Phần 8
Cho Linh xuống, Tuấn nhanh chóng quay lại. Thấy Tuấn đứng cạnh quầy đợi bưng đồ, Hạnh liếc nhanh:
– Ăn chưa?
– Dạ, tí ăn ạ.
Cô nói xong thì không để ý đến nó nữa nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nó để ý đến cô. Ánh mắt sắc bén của nó nhanh chiếu về bộ ngực cô, nó được bao bởi mấy lớp vải nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc phân tích tầm vóc của nó. Cô quay đi để lại cái lưng nhỏ nhắn yếu ớt. Cái tạp dề và mấy lớp vải không che được vòng eo yểu điệu như rắn nước của cô. Bờ mông tròn xoe, vểnh cao làm mắt nó mê đắm.
Hết khách, mặc nó ngồi ăn, cô đi vào tắm rửa. Tuấn cũng nhanh nhảu mà dọn dẹp tươm tất.
Cô tắm xong, đi ra thì thấy nó đang ngồi uống nước trên cái bàn trong cùng. Cô cũng thong thả ngồi xuống.
– Còn chưa về nữa?
– Dạ, còn sớm, cháu vừa ngồi xuống xong. Cô ăn chưa?
– Rồi. Cô ăn ít, tranh thủ nãy ăn rồi.
– Thảo nào dáng cô thon thả quá. Nhưng ăn ít không có sức làm đâu cô.
– Kệ tôi!
Giọng điệu như cô gái nhỏ kênh kiệu trước người con trai. Cô bối rối nhận ra vội bâng chén nước lên uống.
– Xong hết rồi. Cháu về đi, cô đi nghỉ chút.
– Còn sớm mà, về giờ làm gì. Ở lại nói chuyện phiếm với cô cho vui.
– Hừ. Cô còn phải nghỉ ngơi, có chuyện gì mà nói với cháu chứ.
Nói xong, không khí trở nên tẻ ngắt, Tuấn cũng không phải là người khéo nói chuyện nên không biết nói gì. May mà cô cũng kiên nhẫn cầm cái chén nước nhìn ra ngoài mà nhập nhẹ từng ngụm nhỏ. Tuấn giờ mới chú ý đến hai cái chấm nhỏ trên nền cái áo của cô.
« Cô không mặc áo lót »
Dù không nhìn thấy gì nhưng cũng làm tâm hồn yếu ớt của Tuấn miên man. Hạnh liếc nhìn nó, thấy nó cứ trừng trừng mà nhìn ngực mình thì vội kiểm điểm lại.
« Đâu có lộ cái gì? »
Nhưng nó cứ chằm chằm nhìn cũng làm cô không được tự nhiên. Trong người cô như có hơi nóng râm ran, tựa như thân thể cô đang trong lò tắm hơi vậy. Cứ như vậy khó chịu vô cùng.
– Tuấn này!
– Dạ.
Tuấn giật bắn mình vội thu hồi tầm mắt, xấu hổ gãi đầu nhìn xuống chân như tìm kiến.
– Cứ nhìn chăm chăm vậy là không tốt đâu. Người khác là họ mắng cho đó.
– Dạ, tại… cô đẹp. Cháu không nhịn được mà… nhìn.
– Vậy cứ ai đẹp là cháu chứ nhìn chằm chằm… như vậy à?
– Không… chỉ cô thôi.
Tuấn trả lời ngày càng nhỏ. Mắt chẳng dám nhìn cô nữa, chân khều khều xuống nền. Ma xui thế nào mà nó lại nói:
– Cô cho cháu nhìn nhé.
Nói xong nó lúng túng liếc nhanh cô, đầu càng cúi thấp hơn, tay bó giữa hai đùi. Lúc sau thấy cô nói:
– Ra đóng cửa ngoài đi rồi vào đây.
Để lại một bình luận