Phần 20
Về tới căn nhà của mẹ con nó, tuy mầu sắc ấm áp nhưng thiếu nhiều đi hơn ấm gia đình. Mẹ chưa về, Tuấn tự động vào học. Hôm nay học khá khuya nhưng vẫn chưa thấy mẹ về. Đa phần đều vậy, nếu hôm nào mẹ ra ngoài tu họp với bạn thì nó chưa ngủ, mẹ còn lâu mới về. Có lẽ đây là niềm vui duy nhất của mẹ ngoài việc xem tivi. Nó cũng không nói gì được, không khuyên bảo gì được, kệ mẹ, miễn mẹ vui.
Buổi sáng thức dậy, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài ăn uống đi học, mọi hành động Tuấn cố gắng nhẹ nhàng để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ. Phụ nữ cần ngủ nhiều thì mới trẻ dai mà.
Gần đến cổng trường, tia nhìn của nó bắt gặp một bóng lưng mà nó rất quen thuộc. Cô thật tươi tắn, đầy sự hoạt bát đáng yêu. Cặp mông mà nó từng thao thức giờ đây trở nên tầm thường. Ở tuổi cô, vẫn thiếu nhiều vị mặn mà mà nó gặp ở những người phụ nữ thành thục, như cô Hạnh chẳng hạn. Bóng lưng cong cong uyển chuyển của cô nhiều hơn vẻ xa lạ, tưởng chừng nó đã vứt cái hình ảnh nào đi nơi nào, giờ đây khi tình cờ bắt gặp mới biết được sâu trong tim nó vẫn còn nhiều dấu ấn khó phai nhòa. Tình đầu có lẽ là đẹp, có lẽ xấu, khi hạnh phúc, khi đau buồn nhưng nó là mối tình khó quên nhất. Có lẽ cả đời sẽ còn im dấu không phai.
Đến trưa, bóng dáng của Hương đã hoàn toàn bị hình ảnh của cô Hạnh đè lên. Khuôn mặt rạng rỡ cô đứng ở quầy hút nhiều ong bướm nên Linh khá rảnh nhưng Tuấn khá hậm hực.
– Ăn cùng em nhé!
Tuy ngồi ăn cùng người khác phái nhưng không vì vậy mà cô ra vẻ thục nữ mà ăn như mèo, chỉ một loáng là hai người thu xếp xong cái dạ dày. Nay không biết có phải cô nấu ngon hơn hay không mà khi nó đưa Linh đi học rồi quay lại mà khách vẫn còn đông. Phải đến nửa tiếng sau, khi cánh cửa đã đóng một nửa rồi khách mới lưu luyến mà lấy tăm ra về. Khi người khách cuối cùng ra khỏi Tuấn vội đóng chặt cửa lại mà thở phào.
– Ai như cháu không. Như vậy cô biết làm ăn thế nào?
Nói vậy nhưng cô vẫn thu dọn, quét tước. Lần trước cô nói cho Tuấn biết rồi, cô chỉ mong đủ không mong dư, còn dữ sức mà sống nữa, không để mình làm khổ sai của đồng tiền. Bỏ Tuấn tự dọn dẹp, cô tháo khăn quấn đầu đi tắm, làm Tuấn phải dọn đến khi cô tắm xong mãi vẫn chưa xong, nhưng nó không thấy phiền mà rất hăng hái là khác. Cánh cửa đóng kín, không gian yên ắng, chỉ có tiếng chổi, tiếng xếp ghế còn lại là đôi mắt cô hứng thú ngồi quan sát nó làm việc. Mới có một thời gian, nó đã như một thành viên của gia đình cô rồi. Ăn không, làm không.
– Uống nước đi chàng trai. Mệt không?
– Mệt! Tại cô không làm, để cháu một mình làm hết…
– Ai bắt, ai bảo tự dưng xông vào làm…
Cô cười lau cái chán lấm tấm cho nó. Ban nãy mới thoáng thấy màu sắc thôi, giờ mới để ý, dưới áo khoác ngoài còn có càn khôn. Dũng quét một lượt miệng mở to ngạc nhiên:
– Cô mới mua đấy.
– Đẹp lắm cô ạ… không mặc áo lót à?
– Lát cô ngủ trưa mặc làm gì?
Qua buổi gặp lần trước, hai người đã tự nhiên hơn nhiều, không còn luống cuống nữa.
– Cởi áo khoác ra cháu xem.
– Ở đây kì lắm.
– Vào phòng đi cô.
Tuấn vào sau đóng cửa lại. Chẳng biết vị trí công tắc điện ở đâu nên nó hập hực, đành phải để mắt quen với bóng tối mới đi tới. Cô đứng trước giường mỉm cười nhìn nó, tay kéo áo khoác vứt ra. Màu xanh từ đầu đến đuôi, bộ body ôm sát từng đường cong thân thể cô. Trước ngực đội lên tòa núi đôi hùng vĩ, eo nhỏ tưởng trừng như chỉ vừa cái bóp tay, hông nở nang, đôi chân khép nhưng giường như bị cái gì chèn ở giữa ngã ba mà thành như hình chữ Y.
– Đẹp…
Tuấn ngân lên.
– Để cháu nhìn xem.
Tiến sát tới Tuấn đặt tay lên cái vai trần với hai cái dây mảnh dẻ. Làn da mát lạnh mịn màng làm sao. Bàn tay mở ra vuốt xuống khuôn ngực trần trắng và ôn nhiễn như ngọc. Xuống phủ chiếm giữ lấy đỉnh núi cao với cái chóp nhô lê chích vào lòng bàn tay nó. Thân thể cô biến hóa rất rõ, chứng tỏ cô rất nhạy cảm. Đó là nó nghĩ thôi, chứ người phụ nữ nào bị đặt tay lên chỗ đó không phản ứng gì thì còn quá khúc gỗ.
Cô đứng yên nhưng hô hấp khá nặng làm đôi quả núi cách lớp vải dưới tay nó lên xuống kịch liệt, thi thoảng còn khẽ giựt giựt nữa.
– Phần trên đẹp quá, thợ may khéo quá.
– Hừ. Xem mà dùng tay à? Chỗ đó không phải do thợ may.
– Hì hì, vâng, cơ bản do tí cô đẹp, lại to nữa.
Hạnh cũng thầm cười bởi cái từ nó dùng. Nói tí như con nít còn bú vậy.
– Lớn đầu rồi. Chỉ có em bé mới nói tí mà đòi bú thôi.
– Dạ. Vậy… à… vậy nói… ngực…
Cô nói nhỏ, giọng ngân dài như khiêu khích.
– Là vú…
Cười thầm, « cô nghĩ mình còn bé lắm hả. Ít ra cũng đã cho cả lít vào người con gái người ta rồi. Ra vẻ người lớn à, vậy thì… He he »
– À hừm… cháu toàn nói tí thôi. Khác nhau gì sao cô?
– Ừ… nó… nói vú nghe… hay hơn, nghe thích hơn.
– Hì hì, vậy thì vú!
Tuấn một tay giữ eo, ép sát lấy thân hình nóng bỏng của cô, một tay bắt đầu bóp mạnh vú cô, bóp nó méo rồi lại bẹp. Thật đầy đặn và săn chắc.
– Ư…
Cô bật lên một tiếng khoan khoái, không đau mà hưởng thụ lắm. Trống không chỉ nó, trống ngực cô cũng đang ầm ầm trùng kích trong lồng ngực tưởng trừng như nghẹt thở.
Tuấn hít vào thì mạnh, thở ra ngắt quãng nặng nề. Hai tay đặt lên vai cô bắt đầu men ra sau. Nó không phải nhà quê, mấy loại đầm này quá quen thuộc. Một tiếng kéo khóa dài, trong không khí lặng ngắt này nghe thật vang, nó làm tiếng thở của hai cô cháu như ngưng lại, nặng nề hơn. Cầm hai mép trên, Tuấn kéo xuống như lột chuối, thân thể trắng bóc của cô dần hé lộ những vẻ nóng bỏng nhất. Lớp vải bị bóc đến tận rốn. Đôi bầu vú thật lớn, rất tròn, vâng ở tuổi cô, độ tròn của nó thật sự khó kiếm, chứng tỏ cô giữ gìn rất tốt, hoặc cũng có thể do ít có bàn tay hành hạ.
Tuấn đỏ mắt, như vồ lấy cô, chớp nhoáng nó đã ôm gọn cô trong lòng, cúi đầu đớp lấy một miếng lớn.
– Ư…
Cô ngửa đầu ngân lên moọt tiếng yêu kiều, vòng tay ôm đầu nó mà ấn vào ngực mình như muốn hòa tan cả người nó vào ngực cô. Đàn ông thì mạnh mẽ tiến tới mà chiếm đoạt, như Tuấn thật như con sói tham lam gặm nhấm miếng môi, cắn rồi mút điên cuồng. Cô cũng nóng không kém, là phụ nữ, ở vai trò thụ động cô ưỡn ngực, hướng đôi vú lớn của mình tới, dâng mình cho con sói đói khát. Hai vú cô nhanh chóng ướt đãm nước miếng, từ mát lạnh rồi sang ấm nóng luân phiên…
– Tới…
Cô hơi ngả người ra sau, hai người cùng ngã xuống giường.
Để lại một bình luận