Phần 5
Cô Hạnh có thói quen là tắm rửa sau khi dọn dẹp xong. Phải thôi, đứng ở bếp suốt, người không bẩn thì cũng đầy mồ hôi. Cô đang ngồi ở bàn trong cùng, là bàn không dùng tiếp khách, thường để mấy đồ lặt vặt và là bàn để cô và con ăn nhanh lúc khách vãn.
– Nãy sao không bảo Linh lấy đồ cho ăn. Ngồi đi, cô dọn cho. Ăn gì?
– Cho cháu tô bún ạ!
Tắm rửa xong, cô đã thay đồ. Áo sơ mi lộ nửa cánh tay trắng như ngó sen. Tay cô không to mập như mấy bà sồn sồn canh bếp các quán ăn khác mà thon nhỏ. Vì mở hàng ăn nên lúc nào cô cũng ăn mặc đoan trang. Nếu như bình thường thì phải là một bộ pija hoặc bộ thun nào đó rồi. Dù gì từ giờ đến tối cũng không có khách nữa. Hàng cô chỉ mở phục vụ bữa sáng và bữa trưa. Dù sao nhà cô cũng ít người, cô lại không muốn mướn thêm người làm, thành ra muốn phục vụ thêm bữa tối cũng không có sức. Với lại, cô cũng không muốn cả ngày tối mặt.
Nhìn cái mông tròn căng của cô đảo qua đảo lại mà nó lâng lâng như say. Ba mấy rồi mà dáng cô vẫn đẹp quá. Không già, mà càng ngày càng có hương vị chín mọng.
Khá đói, quá giờ ăn hơn tiếng rồi. Tuấn chỉ vét một cái là thỏa mãn mà vỗ bụng. Tuấn tự thu dọn, cô vẫn yên lặng ngồi hong tóc. Một lát, có vẻ thấy khá yên tĩnh, cô mở miệng.
– Bữa nọ cô nói cháu đừng tới nữa…
– Cháu không làm ảnh hưởng tới công việc hàng ngày của cô đâu. Cô cứ kệ cháu.
Tuấn nhanh nhảu. Lại im lặng một lúc. Ánh mắt cô không nhìn nó mà chuyên tâm hong tóc. Một lúc cô mới mở miệng nữa:
– Cháu không để cô quên đi cái chuyện kia được sao? Cháu cứ xuất hiện cô lại nhớ lại… Cháu nghĩ chuyện đó tốt đẹp hay sao mà bắt cô cứ phải nhớ mãi không quên? Hay cháu nghĩ cô hiền lành không kiện cháu nên cháu nghĩ cô dễ… bắt nạt.
Giọng cô hơi lớn hơn một chút. Tuấn móm không trả lời được. Đầu cúi, cứ ấp úng mãi. Nó không nói được gì nữa, cô cũng im lặng không nói gì cả. Nó liếc nhanh khuôn mặt tươi trẻ của cô thầm nghĩ cô còn trẻ hơn mẹ nữa. Mải suy nghĩ miên man nó quên mất là cô đang đợi nó nói gì đó. Cũng không thể ngồi mãi thế này.
Chợt Tuấn sực nhớ ra. Lúc đi học về, nó lửng lơ nghĩ về cô, về cáng dáng mềm mại đầy đặn của cô. Không biết nếu cô mặc mấy bộ đồ tre trẻ thì đẹp đến độ nào. Nghĩ tới việc mình chưa từng mua đồ tặng ai, kể cả Hương – người yêu cũ của nó.
Tuấn chạy ra xe, lấy vào một cái bịch. Ban đầu nó được đựng vào một cái hộp đẹp lắm nhưng nó thấy phô trương quá, mới lại sợ cô không nhận nên nén cái hộp đi rồi.
– Cô… cháu… Cháu…
– Gì? Tặng quà à?
– Dạ, dạ, có món quà nhỏ, mong cô nhận cho ạ.
Sợ cô chối. Dù gì thì cũng đường đột quá. Tuấn vội nói nhanh:
– Món quà này tuy nhỏ, nhưng tâm ý của cháu lớn lắm. Cô… cô… xin cô hãy nhận lấy, không cháu… cháu… buồn lắm.
Tuấn nâng đến tậy mặt cô. Hạnh cứ mông lung nhìn cái bịch quà, tay vuốt tóc chẳng nói gì. Nó cứ giơ giơ mãi. Giờ mà rút lại, ngượng lắm.
– Cô nhận, nhưng từ giờ cháu đừng đến đây nữa? Được không?
Cô nhìn nó nói. Tuấn ngẩn ra, đầu cúi xuống không nói gì nhưng hay tay cứ dâng dâng mãi.
– Haizzz.
Cô cần lấy, dặt xuống nhìn.
– Quần áo à?
– Dạ. Là một bộ đô. Tại lúc cháu nhìn dáng cô, thấy nếu cô mặc bộ này thì đẹp lắm, cô ạ.
Cô cười khẽ nhưng mặt chẳng có tí cười nào, giống như người ta nói là dửng dưng hoặc lạnh lùng cười vậy.
– Cậu nhìn tôi làm gì? Hay cậu chú ý đến tôi à? Cậu nghĩ gì vậy?
Thái độ của cô làm Tuấn lúng túng. Thầm ra xoát lại xem có gì làm cô phật ý không.
– Không…
Giọng Tuấn nhỏ như không nghe thấy nữa.
– Tại cô đẹp nên cháu nhìn thôi. Mà cháu thấy ai cũng vậy à, ai chả yêu cái đẹp. Cô xấu thì cháu nhìn làm gì?
– Ừ được rồi.
Cô hòa hoãn xuống. Hay cũng có thể là do cô chẳng thèm để ý đến thái độ của nó nữa. Nhưng nó thấy hình như cô rất tò mò về món quà của mình. Nhìn sơ thì thấy không giống như quần áo bình thường gì nên cô tò mò là đúng thôi.
– Cô mặc thử xem có hợp với mình không?
– Không hợp thì thế nào? Cháu đã tặng quà cho ai bao giờ chưa?
– Chưa cô.
– Ai lại đi tặng cái này. Cô là gì của cháu chứ?
Thấy mình nói nhỡ miệng cô vội quay đầu đi che đi cái lúng túng của mình. Càng nghĩ lại thấy câu nói của mình ám muội quá. Hạnh lúng túng cầm bọc đồ đi nhanh vào trong.
– Để cô thử mặc.
Để lại một bình luận