Phần 53
Cả ngày đi làm nhưng không được tập trung cho lắm, hay nghĩ ngợi vẩn vơ, lại lôi điện thoại ra nhắn tin…
“Em ah, hôm nay mình gặp nhau nhé?”
“Trưa học xong em về luôn anh ah, chiều nhà em có việc, hôm khác anh nhé…”
“Uh, em đi cẩn thận nhé”.
Dạo này tôi ngoan hẳn, không đi chơi với em thì ở nhà đi ngủ sớm, ít tụ tập với anh em bia bọt bóng bánh, mọi người đồ rằng tôi đang yêu… Mới không gặp em một ngày đã thấy nhớ nhớ rồi, tôi đã thích em từ bao giờ nhỉ? Không biết có phải là yêu không nữa.
Hôm nay em đi học bằng xe buýt, em bảo đi xe buýt cho ấm, sáng sớm trên cầu Thanh trì lạnh lắm, với cả em thích ngồi trên xe để ngắm… người đi đường. Tôi thấy cũng hợp lý cười thầm trong bụng, chiều làm xong tôi sẽ qua trường đón em, tối sẽ đưa em về tận nhà, quá ổn áp mà lại không phải gửi xe, tự thưởng cho cái kế hoạch hoàn hảo của mình bằng việc trốn khỏi công ty sớm hơn mọi ngày, ra cửa hàng lưu niệm cái đã.
Đến đón em sớm hơn so với quy định, tôi ngồi cổng trường tranh thủ ngắm nghía quang cảnh trường, nói thế cho nó nghiêm túc chứ thực ra toàn ngắm gái là chính, có nhận xét là trường này toàn gái xinh thôi, chẳng bù cho trường Xây Dựng.
Chờ đợi lúc nào cũng là hạnh phúc, vừa chờ đợi vừa ngắm gái xinh thì càng hạnh phúc hơn… Nhìn thấy em từ xa tôi đổi hướng ngay, quay ngang quay ngửa hết ngắm nhà xe lại ngắm cổng, em thấy lạ hỏi:
– Anh ngắm gì mà kỹ thế?
– À, thói quen nghề nghiệp ý mà, anh ngắm thiết kế, công nhận trường em có cái nhà xe đẹp thật.
– Em chẳng thấy đẹp gì… xấu òm…
Đưa em đi lượn phố mùa đông, lất phất sương giăng trên những nóc nhà, hương hoa sữa vẫn còn vương vãi đâu đây, mùa đông lạnh nhưng ngọt lịm. Em ngồi phía sau ôm chặt, luồn hai tay vào túi áo khoác của tôi.
– Ấm không em?
– Ấm lắm, từ mai em không đi xe máy đi học đâu, em đi xe buýt.
– Để ngắm đường hả?
– Để anh đón… để ngồi sau anh cho ấm…
Tôi thấy vui và ấm áp lắm, kể cả khi những cơn gió mang hơi lạnh tạt vào mặt, vẫn thấy sao cái lạnh này ngọt ngào.
Ăn phở cuốn xong em bảo anh ơi lên cầu Long Biên nhé… chắc là em lại muốn đứng nắm tay như hôm trước đây mà, rút kinh nghiệm hôm nay tranh thủ vào quán phở cuốn tôi đi đái ngay, tỉnh đòn.
– Hôm nay mình lên cầu Thanh trì nhé? – Tôi bảo em.
– Lên cầu Thanh trì làm gì anh?
– Lên đấy cho đỡ lạnh… với cả tí về nhà em cho gần…
Một lý do rất ngớ ngẩn của tôi nhưng em lại thấy hợp lý, cầu Thanh trì cao thế gió thổi vù vù, lạnh sun vòi, bác nào người ô mai dây không bám chặt thành cầu có khi gió còn thổi bay như diều chứ không đùa đâu…
Gió lạnh thật nha, tôi đứng ôm em từ phía sau, hai đứa giơ mặt ra cho gió tạt, tiếng em lẫn vào trong gió:
– Em thích thế này, giờ mà có que kem thì tuyệt…
Kệ em nói, tôi ghé sát mũi hít hà tóc em, đây là thói quen khó bỏ của tôi, bác nào đọc truyện từ đầu chắc biết, đến bây giờ vẫn chưa bỏ được.
Hương tóc em thơm nồng nàn, mùi cơ thể em cũng rất đặc biệt, vừa thơm thơm nhưng lại có gì đó đơn sơ kiểu hương đồng gió nội, quyến rũ vô cùng. Trong khung cảnh này người tôi như cứng lại, không phải lạnh cóng mà vì nóng ấm, tôi ghì chặt em trong vòng tay ấm áp, thì thầm vào tai em:
– Phương…
– Dạ.
– Em nhắm mắt vào đi.
Em ngoan ngoãn nghe lời không phút phân vân, mắt em lim dim, cánh mũi em phập phồng, đôi má em hây hây đỏ, đôi môi cong hơi mím lại, nhìn em xinh đẹp và quyến rũ biết bao, tôi thì thầm vào tai em:
– Mt là gì hả em?
Ở vào cái khung cảnh lãng mạn như phim Hàn cuốc thế này, bao nhiêu lời hay ý đẹp, bao nhiêu những lời có cánh ví dụ như “anh yêu em”, “anh nhớ em” hay là mấy câu ngọt ngào đại loại như mấy bác trên thiendia tư vấn tôi không nói, lớ ngớ thế nào lại phọt ra câu: Mt là gì hả em.
Chắc bị ám ảnh nhiều quá, quẫn trí rồi các bác ah.
Đôi mắt em đang lim dim, đôi tai xinh đẹp của em có lẽ đang chờ đợi một điều gì đặc biệt? Câu hỏi của tôi khiến em vừa bất ngờ vừa buồn cười, em quay sang tôi:
– Mt là… đồ ngốc…
Sao mt lại là đồ ngốc nhỉ? Hay là em chuyển thể từ tiếng nước ngoài, tiếng Anh không phải, tiếng Pháp cũng không, tôi đoán là tiếng Ý hay tiếng Tây Ban Nha hoặc tiếng Ê Đê gì đó, nghe có vẻ giống…
Cái mặt tôi đang không hiểu, cộng với việc bắt đầu thấy tiếc cái cơ hội trời cho vừa rồi nên đang ngẩn tò te trong giây lát. Em lại hỏi:
– Anh không biết thật à?
– Không… tôi trả lời nhanh không cần nghĩ.
– Em sẽ nói cho anh biết nhưng với một điều kiện?
– Được, em nói đi.
– Xong anh phải trả lời em một câu hỏi nha?
Gì chớ việc trả lời câu hỏi với tôi dễ thôi mà, bí quá thì cứ trả lời bằng một câu hỏi khác là xong, tôi gật đầu cái bụp:
– Khuyến mại cho em một câu nữa là 2 luôn.
Em khoái trí cười tít mắt, nhìn chỉ muốn hôn cho phát nhưng không dám sợ em tát.
– Mt là mi tu chứ là gì… người đâu mà ngốc.
Trả lời xong gương mặt em ánh lên vẻ hãnh diện, tôi thấy sung sướng trong lòng, như thế có nghĩ là hôm ấy em bảo em cũng nhớ tôi, me too mà, tôi ngốc thật.
– Giờ em hỏi nè, hôm anh đưa em về chỗ gốc cây anh hỏi em tại sao lại gọi là cây sấu? Thế sao lại gọi là cây sấu, anh trả lời đi?
Ui sao em nhớ dai thế nhỉ, tôi có hỏi em vậy thật sao tôi không nhớ, cũng lâu rồi mà, chứng tỏ em cũng có ấn tượng với tôi từ những lần đầu tiên rồi, chắc tại tôi đẹp zai, hay là tôi cuốn hún, hay vì điều gì khác nữa???
– Bao nhiêu câu hỏi khó em không hỏi, em hỏi anh câu dễ thế?
– Dễ cũng được anh cứ trả lời đi…
– Cái cây đấy bị gọi là xấu vì nó đứng cạnh em, vì anh thấy… em xinh quá.
Chẳng ngờ cái câu trả lời này lại có tác dụng ghê ghớm thế, được tôi khen chắc em thích lắm hay sao ý, khẽ cười em nhìn ra phía xa xa ngoài sông:
– Thế mà cũng đòi trả lời…
Tôi tiến lạ gần em hơn, vòng tay qua tôi ôm lấy em, thì thầm vào tai em lần nữa:
– Phương… em xinh lắm…
Em ngoảnh mặt lại phía tôi định nói điều gì đó nhưng không thể, chẳng đợi phải hồi hộp, không quá ngại ngần, không nhìn vào mắt nhau thật lâu như phim “cô dâu 8 tuổi”, tôi đã đặt lên môi em một nụ hôn say đắm, ngọt ngào, tay tôi đã ôm chặt lấy em như sợ em vùng chạy mất.
Một thoáng cưỡng lại rồi cũng chìm vào đê mê, môi em cũng quấn lấy môi tôi, nụ hôn của em dành cho tôi đầy bỡ ngỡ và vụng dại, nhưng thật nhiều say đắm. Lúc này hai tay em cũng vòng qua ôm chặt lấy tôi, cả hai vẫn say sưa quấn lấy nhau, trao cho nhau những cảm xúc ngọt ngào, truyền cho nhau thật nhiều hơi ấm…
Gió vẫn thổi vù vù bên tai, tôi cảm giác như đang cùng em bay vào vũ trụ bao la, nơi có những vì sao sáng trên bầu trời đêm sâu thẳm. Ngoài trời lạnh nhưng trong lòng đang nóng, đang rực cháy ngọn lửa yêu đương…
Em còn nhớ nụ hôn đầu bỡ ngỡ?
Môi chạm môi, ta ngưng thở vụng về.
Phút giây đầu sao cứ mãi đê mê.
Để một đời, không sao ta quên được…
Để lại một bình luận