Phần 30
Hôm nay nó đề nghị ăn sớm, mẹ vui vẻ chuẩn bị cho nó. Ngôi nhà có mỗi hai mẹ con nhưng không vì vậy mà hiu quanh mà rất ấm áp. Nhìn món quà Mẹ chỉ mỉm cười, y như cô Hạnh, còn không nhiều cảm xúc như cô. Như chỉ như vậy thôi là nó biết mẹ vui rồi.
Mẹ ngắm nghía một lúc rồi mở ra. Là 2 bộ đồ. Mẹ nhìn một lượt ngắm nghía hai bộ đồ.
– Dạo này biết quan tâm tới mẹ rồi, con lớn rồi.
– Vâng, trước đây con chỉ biết lo cho thân, mà con lo chưa xong nữa. Nghĩ lại thấy thương mẹ quá. Giờ con sẽ cố gắng tự lo cho mình để mẹ khỏi bận tâm.
– Haizzz con biết nghĩ mẹ cũng mừng rồi.
Điện thoại của mẹ rung. Mẹ nhìn rồi bước về phòng nghe điện. Trước đây, nó sẽ bàng quang với những riêng tư của mẹ, bởi nó nghĩ, chỉ cần mẹ thấy vui là được, nó sao cũng được. Thậm chí, nó còn mong mẹ giao lưu nhiều hơn cho đỡ buồn chán. Nhưng giờ, nó lại lo. Một niềm bức xúc không biết tên xen lẫn nhiều thấp thỏm.
– Con vào học sớm đi. Mẹ ra ngoài một chút.
Lững thững vào phòng, nhưng làm sao có thể học được, tâm trí đâu mà học chứ. Người nó căng thẳng, chân tay cứ duỗi lại co khó bình tĩnh nổi. Từ bữa mẹ say xỉn tới giờ mẹ mới ra ngoài đi chơi. Rồi khi về, mẹ sẽ mang một đống tinh trùng ở cả 3 lỗ về. Sao có thể như vậy được. Mong mẹ được hạnh phúc, nhưng không phải thế này. Không thể được.
“Tách” điện tắt. Một bóng người bước ra cửa. Tuấn không kịp nghĩ nữa. Nó vụt chạy ra chặn cửa.
– Ồ con…
– Mẹ, hôm nay mẹ ở nhà nói chuyện với con đi, mẹ nhé!
– Ơ, mẹ… nay mẹ có hẹn, có gì để mai nhé?
Mẹ bối rối thấy rõ, dù điện rất tối, chỉ có ánh đèn học trong phòng nó hắt ra. Nhưng cũng đủ để nó có thể thấy lờ mờ dáng nóng bỏng của mẹ trong bộ váy gợi cảm.
– Ngoan, ở nhà học rồi ngủ sớm nhé.
Dũng khí ở đâu ập tới, nó ưỡn ngực hướng về thân hình mẹ với cái bóng lồi lõm nói:
– Mẹ, đừng đi được không, ở nhà với con. Ở nhà đều có tất cả những thứ mẹ cần mà.
Nói ra nó như quả bóng xì hơi, như thoát hết sức. Thật khó khi nói như vậy. Không biết đón chờ nó là gì nữa. Im một lát mẹ nói:
– Là sao?
– Mẹ đi nói chuyện, với bạn tìm vui vẻ thì ở nhà có con đây. Con sẽ cùng mẹ ôn lại những ngày tháng chúng ta cùng sống với nhau. Đâu có buồn?
Không biết sao nó văn thế nhỉ. Dù thế nào nó nhất quyết giữ mẹ ở nhà, không cho mẹ đi.
– Ngoan, mẹ đi gặp bạn có việc. Lát mẹ về.
– Không, con không muốn rời xa mẹ. Việc gì mai đi, giờ con muốn ở với mẹ. Đi mẹ, ở nhà với con nhé.
Hết lời năn nỉ. Nhất định không cho mẹ đi. Suốt ruột, mẹ bắt đầu bực mình.
– Sao không nghe lời mẹ. Con vào học đi, mẹ có việc cần.
– Mẹ cần hay bộ phận nào đó của mẹ cần?
“Ong ong… ” Sau mấy lời nói lớn, không gian chợt khựng một cái im ắng đến tĩnh mịch. Tựa như sự im lặng khi tiếng lựu đạn vừa nổ mạnh. Mẹ và nó đối mắt với nhau 5 phút.
“Bốp”. Một cái tát rất vang. “Bốp” một bên nữa. Tuấn đứng im, lưng thẳng, ưỡn ngực. Phía sau nó là cánh cửa, là lối ra thế giới náo nhiệt xuồng xã. Lại 5 phút nữa trôi qua trong tư thế đối mắt của hai mẹ con. Sau bao năm, lần đầu tiên cả hai đã to tiếng với nhau, vì cái gì? Chỉ vì…
Mai tức giận quay lưng tới ghế thả người xuống thật mạnh. Trong lòng cô nghĩ gì, chỉ có cô biết. Còn Tuấn, nó thở phào. Cánh cửa sau lưng nó đã không được mở ra. Đó là tất cả những gì nó cần. Mẹ không đi, thế thôi. Công việc thật đơn giản, nhưng từ nãy đến giờ, năng lượng từ bữa cơm tối, toàn bộ đã bị rút hết.
Dù rất tối nhưng nó vẫn thấy được dáng mẹ ngồi trên ghế, không biết mẹ đang nghĩ gì. Cái tát của mẹ tuy có mạnh nhưng nó không thấy đau, cũng không ấm ức hay tức giận vì lần đầu tiên mẹ vì cái gì mà đánh nó, chứ không phải nó sai trái gì. Là mẹ vì bản thân mình mà đánh nó. Không sao, Tuấn vui vì cái tát của mẹ là đằng khác.
Nó tiến tới, giờ là lúc mẹ yếu đuối nhất. Chắc giờ, mẹ khá day dứt về việc đánh mình, nhưng vẫn còn ấm ức nào đó nên chưa nguôi được mà quan tâm tới nó. Quỳ xuống nhà, cầm lấy bàn tay vối cánh tay trần của mẹ áp lên má mình.
– Con yêu mẹ!
Một lúc lâu sau, có lẽ mẹ đã dồn phẳng được cõi lòng của mình. Mẹ kéo nó ngồi lên ghế ôm lấy đầu nó.
– Xin lỗi con…
Giọng mẹ khá méo, một giọt nước mặt chát khó kìm rơi trên trán nó. Mẹ vẫn yêu nó, không phải vì bận việc ra ngoài mà bỏ nó. “Mẹ ơi, con không giận đâu”.
Phòng nó mở cửa sổ, một cơn gió lành yên lặng quay lưng đẩy cánh cửa phòng nó lại, để lại không gian im ắng, cho hai mẹ con truyền hơi ấm cho nhau.
– Tuy tối nhưng mẹ, bộ đồ mẹ mặc đẹp lắm. Nước hoa mẹ sức thơm quá.
Đúng là tối không nhìn rõ gì nhưng Mai cũng hơi ngại khi ở cùng con với bộ đồ này.
– Thôi, mẹ không đi chơi nữa, để mẹ vào thay đồ.
– Kệ đi mẹ. Mẹ mặc đẹp, con vui vì mình có người mẹ xinh đẹp. Có gì đâu mà.
Để lại một bình luận