Phần 87
5 h chiều hai chú cháu đã bày cơm ra ăn, mấy khi được tự do cô không có nhà. Rót rượu cho chú xong tôi lại hỏi dò:
– Thế mấy hôm trước bọn nó đến Phương không tiếp hả chú?
– Không… không tiếp thằng nào hết.
– Cả thằng du học hả chú?
– Ừ… kể cả thằng du học cũng không tiếp, con này ghê lắm…
Tôi mừng thầm trong bụng, khà khà, vậy là Phương vẫn còn tình cảm với mình.
– Thế Phương từ chối thế nào chú?
– Nghe nói nó bị đau bụng, cứ có thằng nào đến chơi là nó kêu đau bụng, không tiếp…
Tôi đứng dậy lon ton đi ra xe:
– Vâng… chú cứ uống đi… cháu phải chạy ra ngoài một chút.
– Đi đâu đấy?
– Cháu… bị đau bụng…
Ngồi chờ Phương đi làm về sốt hết cả ruột, lại phải đợi em ăn xong, tắm rửa nữa chứ. Nhưng chú đã hứa sẽ sang gọi giúp rồi, nên cũng yên tâm.
9h tối, ngồi đuổi muỗi xái cả tay mà chưa thấy động tĩnh gì, vào nhà thấy ông chú đang khò khò, tôi lay chú dậy:
– Chú… chú dậy.
– Gì đấy?
– Chú dậy sang gọi Phương giúp cháu với.
– Mày tự sang gọi đi…
– Thôi, chú sang gọi hộ cháu, cháu gọi cô ấy lại kêu đau bụng không tiếp đâu, chiều nay chú hứa rồi mà… đi chú…
Ông chú lồm cồm bò dậy, miệng vẫn lẩm bẩm:
– Thanh niên bọn mày bây giờ kém bỏ mẹ, đến mỗi việc tán gái cũng phải đi nhờ ông già…
Tôi dong chú ra tận cửa, rồi to nhỏ:
– Chú ơi… cháu đợi ở gốc cây mít ngoài vườn chú nhớ…
– Ra đấy đứng cho muối nó cắn à?
Muỗi cắn cũng được, miễn là gặp được em, ở ngoài này dễ nói chuyện, trong nhà có ông chú nghe lỏm mệt lắm.
Đứng một lúc, muỗi đốt sưng tay, may chỗ này vẫn có ánh đèn hắt vào chứ không đến nỗi tối om om. Tôi nghĩ Phương dù giận nhưng vẫn còn tình cảm với tôi, tối hôm qua lại nghe tôi trăn trối trong cơn say, chắc em cũng cảm động, kiểu gì em cũng ra mà.
Lúc sau thì lạch cạch, em đến, dù mờ mờ nhưng tôi vẫn nhận ra em ngay.
– Phương… anh T đây mà.
Phương rất giữ khoảng cách, đứng rất xa, còn tôi đang đứng dựa gốc cây mít, tay đang mân mê mấy quả dái mít vì chưa biết nói gì.
– Anh gọi tôi ra đây có việc gì?
Trời ơi, xưng tôi rồi đấy, căng rồi, tôi nhỏ nhẹ rất chân thành.
– Anh muốn nói chuyện với em.
– Vậy anh nói nhanh lên, tôi… em bận lắm…
– Ừ, anh sẽ nói nhanh thôi.
Tôi chẳng biết nói gì, cứ đứng im nhìn Phương một lúc.
– Anh nói đi…
– Anh không biết nói gì…
– Thế thì em về đây.
Phương quay gót bước đi, tôi vụt chạy đuổi theo cầm tay Phương kéo lại.
– Phương, nghe anh đã.
– Em đang nghe đây, anh nói đi…
Tôi cầm tay Phương, dúi vào đấy một thứ, em đưa tay lên nhìn thì ra là một quả mít con. Luống cuống thế quái nào tôi lại đưa nhầm.
– Cái gì thế này, em không có thời gian đùa giỡn với anh đâu đấy – Phương vứt toẹt quả mít con đi.
– Anh xin lỗi, anh nhầm… Đây cơ.
Tôi đưa lại cho Phương, em giơ lên nhìn nhưng vẫn không biết là cái gì.
– Lại cái gì nữa đây.
– Béc bê rin đấy.
– Sao lại đưa cho em cái này?
– Vì anh nghe nói em hay bị đau bụng.
Phương phì cười, nhìn đáng yêu không chịu được, tôi cũng phì cười theo, Phương nghiêm mặt lại ngay:
– Anh nói hết chưa? Để em về.
– Chưa… Phương ơi… anh xin lỗi, là anh đã sai khi trách lầm em, anh đã rất ân hận vì đã gây tổn thương cho em, anh biết những thứ đã qua không thể lấy lại được, nhưng anh đã rất nhớ em. Anh đã đi đến những nơi mình đã từng đến, kể cả lên Sơn Động, nơi mà bọn mình đã bị mắc lại hôm mưa… Và anh biết mình cần em nhiều biết bao nhiêu, anh yêu em Phương ạ… Hãy cho anh một cơ hội, anh xin lỗi… anh xin lỗi em…
Phương nhìn tôi chằm chằm, mắt em ngấn lệ nhòa, không biết vì xúc động hay là vì sao nữa, có thể em thấy thương khi nhìn bộ dạng của tôi lúc đó, rồi em nức nở:
– Anh là đồ ngốc, đừng xin lỗi em nữa – Tôi choáng váng đầu óc.
– Em làm gì có lỗi mà cho anh xin, người có lỗi là anh cơ mà…
– Anh biết… nhưng hãy nghe anh nói.
– Em không muốn nghe gì hết nữa – tôi lại càng choáng.
– … Những gì em cần nghe, em đã nghe tối hôm qua hết rồi…
Em và tôi lao vào ôm nhau, tôi choáng nặng, trời ơi… Tôi sướng quá…
Đồ ngốc… Em yêu Anh!
…
Cho anh một lần thôi.
Được nói yêu em.
Để anh không thấy màn đêm là những ngày tháng.
Cho anh một lần thôi.
Được nói yêu em.
Để anh thấy cuộc sống của anh như kéo dài thêm.
Anh muốn thấy tình yêu em ở trong anh.
Có yêu có giận có hờn vu vơ bên nhau ngày tháng.
Anh muốn là người che chở cho em.
Này em em đừng ngại ngùng hãy nói anh nghe.
Nếu em cần một người ở bên em đến suốt đời.
Thì hãy cho anh cơ hội.
Em đâu cần phải tìm kiếm giữa bao người.
Nếu con đường gập ghềnh em bước đi em mỏi mệt.
Thì hãy nấp vào sau anh.
Anh sẽ dìu… em đi.
Để lại một bình luận