Phần 54
Sau cái buổi tối trên cầu đó thì em và tôi chính thức yêu nhau, tình yêu chớm nở thanh cao và trong sáng, chỉ có những lời nhớ thương đong đầy trong tin nhắn, những thủ thỉ ngọt ngào và những nụ hôn tưởng chừng như không bao giờ dứt… ở trên cầu.
Với em, đây là lần đầu được yêu, ngỡ ngàng và đầy bí ẩn, em bắt đầu bước chân vào khu vườn tình yêu mà tôi là gã làm vườn duy nhất đang dẫn lối. Em thích được tôi đưa lên cầu Thanh trì vào buổi tối, để cho gió lạnh tạt vào mặt, để được ăn kem trong cái lạnh tê người, và để hôn nhau.
Tình yêu mùa đông thật ấm áp, những người yêu nhau luôn muốn tìm đến nhau, thật sát bên nhau để truyền cho nhau hơi ấm ngọt ngào.
…
‘ Tấm thiệp mời trên bàn.
Đề tên địa chỉ rõ ràng.
Lại một đám mừng ở trong làng.
Ngó tên bỗng dưng thấy hoang mang… ‘
Được mời đi ăn cưới em Hồng Quyên, ngó tên chú rể thấy quen quen: Văn Trưởng…
Vậy là cu Trưởng đã cưa được em Quyên, quá mừng cho đôi trẻ.
Cả cô dâu chú rể đều mời nhiệt tình không thể bỏ đám nào được, đành phải chia ra vậy, buổi sáng sẽ đến ăn cỗ nhà em Quyên sau đó đón dâu, chiều oánh chén nhà chú rể, ok tôi và Phương thống nhất như vậy cho hợp tình.
Đám cưới thì lúc nào chả vui, thế nên người ta mới gọi là ngày vui, mà ở quê thì đám cưới lại càng là cái ngày vui đặc biệt. Ngày tôi còn nhỏ ở quê đám cưới người ta hay mở đài cát sét mấy cái bài như là “Cheri cheri lady” nghe rộn ràng lắm:
Oh, I cannot explain.
Every time it’s the same.
More I feel that it’s real.
Take my heart.
I’ve been lonely too long.
How I can’t be so strong.
Take the chance for romance, take my heart.
I need you so…
There’s no time.
I’ll ever go…
Đám cưới ngày xưa mà không có mấy cái nhạc này thì không phải đám cưới đâu, nghe im im là giống cái đám giỗ lắm.
Ngày nay thì khác, chẳng cần nghe thấy nhạc xập xình mấy bài của Môđen tắc kinh, cứ ở đâu văng vẳng tiếng nhạc sến pha lẫn nhạc sàn đinh tai nhức óc là ở đó có đám cưới, quê ta là vậy đó, mang tiếng quê nhưng rất theo kịp thời thượng.
Hôm trước thấy P bảo buổi tối thì bạn bè hay đến nhà cô dâu chú rể chơi gọi là đến uống nước, sau đó chú rể cùng bạn bè sang nhà cô dâu chơi… uống nước ăn bánh kẹo cắn hạt bí… vui lắm, anh có đi không?
Tôi cũng thấy phân vân, tục lệ này hay à nha, các bạn nữ đến nhà cô dâu rồi vào buồng thụt thò tâm sự, xem có ít kinh nghiệm giường chiếu nào thì “chia sẻ” cho nhau, tối mai về nhà chồng khỏi bỡ ngỡ. Ngày xưa nào có biết vào websex đâu, toàn truyền miệng thôi, mà cái đêm trước khi về nhà chồng nó bịn rịn lắm nên chị em hay tâm sự vào lúc đấy.
Còn cái vụ chú rể cùng chiến hữu sang nhà cô dâu uống nước thì tôi đoán là bên nhà chú rể tầm này lấy đâu ra nước, toàn rượu thôi, đấy là một cách để thanh niên uống ít rượu, đỡ đánh nhau làm hỏng cả ngày vui. Có một điều rất quan trọng nữa là chú rể phải sang nhà cô dâu để giám sát xem có thằng người yêu cũ nào nó đến gọi cô dâu ra sau vườn tranh thủ hôn trộm rồi sờ vú lần cuối, mai em theo chồng thuộc về thằng khác rồi. Nhiều cô dâu có tư tưởng em trao hết cho anh lần cuối, mai em lấy chồng… tôi gặp nhiều trường hợp này rồi mà…
Cỗ ở quê ăn sớm kinh, mới 7h sáng chưa kịp đánh răng đã thấy em nhắn tin.
“Anh ơi đi ăn cỗ nhà Q nhé”.
Tôi nghĩ bụng, ăn cỗ kiểu này như đi ăn sáng rồi, may quá hôm nay cuối tuần, có ngồi đến trưa cũng chẳng sao.
Chuẩn bị xong phi đến nơi cũng hơn 9h, tầm này vào có khi chỉ còn ít xương gà với vài miếng giò, may ra còn bát canh măng trút vội… Nghĩ vậy nhưng tôi cứ tặc lưỡi thôi kệ, em yêu đang hớn hở vẫy tay kia rồi, vào thôi.
Mấy em chu đáo thật nha, biết khách nơi xa kiểu gì cũng đến muộn nên đã chuẩn bị 2 mâm cho bạn bè của Quyên, Duyên… tôi được mời cùng mâm luôn, may quá, tí nữa chết đói, sáng dậy đi ngay đã kịp ăn gì đâu.
Cỗ nói chung cũng bình thường, rất giống cỗ ở quê, không giống như ăn ở nhà hàng khách sạn, bạn của Q thì trai gái đủ cả, mặt bằng chung thì em nào cũng xinh tươi, phấn son ngon nghẻ nhưng chẳng dám ngắm kỹ, không phải vì tôi mải ăn như mấy bác nghĩ đâu, mà vì em P ngồi ngay cạnh, đến rượu còn chẳng dám uống nữa là ngắm gái, nhưng cái cơ bản là không em nào xinh bằng em P, thật luôn, không chém nhé…
Ngày vui nào mà chẳng có tí rượu, nhất là khi đám thanh niên có dịp ngồi với nhau, thêm mấy anh trai tráng trong làng đến tiếp chuyện nữa, “Nam vô tửu như kỳ vô phong” mà, nhiều cái phức tạp cũng từ đây mà ra cả. Bữa đấy ở đám cỗ tôi cũng thấy thấp thoáng bóng dáng anh thầy giáo làng và cả anh sửa điện, hai đối thủ đầy tiềm năng…
Ngồi được một lúc, đang nhai miếng thịt gà dai nhách thì có một chú trông cũng hơi nhừ nhừ liêu siêu cầm chén tiến đến, cười toe toe với cả mâm rồi tự giới thiệu:
– Chào các bạn nhá, mình xin tự giới thiệu mình là Vú, là bác của Quyên… cứ gọi mình là anh… Vú…
Tôi cũng lấy làm thắc mắc dừng gắp nhìn lên, sao lại có vú với cả tí ở đây nhỉ? Đúng lúc đấy em Duyên chạy ra:
– Bác Vũ, bác uống nhiều rồi, cháu đưa bác vào nhà nhé…
– Ờ… con này… im… say sao mà say… nào các bạn… uống một chén mừng hạnh phúc nào…
Ra là ông này tên là Vũ, chắc quá chén rồi lên nói nhịu thành ra vú, phải tội mấy anh em trong mâm cứ ngẩn tò te te ra tưởng tượng. Mà ông ấy đã nhiệt tình mời thì không nên từ chối mất lịch sự, cả mâm đồng khởi 1 chén, con gái nhấp môi.
Chưa kịp đặt chén xuống lại có người đến mời, lần này là anh thợ sửa đồ điện tử mà tôi đã gặp lần trước, ăn mặc cũng phong cách trai làng phết, quần bò áo da, giày thể thao a di đát. Thấy em P ngồi cạnh mình từ đầu bữa cu cậu cũng nóng mặt lắm rồi, dáng điệu hùng hổ mặt đỏ tưng bừng chắc định ra nuốt sống mình đây…
Tôi tự nhìn lại mình cái xem là có ngon ăn không? Nhìn tôi có lẽ giống con dê non ngoan ngoãn hay sao ý mà cha kia tự tin gớm nhỉ.
– Chào các bạn, mình là Tùy… bạn của Quyên với cả Phương…
Ấy… cài thêm cả P vào nữa mới ghê nha, làm em P ngồi bên cạnh tôi giật thót cả mình, mặt hơi đỏ lên một tí vì ngại. Tôi lịch sự đưa tay ra bắt, cha Tùy một tay bắt một tay rót rượu ngay, mồm vẫn cười mặc dù hơi héo.
– Chén này xin phép mời cả mâm, đồng khởi.
Cả mâm thì cả mâm, tôi chẳng từ chối, P nhăn mặt có vẻ không thích nhưng cũng không ý kiến gì. Xong chén tưởng cha Tùy đi luôn ai dè cứ đứng đấy mãi, làm tôi ngại chẳng dám gắp thêm, may quá có ông bác trẻ Vú của Q đi qua thò mặt vào:
– Các cháu cứ ăn tự nhiên nhá, uống ít thôi, ăn đi… kìa… ăn đi…
Làm miếng xôi nữa cho chắc bụng, thấy Tùy lại rót đầy một chén, tôi giả bộ ngó lơ không để ý.
– Anh T… em mời anh chén…
Ai gọi tôi ý nhỉ? Sao biết cả tên mình hay vậy? Thế này là có điều tra rồi đấy nhá, không phải dạng vừa đâu, tôi ngoảnh ra nhăn mặt:
– Mình không uống được rượu…
– Ầy… anh nói thế nào… có một chén… đàn ông ai lại thế?
Em P ngồi cạnh tôi giờ mới lên tiếng bênh vực:
– Anh ý không uống được đâu anh Tùy… uống vào là say ngay.
Bậy nào… uống thì uống được, rượu chứ có phải thuốc độc đâu, cứ nhắm mắt vào ực cái là xong mà, ai bảo anh không uống được, chẳng qua anh không thích uống vì nó đắng, không ngọt như sữa… đang định nói với P như thế thì Tùy đã chen vào:
– Nào… chả mấy khi anh em có dịp vui như này… mời anh chén…
Đây là chén rượu thách đấu chăng, có lẽ không phải, ngày vui mà có tí men nồng vào thêm say mê, tôi đứng dậy cầm chén rượu đầy. Tùy làm một hơi hết sạch và cố gắng không nhăn mặt, trai làng là phải thế chứ, kiểu gì cũng không thể để mất thể diện được. Tôi thì ngập ngừng nâng lên hạ xuống mấy lần làm em P cũng lo lắng theo, nhắm mắt nhắm mũi tôi làm cái ực, chẳng ra ngoài giọt nào, nghe rõ tiếng thở phào của mấy cu bạn Q cùng bàn, nuốt hết tôi định gọi em Duyên ra nói nhỏ với em rằng “nhà em mua rượu ở đâu mà nhạt thế, uống mấy chén mà chẳng thấy có tí vị gì gọi là phừng phừng”, đấy là tôi nghĩ bụng thế thôi.
Để lại một bình luận