Phần 9
Không tin vào tai mình nữa. Ngẩng lên thì cô đã đi tới phòng rồi. Kích động lắm, Tuấn chạy vụt ra, thật nhẹ nhàng mà đóng cửa cẩn thận sau đó đứng trước cửa phòng kích động mà gõ nhẹ.
– Cháu vào nhé.
– Đợi cô tí nữa.
Tuấn đứng ngoài, hai tay đan vào nhau, bàn chân bên trái cứ nhịp nhịp xuống, mắt nhìn chăm chú vào cái khe bé hơn sợi tóc trên cửa.
– Vào đi!
Dạ một tiếng Tuấn bước vào, đóng nhẹ cửa. Cô đứng giữa phòng. Cô đã thay đồ. Cô như biến thành người khác. Cô kiêu xa mà quyến rũ.
– Cô mới mua bộ này, cháu xem thế nào?
– Đẹp lắm cô.
Hơi giống với bộ nó tặng cô. Có khác chút. Cái áo váy thì có một hàng cúc như áo sơ my, chân áy dài hơn như tổng hợp của cái nếp gấp của vải. Chất vải khá mềm mại nhưng đừng nói nhìn xuyên nhé. Đôi cảng chân trắng muốt chứng tỏ cực ít khi nó được phơi ra ngoài. Cô đã tháo buộc tóc, xõa ngang bờ vai nhỏ xinh đầy yếu đuối.
– Nói dối cháu đấy. Bộ này cô mua lâu rồi nhưng không dám mặc, mà cũng chẳng biết mặc vào lúc nào nữa. Thi thoảng mặc rồi tự ngắm trong gương thôi. Cháu là người thứ hai được ngắm đấy.
– Hợp với cô lắm cô ạ. Nhìn cô cứ như chị của Linh ý.
Cô cười một tiếng rồi quay sang gương mà lắc tới lắc lui, cô không nói gì nhưng ánh mắt cô có vẻ thỏa mãn lắm. Bộ đồ không sát nhưng men theo đương cái dáng của cô. Bộ ngực nổi lên ngạo nghễ như trực muốn nhảy bổ ra. Vòng eo nhỏ nhắn như điểm thắt lại của chiếc đồng hồ cát. Chân váy phủ lên bờ mông đầy nhựa sống, thả xuống những làn vải mỏng manh như chùm lá liễu siêu động theo gió.
Tuấn đứng ngắm cô mà người dần nóng lên. Khoảng không giữa lớp quần áo và da thịt như có luồng hơi nóng bốc lên. Phần dưới bắt đầu khó chịu vì nén căng. Cúi xuống, Tuấn thấy nó hơi phô trương quá. Lén nhìn cô, vội điều chỉnh lại chút, lén ngồi xuống giường (vì chẳng có bàn ghế gì) che đi cái lều vĩ đại.
Ngắm đủ, Hạnh đi tới giường ngồi xuống cùng nó, lòng cô bắt đầu căng thẳng, nhịp tim tăng cao. Khuôn mặt mịn màng rất ít dấu vết thời gian thoáng điểm ánh hồng trông thật diễn lệ. Không gian có phần lúng túng, ai cũng không biết mở miệng thế nào.
Dù gì thi tâm lý Hạnh cũng vượt qua nhiều tôi luyện của thời gian hơn. Cô có phần tỉnh táo hơn. Hạnh lùi ra giữa giường, nhìn vẻ cúi đầu lúng túng mà kích động của nó cô thấy mình tự tin hơn.
– Nhà cháu có mỗi hai mẹ con à? Bố đâu?
Không gian yên tĩnh bị phá tan.
– Ư hừm… vâng! Bố cháu lấy dì lây rồi, có em gần bằng tuổi cháu.
– À! Mẹ cháu chắc là yêu cháu lắm.
– Vâng!
– Mẹ cháu có… ý cô là mẹ có ai làm bàn chưa?
– Dạ? Là sao?
– Lâu vậy rồi, mẹ cháu có định đi bước nữa không?
– Không ạ. Chưa bao giờ cháu thấy mẹ đi với ai cả.
Đầu Tuấn lướt nhanh lại nhật kí hoạt dộng của mẹ. Ngoài công việc siêu thị ra thì thi thoảng mẹ cũng ra ngoài đi chơi với bạn. Chưa bao giờ thấy mẹ đi cùng người đàn ông nào cả, nhưng nó vẫn thấy nghi nghi sao đó. Dù sao là chuyện riêng của mẹ, với lại, dù có cũng là hợp lý. Mẹ ở một mình lâu vậy chắc buồn lắm.
– Mà cô thấy cái Linh quý cháu lắm.
– Linh ạ? Thôi cô ơi, cô nhóc con đó còn bé lắm. Mà cô cũng lạ. Nó mới lớp 8 thôi mà.
– Hì hì, cô nói vui thôi. Nó đang ở tuổi dậy thì, nhiều thứ phức tạp không tốt với nó. Cháu cũng để tâm chú ý tới em một chút, đừng để nó bị bắt nạt.
Hôm nay cô có vẻ đặc biệt mở lòng với nó. Nói vậy thì cô cũng không coi nó như người ngoài nữa.
– Mà cô. Nói về cô đi, cô không có ai à?
– À…
Ánh mắt cô nhìn xa xăm, những sóng da dồn lại phía chân mày như nàng tiên ưu phiền.
– Từ trước đến giờ… từ khi hiểu chuyện, cô chưa có ai.
Tuấn ngạc nhiên:
– Vậy cái Linh sao mà…
Một tiếng cười yếu ơt nơi khóe môi cô.
– Không dấu cháu… Hồi xưa… cô bị cưỡng hiếp…
Lén nhìn, Tuấn thấy đôi mắt cô ngập đầy nước, dù cô không khóc nhưng liếc cái là thấy được sự ưu thương sâu trong trái tim cô. Và nhanh chóng cô phục hồi lại, coi chuyện vừa nói ra thật tầm thường như không. Tuấn thấy cô thật mạnh mẽ, kiên cường. Chuyện đó mà nói như không.
– Chuyện lần trước, xin lỗi cô…
– Thôi, đừng nhắc, cô không trách. Cô hiểu, lúc đó cháu say quá.
Cô mỉm cười lắc đầu. Không khí hòa hoãn hơn nhiều, giờ Tuấn mới nhìn thẳng về cô. Cô đang chống tay ra sau, bộ ngực như ưỡn lên thật kiêu hãnh, đôi quả núi dưới lớp vải trong thật tròn và thật lớn, để lại một khe sâu như điểm nhấn.
Không thấy nó nói gì nữa, cô nhìn sang thấy nó cứ nhìn ngực cô chằm chằm, nước miếng như rớt cả ra cô đành lắc đầu cười khổ.
« Cái thằng này… »
– Xem cháu kìa, không có ý tứ gì cả.
– Dạ…
Tuấn lúng túng, nhưng không hoảng hồn như hôm bữa nữa. Cười xấu hổ, gãi cái đầu:
– Mong cô đừng trách nhé, cháu… không nhịn được. Mà cũng tại cô, ai bảo cô đẹp.
– Lý do này nói mãi rồi. Vớ vẩn.
– Hì hì, mà cháu đã thấy gì đâu.
Như thèm quá không nhịn được, Tuấn lết tới sát cô, chưa bao giờ nó thân cận quá như vậy, lần này có lẽ cái thứ dưới cái lều của nó tiếp thêm cho nó nhiều sức mạnh. Nó tới sát quá cô cũng hơi căng thẳng nhưng không nói gì. Tuấn dướn tới gần tai cô nói nhỏ như hai người có điều gì đó bí mật:
– Cô… cho cháu xem… nhé.
Từ nãy đến giờ nhìn như bình tĩnh nhưng Hạnh hồi hộp lắm, cô âm thầm để ý phía dưới như có dòng nước âm ỉ. Dưới lời xin của nó, tim cô đập ngày càng dữ dội. Tuy có đường đột nhưng cũng không thể trách nó, dù sao nó cũng chưa hiểu chuyện.
Một chiếc cúc, chưa thấy gì. Tuấn im lặng, phấn khích nhìn chăm chăm vào cái khoảng trắng ngần như hình tam giác lộ ra. Lúc lâu sau, chiếc cúc thứ hai đã được mở ra. Hạnh tách hai vạch áo sáng hai bên cho nó nhìn khoảng ngực trắng muốt của mình, mơ hồ điểm dưới cùng còn lộ ra một cái khe. Đợi mãi, Tuấn không nhịn được:
– Nữa… đi cô.
Chiếc cúc thứ 3, thứ tư liên tục được khai mở, cô vạch hai sang hai bên. Bộ ngực hoàn hảo, bờ vai thon thả yếu ớt, hai quả núi lớn, tròn núp dưới áo lót như đôi chú thỏ con núp dưới mẹ.
Chăm chăm nhìn mãi, nó liếc cô như chờ đợi nhưng mãi cô không phản ứng gì như đó là hết. Tuấn dưới tới ngồi sát bên cô, hơi thở của nó phun vào ngực cô chỗ nào, chỗ đó như có da gà nỏi lên làm cô rợn rợn. Tuấn ngập ngừng mãi mới nói được,
– Cởi đi cô, cho cháu xem đi cô.
– Thôi, thế thôi… ngại lắm.
Giọng hai người rất bé, may mà phòng kín, chứ không khó mà nghe rõ được. Tiếng hai người nói ra phần nhiều chỉ thấy tiếng gió nhưng rất rõ ràng. Tuấn kich động nhìn cô ngập ngừng, rồi cô cũng quyết định. Cái tay của cô run run, cái áo lót được thả lỏng. Đôi thỏ ngay lập tức bị ánh mắt nó tấn công, nó như sợ hãi mà phập phồng lên xuống. Nó trắng quá, to quá, non mỡn, thật tròn trịa, không có chút nào bị xệ. Trung tâm cái quầng màu hồng nhạt là đôi cái núm sẫm đã sớm cứng ngắc mà dựng lên như hai hạt lạc.
Như thấy đủ cô vội vơ lấy hai tay mà ôm lấy ngực, không che được gì mà nhìn trông càng mập mờ.
– Cởi hết ra đi.
– Thôi…
Ánh mắt trốn tránh, tiếng cô ngân lên thật nhẹ.
– Đi cô, cởi đi rồi… rồi…
Tuấn kích động mà lúng túng, không biết nịnh cô thế nào nữa. Cô vẫn giữ khư khư nhưng nó nhìn thì cô không có vẻ như sẽ mặc lại, cũng không đuổi nó về. Không khí thật yên ắng, những cơn gió mùa xuân ẩn núp đâu đó như nhìn trộm đôi trai gái với ánh mắt háo hức chờ một kết quả.
Tuấn dịch sát cô hơn:
– Cô!
– Hử?
– Mình… làm cái kia đi.
Giọng Tuấn nói ra như hóc cái gì đó trong cổ họng.
– Gì?
Cái cổ họng Tuấn thật sự như mắt lại cái gì, cứ há mồm ra mà không có tiếng nào. Trái tim trong lồng ngực nảy thật mạnh, mỗi cái nhấc tay đều run rẩy không chính xác. Quyết tâm mãi, cuối cùng cũng vực được cái thân. Nó ghé sát tai cô nói:
– Mình địt nhau đi!
Để lại một bình luận