Phần 32
Hôm nay đến nhà bố và dì. Thăm mọi người là phụ, cái chính là đưa quà về cho ông bà nội và tặng quà cho cái Nhi và dì. Cũng như cô bé Linh, Nhi vui lắm. Món quà của Tuấn tặng cô to lớn gấp nhiều lần cái đống quà của lũ đực nó nhận được. Có cái nó còn chưa thèm mở ra xem. Tất cả đều nhận, trừ hoa. Nhi không nhịn được mà leo ngay lên phòng mà thử luôn. Tự ngắm chán mới cho mọi người ngắm. Cô nhí nhảnh, xinh sắn như búp bê, đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, đầy hi vọng vào tương lai. Cô như thổi một luồng gió tươi mát làm mọi người vui vẻ.
– Thôi, thay đồ rồi đi con.
Bố và Nhi về nội, cũng vì thế mà nó đã phải xin nghỉ 2 tiết cuối mà tới cho kịp. Còn chưa kể quà gửi cho ông bà nội nữa. Dì không có đi theo, có lẽ tại dì không tiện nghỉ để đi, hoặc do dì không muốn đi, dù sao cũng là chuyện của dì, kệ dì thôi.
Tuấn phụ mang vài thùng vài hộp ra xe.
– Nhớ hỏi thăm ông bà giùm anh nhé.
– Dạ, bye a!
Dì và nó vẫy tay nhìn xe đi khuất. Trưa nay dì trổ tài đãi nó một bữa ăn thật ngon. Nguyên 1 bàn cho nó ăn mấy bữa không hết. Nó nhìn ra, dì ánh mắt dì hơi thấp thỏm, có phần chờ mong. Nó cười thầm tảng lớ đi. An xong, hai người nói chuyện vu vơ, mãi nó mới cười đắc ý mà trao quà tới. Dì biết nó chọc mình, phụng phịu giật lấy quá mở ra xem.
– Cảm ơn cháu. Cháu chu đáo quá.
– Chúc dì ngày càng xinh đẹp, luôn vui vẻ, yêu đời.
Cũng như cô Hạnh, dì mở quà ngay tại chỗ. Ngắm nhìn một lượt, cứ mỗi lần lật qua lật lại, dì lại cưòi tươi hơn.
– Quà cho dì độc đáo quá đấy.
– Dì mặc bộ này, bố cháu mê tít.
– Bố cháu cù lần lắm, có biết thưởng thức gì đâu, haizzz… dì mặc cho ai ngắm đây?
– Thì dì mặc đi ngủ cho thoải mái.
– Thế thì nói làm gì? Ngủ rồi thì là ngủ thôi, có gì mà không thoải mái chứ.
Dì bĩm cái môi bất mãn. Như thể đồ của nó không làm dì hứng thú vậy.
– Thì… dì mặc cho cháu ngắm.
Tuấn cười xòa, nửa đùa nửa thật mà nói. Cốc cho nó cái dì nói:
– Cháu ngắm cái gì? Lấy vợ về mà ngắm.
Dì làu bàu trong miệng như nói với chính mình:
– Không biết mặc vào có ra hồn không đây. Hừm… Ai lại mua tặng bộ này chứ? Chẳng biết tôn ti gì cả…
– Cái váy này người bán người ta nói mặc một mình thôi.
– Không mặc đồ trong à?
– Thử đi xem có hợp với dì không.
Bụm môi nguýt nó một cái, dì lên phòng thử. Nó tưởng sẽ phải đợi dì cả nửa tiếng mới xong. Loáng cái, 5 phút dì đã ngắm xong rồi. Tiếng bước chân như giẫm vào tim nó:
– Thế nào dì?
Ngước mặt lên, đứng hình luôn, dì đúng là cố ý. Từ dưới nhìn lên, nó nhìn thông từ dưới gót chân đến cằm dì, cái gì cũng thấy, cái gì cũng rõ. Không biết có phải cố ý không mà dì đứng dạng chân ra nữa, chân trên, chân dưới. Dì đúng là như nó nói, chỉ mặc đúng cái váy này, không mặc gì khác cả. Đảo loạn một vào, thưởng thức hết, tầm mắt nó thu lại giữa hai chân dì. Một màu hồng phấn, rất khác biệt, rất đặc biệt. Khác với cô Hạnh và… mẹ. Non tơ như thiếu nữ nhưng lại đặc biệt điểm thêm hàng lau xậy bên trên tăng thêm nhiều sự thành thục, quyến rũ.
Nói vậy chứ rất nhanh, dì đã thu mất tầm nhìn của nó mà bước lên như thế xuất hiện để gọi nó thôi:
– Này, lên đây xem.
– Dạ…
Tiếng thưa đầy hăng hái. Tuấn với những bước chân chim phi lên.
– Dì đâu rồi?
– Trong phòng cháu đó.
Dì đứng đó thật lung linh. Làn da trắng như bông bưởi được cái váy vàng nhạt phủ lên. Váy ngắn, phủ qua nơi ngã 3 một chút, đúng là chỉ vừa phủ đủ thôi. Đôi chân dài trắng nõn như cần, cặp đùi non mọng. Và đặc biệt, cái váy rất mỏng, hơi trong, giữa ngã 3 có thể nhìn xuyên thấy quy mô của chùm lông. Phía trên, hình thủ đôi quả vú rất rõ ràng, đôi đầu vú đâm dưng lên trên làn vài rất lôi quấn.
– Đẹp quá dì ơi. Đẹp… Đẹp… bố cháu mà nhìn là mê dì ngay không rời.
– Hi hi hi hi… Thế cháu nhìn thấy sao?
– Đó, nói rồi, đẹp trên cả cực kì đẹp.
Dì nhảy tót lên giường, phủ cái chăn lên đỉnh đầu, chỉ thò đôi mắt ra nhìn nó.
– Ớ… dì! Mới ngắm có mấy giây mà.
– Hứ. 1 Giây là nhiều rồi.
Dũng tiếc nuối làu bàu bò lên giường.
– Chẳng kịp nhìn thấy gì cả.
– Còn đòi thấy gì? Nãy thấy rồi còn gì?
– Đâu, lúc nào đâu?
– Lúc dì đứng trên cầu thang, dám nhìn trộm dì nhé.
Rõ ràng là dì cố tình cho nó nhìn mà, giờ lật ngược ngoại mục luôn thành ra nó lại là hung phạm. Dì có những hành động biểu cảm và lời nói rất lẳng lơ. So với trước đây thì thoáng hơn nhiều. Vài lần nó nhìn thấy một vài cảnh ướt át, những bộ vị thầm kín nhưng dì lại không e ngại hay bối rối gì cả, lại càng không thật bụng trách mắng nó. Nó còn nghi là dì đã cố tình cho nó hưởng phúc vậy.
« A, mà như vậy dì biết mình nhìn mà còn dạng chân ra cho mình nhìn, như vậy… »
Những ý nghĩ kích thích mạnh nẩy lên theo nhịp tim của nó. Dũng xúc động và hồi hộp, bao suy nghĩ léo lên trong đầu. Dũng chỉnh lấy gối, vờ không thèm nhìn dì, cầm cái chăn giật mạnh.
– Á.
– Trả cháu.
Dì luống cuống một chút. Hết cái che chắn, toàn bộ cái váy đẹp bị lộ ra. Không đợi dì che đi cảnh tươi mát, nó nói ngay phân tán chú ý của dì:
– Biết nãy cháu nhìn thấy gì không? Cái này đẹp cực, hi hi.
– Gì thế, nói xem, không cực đẹp thì rồi dì cho cái cốc đầu.
Tuấn cười bí hiểm lết mông tới, hướng người tới. Dì cũng phối hợp và nghiêng đầu hướng tai vào. Hai người như sợ người khác nghe mất cơ mật trong khi trong nhà đâu có ai chứ, có hét lên cũng chẳng ai trả lời. Trong căn phòng nhỏ, chỉ có mỗi cái giường là lớn, ánh đèn chụp yếu ớt phủ lên những tia sáng êm dịu đầy ám muội:
– Là… cháu thấy LỒN của dì.
Thật im lặng, chỉ còn tiếng thở khác thường của hai người. Dì không nói, nhưng nghe cái hơi thở dồn dập Tuấn biết dì đã có những xúc động lớn.
– Cháu nói tục mà vô duyên quá. Y như hai đứa lông bông chửi nhau ngoài đường đó. Mà nó đẹp thì liên quan gì tới cháu, đẹp để làm gì?
– Để đái.
– Vớ vẩn – dì ngân lên, nhưng lại cười khúc khích – Cháu nói buồn cười quá.
Cùng lắm thì bị dì chửi một trận, hoặc tát một cái hoặc chẳng thèm ngó ngàng gì đến nó nữa, nó liều:
– Để ĐỊT.
Dì ngừng tiếng cười. Mặt bình thường lại làm nó không đoán được ra cái gì. Dì tách ra khỏi nó, ưỡn người chống tay ra sau. Tư thế rất tự nhiên như không có cố tình gì cả. Bầu ngực ưỡn lên, một đôi vú lờ mờ có thể thấy được tầm vóc của nó qua lớp vải mỏng, đôi cái đầu vú như hai hạt lạc cương cứng mà đâm lên làn vải thật dụ người. Phía dưới đôi đùi ngọc tròn trĩnh, trắng muốt khép chặt, che dấu đi cái vẻ e ấp, khép chặt của nơi kín đáo. Cái mép váy như cố ý, rất khéo mà phủ hết cái tầm mắt của nó.
– Tuấn à, cháu nói những câu thô tục như vậy với dì mà không tốt đâu. Những lời này không nên nói với dì. Cháu không được tiết lộ bất kì điều gì với ai về dì cháu mình nghe chưa.
– Dạ.
– Hì hì, thôi được rồi. Để phạt cháu, dì bắt cháu phải khen dì 3 điểm.
Người Tuấn căng cứng, trong người như có ngọn lửa đang ngầm thiêu đốt mãnh liệt. Ngập ngừng mãi tìm điểm « phù hợp với thực tế ». Thấy nó ngần ngừ, dì nhìn từ trên xuống dưới mình:
– Dì không đẹp hay sao mà phải tìm. Làm dì thấy như khi chấm bài cho mấy anh chị cấp 3, học kém, phải vạch chữ tìm điểm:
Dì nói làm nó mới sực nhớ ra. Dì ngang tuổi với mẹ. Một người phụ nữ trung niên được giữ gìn khá tốt. Xem thì chỉ như hai mấy ba mươi thôi. Da dẻ mịm màng, không hề có vết nhăn. Đó là cái sự nhỏ, cái dáng người của dì mới là trọng điểm. Trước lồi sau vểnh, duyên dáng, kiều diễm.
– Dì có khuôn mặt thanh trẻ, với đôi môi đỏ thắm khiến bao người nhìn mà mê say, hai vú thật to, tròn, bóp vào chắc đã tay lắm.
Dì cười khúc khích. Rồi ánh mắt mơ mờ, hút hồn nhìn nó.
– Vòng eo dì rất nhỏ, bờ mông tròn mẩy…
Dì lại cười.
– Nhìn bao giờ mà nói, bậy bạ không à.
Dũng khí của Tuấn tăng lên nhiều. Nó lết đến bên dì.
– Còn nữa. Dì có cái kia rất đẹp, hồng hào…
– Vậy à? Dám nhìn lén dì. Không thì sao biết được.
Dì cốc cho nó cái rõ đau rồi dì đứng bật dậy tắt đèn.
– Ngủ đi.
Tuấn từ trên trời rớt phịch xuống đất. Chán nản cởi đồ ôm cái gậy cứng đi ngủ. Phòng kín nên tối om, nó an phận nằm ngủ. Nói là ngủ chứ thao thức mãi không nhắm mắt được. Cái hình ảnh quyến rõ gợi dục của dì không thể nào xua đi được. Đến nửa tiếng sau, cạnh một tiếng, phòng hé mở. Khe hở vừa léo ra ánh sáng rồi vụt tắt. Nó nghe thấy tiếng ai đó bước đến giường và trèo lên.
« Là dì! » Nó hét lên một tiếng kinh thiên động địa… trong lòng thôi.
Để lại một bình luận