà bác ấy cũng dễ tính.
– Ơ.. bác nào?
– Thì bác bảo vệ kia kìa. – vừa nói nàng vừa chỉ vào người ấy. Bóng vừa khuất sau khu nhà tầng.
– Thế cậu bị hỏi những gì?
– Tớ đang ngắt mấy bông hoa này này thì bác ấy ra hỏi sao lại phá hoa ở trường, tớ mới bảo là tớ mới đến không biết nên hái, bác hỏi ai đưa đến, xong tớ chỉ ra phía cậu. Bác ấy dặn sau này đừng như thế nữa thôi. Xong tha bổng cho tớ luôn. Hê hê.
– Bảo vệ cái đầu cậu – tôi dí nhẹ ngón tay vào trán nàng – thầy Phan Văn Quánh hiệu trưởng đấy.
– Hả??? Cái gì cơ?? – khuôn mặt mèo con long lanh tròn xoe mắt nhìn tôi. Ngạc nhiên khôn tả.
Để lại một bình luận