Phần 70
Hai đứa lại dìu nhau ra phía cửa sổ, ngoài kia là biển rộng bao la, là trời đêm sâu thẳm, đêm nay là đêm của riêng hai đứa thôi.
– Anh thích em đứng như thế này, để anh được ngắm dáng em, để anh ôm em và sẽ làm cho em sướng khắp mọi nơi.
– Vâng… em hạnh phúc lắm anh biết không…
Em khẽ chống tay vào thành cửa sổ, chổng mông lên, nhìn cơ thể em trần truồng dưới ánh điện mờ mờ tuyệt đẹp như tượng thần vệ nữ. Tôi xà tới ôm em từ phía sau, đặt dương vật cương cứng ngay dưới cặp mông đít em và ấn nhẹ, nó chui tọt vào trong.
– Oa… em thích quá…
Tôi ngoáy đều, đám lông trước hạ bộ tôi cọ vào mông làm cho em thấy sướng, hai tay tôi vòng ra trước và bóp vú, thỉnh thoảng mân mê hai đầu ti. Ở phía trên, em ngoảnh gương mặt xinh đẹp đang ngây dại lại hai đứa hôn nhau. Cứ thế, dập dìu trong cơn say ái tình không bao giờ muốn dừng này.
– Ôi em sướng quá T ơi.
– Ngọc… anh yêu em.
Cảm xúc lúc đấy thật dâng trào, bao nhiêu yêu thương chất chứa trong lòng được tôi và em trao cho nhau say đắm.
Cứ như thế, hai tay tôi bóp vú em, tôi địt em từ phía sau vào trong em làm cho em rên rỉ trong mê dại.
– Anh không chịu nổi nữa em ơi…
Em gật gật đầu.
– Cho vào trong em đi, em muốn…
Tôi ôm chặt cơ thể em và thúc thật mạnh, dương vật vào sâu trong em hết cỡ, căng cứng và ấm nóng, nước nhờn em chảy ra và bao bọc lấy nó, trong phút cao trào, lồn em co bóp thật mạnh, kéo dương vật vào trong tận đáy hang sâu.
– A… a…
Tôi khẽ rên lên vì không chịu nổi nữa, tôi cong người bắn những dòng tinh khí ào ào như thác lũ vào bên trong em, cảm giác cực khoái lên đến đỉnh điểm, em cũng ra cùng lúc đó, rên rỉ điên cuồng:
– A… sướng quá… em ra… a…
Em ôm chặt tôi, chưa bao giờ sướng đến thế. Hai trái tim thổn thức, Tình yêu, tình dục, hòa với nhau trong dạ khúc dâng trào.
…
Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy.
Cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối.
Cần thêm anh hỏi han cho giấc trưa em yên lành.
Cần thêm những lần hẹn như cuối cùng.
Cần tay níu để thấy anh còn gần.
Cần môi nóng để biết lòng còn ấm cúng.
Cần thêm anh, cần thêm cho những khi em lo sợ.
Cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu.
Đã cần thế, thương gần rồi.
Vẫn như anh còn xa rất xa.
Vì đã vùi hết những ước mơ dịu ngọt.
Em thêm cần anh đến muôn lần.
Thế tình nhé, xin về gần.
Nối thêm yêu thương vào với nhau.
Tình có dậy sóng vẫn cứ xin tình nồng.
Nối em vào anh chiếc hôn nồng…
Sau những ân ái mặn nồng, cả em và tôi cùng sung sướng ôm nhau ngủ thiếp đi, cảm giác lâng lâng khó tả ấy vẫn theo tôi vào cả trong những giấc mơ vội vã.
Sáng sớm, khi ánh bình minh chưa ló dạng trên mặt biển, chỉ có những cơn gió mát thổi lên đánh thức em tỉnh giấc trong vòng tay tôi. Em thủ thỉ bên tai tôi:
– Anh à, anh ngủ ngon không?
– Chưa bao giờ anh ngủ say như thế.
– Em cũng thế, em ngủ rất ngon, lâu lắm rồi mới có cảm giác này… Bình yên, thư thái…
– Hôm qua… em có thích không?
Em cười hạnh phúc, rạng rỡ như đóa hoa trong sớm mai:
– Có, em thích lắm, tuyệt lắm anh ạ. Em không thể quên được cảm giác ấy…
Rồi cả tôi và em cùng chìm vào trong yên lặng, cùng đang theo đuổi những dòng suy nghĩ riêng. Với tôi, tôi đang cảm nhận từng giây phút bên em, chỉ lát nữa thôi, tôi và em lại rời xa nhau, tất cả lại tan biến như một giấc chiêm bao, còn lại gì? Chỉ còn lại những ký ức này thôi. Tôi ước cho thời gian ngừng lại.
– Em đang nghĩ gì vậy?
– Em thấy buồn lắm anh ạ.
– Sao lại buồn, gặp anh phải vui chứ.
– Nhưng… mình lại sắp phải xa nhau rồi… 10 năm đã qua, sao em vẫn còn có những cảm giác đó…
Tôi ôm thật chặt em vào lòng, cảm nhận từ em hơi thở và nhịp đập con tim em đang rộn ràng.
Đã mười mấy năm trôi qua trôi qua, nhưng khi bên nhau, trái tim tôi và em vẫn loạn nhịp, vẫn xao xuyến như lúc ban đầu.
– Anh, anh có nhớ em nhiều không?
– Anh sẽ rất nhớ em.
– Ý em là quãng thời gian qua ý, ngần ấy năm.
– Anh vẫn nhớ… cả cuộc đời này.
Em xúc động lắm, đôi mắt em ngấn lệ:
– Em cũng nhớ anh và không bao giờ quên những năm tháng ấy…
Nếu bây giờ được chọn lựa một lần nữa.
Thì chắc có lẽ vẫn yêu anh như ngày xưa.
Nếu bây giờ được chọn lựa điều em ước mơ.
Thì em tin em vẫn mơ như em từng mơ.
Vẫn mơ rằng trọn đời nay yêu anh mãi.
Dù có tiếp nối những đắng cay trong ngày mai.
Vẫn mơ rằng trọn đời này em trao đến ai.
Tình yêu trong em sẽ mãi không bao giờ phai.
Và nếu mai này em đây được chết một lần.
Chết cho tình yêu sẽ bất tận.
Chẳng có bao giờ em thấy ân hận.
Chỉ cần anh biết em luôn hằng yêu anh…
Cứ chìm mãi trong cái cảm giác lưu luyến không muốn xa rời, biết bao giờ mình mới lại được gặp nhau?
– Anh rất thương em và luôn cầu chúc cho em hạnh phúc, em hãy thật hạnh phúc em nhé.
– Vâng…
– Tình mãi xanh của anh…
– Em yêu anh…
Ôm nhau mãi thế này chắc là đến tối cũng không rời ra được, dù rất lưu luyến nhưng tôi cũng phải đi để em còn có công việc của em chứ.
– Thôi, anh về đây.
Em ôm lấy cổ tôi và cố hôn một cái nữa. Rồi nói:
– Để em ra ngoài xem có ai không đã, xong anh về.
Em mở cửa nhòm ra ngoài không thấy ai lúc đấy mới quay lại.
– Rồi, anh về đi.
Đứng ở cửa rồi mà tôi vẫn muốn ôm em thật chặt và hôn tạm biệt “Anh hôn em lần nữa” “Thui mà, có ai nhìn thấy thì chết…” “Làm gì có ai”.
Tôi đứng hôn em giữa hành lang khách sạn, ngọt ngào và lãng mạn.
– Thôi nào về được chưa? – Em có vẻ dứt khoát.
– Được rồi… Nhưng mình sẽ sớm gặp nhau nhé.
– Vâng…
– Bao giờ?
Để lại một bình luận