Phần 44
Cuối cùng thì… cái buổi chiều ấy cũng đến. Cả lớp rậm rịch chuẩn bị tinh thần để làm buổi bóng đá càng thêm phần phấn khích hơn. Ấy là với chúng nó. Còn tôi thì đang ngủ trưa ở nhà quen. Tự nhiên hôm nay lại phải đi học nên ngồi trong lớp cứ gật gà gật gù, đến tiếng ve thưa thớt cuối hè vẫn inh ỏi bên tai mà sao tôi thấy dịu lạ thường. Mắt chỉ chực chợp xuống.
Chả bù cho tôi. Mấy thằng khác trong đội chẳng có gì là mệt mỏi hay buồn ngủ cả. Trái lại, chúng nó còn có phần tỉnh táo với hưng phấn hơn mọi ngày nữa. Hoạch cả sơ đồ chiến thuật ra giấy rồi truyền tay nhau cơ.
– Nghĩa… – thằng Hải gọi tôi.
– Hử?
– Mày đá vị trí nào?
– Ừm… vị trí á? Xem nào… hậu vệ cánh đi.
– Tao bên cánh phải rồi. Mày bên cánh trái nhé.
– Đâu cũng được.
– Kinh nhỉ, chân sút siêu đẳng có khác, đi đâu cũng được.
– Mày…
Hỏi xong tôi nó lại quay lên hí húi với thằng Giang.
Nghĩ lại thì thằng này chắc xem bóng đá nhiều quá nhiễm mất rồi, và cũng chính nó là thằng đã đầu độc tôi thằng một fan phong trào của câu lạc bộ nó yêu thích, yêu thích đến độ ám ảnh.
Một lúc sau thì chúng tôi cũng tan học. Vì hôm nay học bù nên không có trống báo luôn, giáo viên với học sinh xem giờ rồi tự về thôi. Mấy thằng trong đội bóng thì thằng nào thằng ấy đã đi giày vào cả, công tác chuẩn bị diễn ra nhanh chóng. Bọn con gái thì chỉ một vài đứa ở lại, tất nhiên trong đó có Ngọc Mai. Còn phần lớn không quan tâm cho lắm nên ra về cả.
– Sao các cậu ấy không ở lại nhỉ? – Ngọc Mai đi ngồi sau xe tôi chở đi ra sân bóng của trường, thắc mắc – Ngày trước bọn tớ cấp hai có đá bóng là cả lớp đi xem luôn.
– Đấy là thành phố mà, ở đấy trẻ con nhàn hạ hơn. Chứ còn ở đây, đa phần nhà đều làm nông cả nên chủ yếu mọi người đều muốn về cả. Có gì còn phụ gia đình.
– Thế nhà cậu cũng làm nông mà. Sao lại…?
– Tớ nói là đa phần mà, không phải tất cả. Nhà tớ thì so với trong làng thì còn nhàn chán, ruộng không có mấy. Lợn gà cũng không nuôi nên đỡ hơn. – tôi ngừng một lát như kiểu nhớ ra gì đó – Mà là vì ai mà tớ phải tham gia rồi bây giờ hỏi lý do hả?
– A… haha… Quên mất, biết thế không hỏi.
– Hù! – thằng Huy chạy nhanh qua xe tôi, giơ tay lên dọa cái làm tôi giật mình suýt buông tay lái – Ra nhanh lên không chúng nó đợi.
– Mày không nhắc nhở theo cách bình thường được à?
Nó không trả lời, chạy vù vù hướng ra sân cỏ.
– Cái thằng này…
Tôi cũng không đi từ tốn nữa, đạp nhanh ra ngoài ấy, nơi mà cả hay đội đang tụ tập lại, chuẩn bị cho trận bóng sắp diễn ra.
Về bọn tôi thì thủ môn do thằng Huy đảm nhiệm, hàng thủ thì có bốn thằng. Tôi và thằng Hải hai bến cánh, còn phần giữa là thằng Tuấn với thằng Hùng bao bọc cho nhau. Thằng Giang thì kiêm vị trí tiền vệ phòng ngự trung tâm, trong fifa gọi là CDM ấy. Hai vị trí tiền vệ cánh thì thằng Tú bên trái thằng Duy bên phải, còn tiền đạo thì do Hai thằng Sơn với Tuyến đảm nhiệm.
Cơ mà cái đội hình này chỉ đúng trên lý thuyết và lúc mới vào sân thôi chứ còn một lúc sau là mấy ông kễnh chạy lăng xăng hết cả, bỏ bê cả vị trí luôn. Thằng Hùng thì không thèm hậu vệ nữa, dâng lên quá nửa sân, tôi với thằng Tuấn ra sức gọi mà chẳng chịu về. Mấy bố cứ có bóng là xúm hết hại, chạy bát nháo cả lên. Chả thế mà ngay hiệp một, lớp chúng tôi đã bị đối phương giã cho hai quả.
– Haizz… Người thì đầy ra mà để cái thằng Huy cận lòi đi bắt gôn. – thằng Trường ở ngoài lẩm bẩm.
– Thì lớp có thằng nào đâu mà chẳng để nó bắt.
Tranh thủ giờ nghỉ ít ỏi giữa hai hiệp, chúng tôi nhanh chóng trao đổi sân cho nhau, giờ để ý mới thấy, lớp bạn toàn mấy thanh niên to như trâu mộng. Đến tôi trông đã không thấy mình thấm vào đâu rồi, bảo sao mấy thằng lớp tôi hiệp một không có cửa diễn.
– Ơ…Em nào như em Yến lớp mình thế kia? – câu nói của thanh niên lớp kia làm tôi để ý.
Tôi quay lưng nhìn ra, đúng là Hoàng Yến thật. Nàng với Ngọc Mai đã đứng cùng nhau ở đường biên từ bao giờ. Thấy tôi để ý, nàng giơ tay lên vẫy vẫy như chào. Tôi chào lại, xong chợt nhận ra bốn năm đôi mắt đang chăm chăm nhìn vào mình.
Ra đây là a sáu à? Không hỏi thằng Giang kỹ nên tôi không biết. Mà theo lời Linh thì lớp này khá lắm thằng để ý nàng. May sao tôi không phải tiền đạo, không chắc hết trận này lại tập tễnh về nhà.
Quả nhiên, tuy chỉ ở hàng hậu vệ, nhưng sang hiệp sau tôi được chăm sóc cẩn thận hơn hẳn, mấy thanh niên tuyến trước của đội bạn như kiểu lấy tôi làm nền để phô diễn kỹ thuật vậy, đảo như rang lạc. Tuy ban đầu chỉ đá với tinh thần vui vẻ là chính, nhưng bị hai thằng bên kia giỡn mặt mấy lần thằng chẳng thể nào mà tiếp tục vui được nữa. Tôi hăng máu hơn hẳn. Đội bạn hình như thấy có thể tiếp tục khai thác lỗ hổng từ tôi, nên bóng luôn chuyền qua cho một thằng ở chỗ này. Rút kinh nghiệm, tôi quan sát thấy thằng này chuyên có kiểu đảo chân quanh bóng làm rối mắt xong đệm nhẹ qua bên trái tôi rồi lách lên tiếp tục cầm bóng. Bàn thua đầu tiên của lớp tôi cũng từ cái kiểu này mà kiến tạo thành.
Đúng như tôi dự đoán, thanh niên ấy vẫn giữ nguyên bài cũ mà hành sự. Lần này, tôi tập trung nhìn vào bóng chứ không để ý chân nó nữa. Khoảnh khắc quả bóng vừa bật đi khỏi nó, cũng là lúc tôi đưa chân trái của mình ra.
Theo đà, nó bị hớ mất mấy bước, trong khi bóng đã nằm ở chân tôi rồi.
Cái bài này của nó có lẽ hình thành từ cách tận dụng chân không thuận của đối thủ. Nhưng chẳng may, từ bé tôi đã thuận chân trái rồi, còn chân phải thì tuy không bằng, nhưng cũng gọi là tạm ổn. Bởi tôi không thích đá bóng cho lắm, nên trước giờ cũng chẳng tận dụng được gì nhiều.
Quay lại thời điểm ấy trên sân, như để cho bõ tức, tôi đóng một quả thật mạnh, đẩy bóng bay vút về bên kia sân rồi quay lại nhìn thanh niên kia, chờ xem phản ứng. Tuy nhiên, tôi vửa ngoảnh lại đã thấy nó mang vẻ vội vã, hớt hải chạy về sân nhà. Đưa mắt theo, chẳng hiểu tranh chấp bóng thế nào đã thấy thanh niên Sơn nhảy lên đánh đầu, bóng bay quá tầm tay thủ môn bên kia, nhắm thẳng vào góc hiểm, nhưng không may lại đập vào xà ngang rồi nảy trở lại, đúng chỗ thằng Tuyến đợi sẵn, lần này không giống trước nữa, một quả vô – lê đưa bóng găm thẳng vào gôn.
– Ơ… vào à?… vào à? – tôi vẫn đứng ngơ ra đấy, trước khi chạy về ăn mừng với bọn thằng Huy – haha… Vào rồi bọn mày ơi…
Mấy thằng ăn mừng cứ như là thắng trận vậy. Tuy mới chỉ rút ngắn cách biệt xuống còn một bàn. Dẫu vậy, bàn thắng đó cũng làm lối đá của đội chúng tôi khởi sắc hơn hẳn. Không để lớp bạn lấn át giống như hiệp một nữa.
Sau cái pha kiến tạo vô tình xen lẫn với ăn may đấy. Tôi càng được chú ý hơn hẳn, mặc dù đá bậy lên, chẳng hiểu sao nó lại đáp xuống một cách vi diệu như vậy.
– Còn năm phút nhá. – Thanh niên bấm giờ ở ngoài thông báo.
Tình hình trong sân vẫn vậy, bóng được luôn chuyển lân luợt nhau giữa hai đội. Thanh niên bên kia cũng dè chừng tôi rồi, nên cũng không đưa bóng nhiều về bên cánh này nữa, đồng nghĩa với việc bên kia của thằng Hải bị tăng hiệu suất làm việc lên nhiều hơn. Nhưng kỹ thuật cá nhân của nó cũng tốt nên những pha truy cản và đánh chặn của nó khá thành công. Nó giành được bóng, chuyền sang cho thằng Tuấn.
– Nhìn gì? Đừng có mà chuyền cho tao. – tôi hét lên khi thấy nó đang đứng không biết đưa bóng đi đâu, và đang hướng mắt về chỗ tôi đang đứng.
Thế là nó đá lên trên, tuy hơi khó khăn một chút nhưng thằng Giang đã có được bóng, ngay lập tức, hai thanh niên đội bạn lao lên để mang tính chất phong toả.
Nhanh chóng quan sát, rồi thằng Giang cũng chuyền được bóng đến chân thằng Duy, hiện tại không có ai kép cặp cả. Nhanh chóng, thằng Duy dắt bóng lên, kéo theo cả hai đội bâu nhanh về khung thành bên kia. Nhận ra tình thế có vẻ khó khăn, một ông hậu vệ bên kia vội kê chân vào phá cho bóng đi hết đường biên dọc, câu kéo để cả đội có thể về dàn trải kịp.
Thằng Tú sẽ thực hiện pha phạt góc này, cầu môn bên kia lúc này đông nghịt người, bọn thằng Hải với thằng Hùng, thằng Tuấn cũng lên hết sạch, chỉ để lại tôi với thằng Huy ở lại phần sân bên này. Chắc hết pha bóng này cũng hết giờ luôn rồi.
– Nghĩa, sao mày không lên đi? – thằng Huy tay bấu vào cột dọc, í ới gọi.
– Lên làm gì, ở lại bầu bạn với mày thích hơn.
Tôi nói rồi nhìn ra chỗ Hoàng Yến, nhưng mà cô nàng đang hướng về phía nửa sân bên kia, chứ chẳng để mắt về đây, cố mỗi Ngọc Mai mới nhìn thấy tôi, thè lưỡi ra trêu chọc.
“Păng…” bóng được treo vào, cả đám năm sáu thằng cùng bật lên đánh đầu, trong thoáng chốc mà hàng chục pha tranh chấp diễn ra liên tục. Bóng hết bay lên rồi lại rơi xuống, hết nảy vào chân người này lại dội vào chân người kia. Chẳng chia màu áo ra nên tôi ở xa chẳng biết thằng nào với thằng nào cả. Định hình được thì thấy thằng Sơn đang cầm bóng, chuyền cho thằng Hùng đang đứng sát gôn. Thằng Hùng nhắm vào khung thành mà găm bóng vào. Tuy nhiên cú sút mạnh nhưng không hiểm từ một thằng hậu về như nó đâu thể nào làm khó được thủ môn bên kia. Bóng ngay lập tức được treo lên cho một thanh niên đội bạn đang đứng ở giữa sân từ lúc nào, nhận được bóng, nó tức tốc lao về phía bọn tôi nhanh như vũ bão. Nhận ra là nó lao lên một mình. Trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng khá táo bạo.
Tôi chạy lên chặn đầu nó, đứng im như phỗng cho nó đưa bóng lách qua một cách dễ dàng, tai nghe được loáng thoáng tiếng chửi của đồng đội từ bên kia chiến tuyến. Để nó vừa qua xong là tôi xoay người lại bứt tốc đuổi theo từ phía sau. Hệt như những gì tôi đã lường trước, vì không có ai theo nó, nên qua được tôi là nó vẫn phải tiếp tục đưa bóng lên thêm để tự mình dứt điểm. Lúc ấy nó chỉ chăm chăm nhìn vào thằng Huy để chọn góc sút, bỏ qua thằng hậu vệ tưởng như phải mất mấy giây để định thần lại này. Đen cho nó là tôi có chủ ý từ trước. Nó dẫn bóng đến gần khung thành, đang lấy đà chân để sút thì tôi đã đến nơi, búng nhẹ chân một tí là lấy được bóng, cho bàn chân nó sút vào khoảng không, chỉ lia được vài ngon cỏ. Ấy thế mà thằng Huy cũng bay người như thật. Kẻ bắt, người sút, rất nhịp nhàng, mỗi tội là không có bóng.
Tôi đá nhẹ bóng lên một bước nhỏ rồi chạy lên tung một cú đá cầu may về phía khung thành bên kia, nơi mà đang được giãn ra di hai đội hình chực dâng sang bên này. Tôi nhìn theo quả bóng đang bay, tự hỏi thầm:
“Liệu lich sử lại tái diễn lại không?”
Và câu trả lời là có. Sau pha treo mạnh của tôi, bóng lại được đưa lên cầu môn bên kia, và thằng Sơn lại là thằng đánh đầu, và… cái đầu đất của nó lại hụt làm bàn, chỉ khác là lần này nó vọt hẳn qua xà ngang rồi đi ra ngoài.
Quả bòng rơi xuống đám cỏ trong sự tiếc nuối của cả đám. Cùng lúc đó là thông báo hết giờ vang lên.
– Hậu vệ dị vãi. – thanh niên vừa bị cướp bóng, lại gần vỗ vai tôi – Nhưng mà được cái hay, quả ấy tôi không nghĩ là ông chơi kiểu ấy đâu.
– Hì, liều thử thôi mà. Lớp ông mới bá, chứ bọn tôi có vị gì đâu.
– Cơ mà sao hai năm trước tôi chưa gặp qua ông nhỉ?
– Nó năm nay mới vào cho đủ đội hình thôi, mày không biết là phải. – thằng Huy nhảy lên khoác vai, đè tôi chúi cả đầu xuống.
– Hai đứa biết nhau à?
– Ừ! – thằng Huy lại nhanh nhảu cướp lời – Đây là Sơn, học cùng tao năm lớp mười, cùng làng với thằng Trường nữa luôn.
– À… thảo nào hôm nay nó ở lại xem.
– Thôi, chào anh em nhé. Hẹn hôm khác lại giao lưu tiếp.
– Ừ. Chào.
Thanh niên ấy rảo bước, tôi cũng đi ra ngoài. Một hồi, mới nhận ra rằng chúng tôi cùng chung… một điểm đến.
– Sao Yến hôm nay lại đi xem đá bóng thế?
– Ừm, tớ… – nàng thoáng nhìn tôi – tớ đi xem cậu ấy đá.
Thanh niên kia ngoảnh đầu lại nhìn tôi, thoáng chút ngạc nhiên.
– Thế mà tớ cứ tưởng đi cổ vũ cho lớp mình chứ. Làm mấy thằng kia rõ hăng máu ghi điểm.
– Ơ… ghi gì?
Hoàng Yến có vẻ không hiểu câu ấy, còn Ngọc Mai thì nhìn tôi, đá lông mày, tủm tủm cười.
– Hì, không có gì đâu. Thôi tớ về đây. Chào moị người nhé.
– Ừ, chào cậu. – rồi nàng quay ra tôi, cười tươi – mình về chứ?
– Ừm.
Đột nhiên, có gì đó như thôi thúc, làm tôi nhìn ra chỗ Ngọc Mai. Nàng đang nhìn Hoàng Yến, khuôn mặt ưu tư như có chuyện buồn vậy.
Trông thấy ánh mắt tôi, nàng vội làm vẻ mặt vui vẻ, cười như không cười.
– Mình về thôi.
Để lại một bình luận