Phần 58
Hà nội mùa đông, khi những sắc tím lưu ly vẫn nhuộm thắm những gánh hàng rong trên phố, vậy là đã cuối tháng 11, và chỉ mấy ngày nữa, những cơn gió mùa đông bắc ào qua, lưu ly biến mất… tháng 12 tới hoa cải lại rực vàng những cánh đồng ven đê.
Tôi nhớ rõ như thế bởi đó là một ngày tháng 12, đài báo gió mùa đông bắc, còn em thì báo hôm nay trường em cắm trại, kỷ niệm thành lập trường tại công viên nước Hồ Tây.
Năm nay đã là năm thứ 4, vì năm cuối nên em xin bố mẹ được tham gia hội trại ở trường qua đêm luôn, sang năm chẳng còn cơ hội nữa.
Hôm đấy trời rất lạnh, gió mùa tăng cường thêm những cơn mưa phùn nên càng buốt giá, tôi ngồi ở nhà trong phòng ấm những cũng khá lo lắng, tôi nhắn tin thì em bảo là đang chơi ở hội trại, đông vui lắm.
Đến khoảng hơn 10h, khi những cuộc vui đã tan, thì thấy em nhắn tin nói chuyện bảo đang ngồi trong trại của lớp, nhưng mà lạnh lắm và khả năng là “không có chỗ ngủ, bọn con trai đang nằm quay đơ ôm nhau ngủ, em không quen ở như thế này”.
Tôi nhìn đồng hồ đã sắp 11h, em lại vừa nhắn tin “Mấy đứa con gái vừa ngồi nói chuyện vừa ăn ngô anh ạ, không có chỗ ngủ”, tôi nghĩ bụng: Bảo các bạn về hết nhà anh, chỉ các bạn nữ thôi, chăn ấm đệm êm tha hồ ngủ… ý tưởng đen tối.
Quyết định xuống lấy xe phóng đi lên với em, mưa tạt vào mặt, lên đến nơi mặt vẫn còn ướt nhoét như vừa bị bà hàng xóm hắt chậu nước vào, tôi gọi điện cho em:
– Em ra cổng đi, anh đang đứng ngoài này rồi.
– Thật không anh?
– Thật chứ đùa ah, ra nhanh lên, sắp chết cóng rồi.
Cái số tôi cứ dính đến gái là hay gặp mưa và rét, mấy lần rồi… Thấy em chạy ra ngay:
– Mưa lạnh này anh lên đây làm gì?
– Lên chơi với em.
– Ui trời… làm gì có gì chơi giờ này nữa anh… trong đấy bây giờ còn không có chỗ ngủ, toàn phải ngồi kia kìa.
Tôi ôm em vào lòng cho ấm, em đưa tay lau hết nước mưa bám đầy trên mặt tôi:
– Anh lên làm gì…
– Anh mang áo lên cho em… sợ em lạnh.
Tôi lấy cái áo khoác mang ra khoác cho em, ấm cực kỳ luôn, em bây giờ được cuộn trong cái áo rộng trông như con gấu, tôi bảo:
– Ấm không em?
– Ấm lắm anh ah.
– Thế mình đi dạo phố đêm Hà Nội đi, thú vị lắm.
Thấy em ngập ngừng do dự tôi tiếp.
– Tí nữa tầm 3h sáng anh đưa em ra chợ hoa Quảng Bá luôn…
Lần đầu tiên em được đi chơi đêm Hà Nội khuya đến vậy, và cũng là lần đầu tiên em không ngủ qua đêm ở nhà, lần đầu tiên ấy em ở trọn bên tôi.
…
Đêm mùa đông đi trên con đường quen.
Nghe tiếng rao bồi hồi nỗi nhớ.
Đâu hàng cây quạnh hiu phố cũ?
Hà Nội ơi đêm mùa đông, Hà Nội ơi…
Đêm về, Hà Nội thật khác, tôi chở em lượn qua các con phố vắng thưa người, một Hà Nội yên bình. Dọc theo đường Cổ Ngư, qua Phan Đình Phùng, tôi đưa em qua vườn hồng ngắm những bông hoa nở tươi trong mưa phùn, qua Bà Triệu về Nguyễn Du, mùa này không còn hoa sữa, tôi vẫn thích đưa em qua đó, để ngắm những cành cây cao khẳng khiu trong gió lạnh, cảm giác được em ôm từ đằng sau, hai tay luồn vào trong áo khoác, thật tuyệt.
Hà Nội đêm thật nhẹ nhàng và thanh thản, những cơn gió mùa về chỉ khiến cho con người ta muốn xích lại bên nhau thật gần hơn.
Cầu Long Biên gió lộng…
Để lại một bình luận