Phần 102
Tôi không tin vào mắt mình nữa, có nằm mơ tôi cũng không bao giờ tưởng tượng ra được người đang đứng trước mặt tôi là em. Tôi đã đứng im như một bức tượng, gần như hóa đá, ở phía đối diện em cũng ngạc nhiên không kém, bởi trông tôi lúc đó rất khác, tôi vừa ở dưới công trường xây dựng chui lên…
Hoang mang, tôi vô cùng hoang mang trong hoàn cảnh này.
– Anh…
Em gọi nhưng tôi vẫn không thể thốt lên lời.
– Anh T.
– Sao em lại ở đây..?
Sự xuất hiện của em thực sự làm tôi quá bất ngờ, nhất là lại vào đúng thời điểm đấy, tôi phân vân lắm không biết phải xử lý thế nào nữa. Em khoác ba lô đứng nhìn tôi sao mà thấy thương vậy chứ. Ánh mắt em nhìn tôi tìm kiếm sự đồng cảm. Đáng lẽ ra tôi phải lao đến ôm em vào lòng mới phải chứ, em đã một mình vượt hàng nghìn km vào một nơi hoàn toàn xa lạ để tìm gặp tôi, vậy mà… tôi như chết lặng.
Biết phải làm sao đây? Thân tôi sao xẻ làm đôi được???
Đúng lúc đấy thì có tin nhắn, của Phương “Hôm nay em có việc bận đột xuất anh à, không gặp được anh rồi, mình gặp nhau sau nhé…”
Tin nhắn ấy giải thoát cho tôi gánh nặng ngàn cân trên vai, tôi thở phào nặng nhọc.
– Em đi từ tận HN vào đây tìm anh, mà anh hờ hững với em vậy sao? Anh ghét em đến thế à? – Giọng em trách móc.
– Anh xin lỗi, tại vì anh bất ngờ quá, em vào sao không báo cho anh một tiếng?
– Em nói trước liệu anh có đồng ý gặp em không?
Em ngồi đợi tôi về tắm rửa thay quần áo, chỉ một thời gian ngắn ngủi khoảng 30 phút thôi mà tôi đã phải suy nghĩ đến nát óc, tôi không biết phải xử lý sao đây, tối nay thì được rồi, nhưng còn sáng mai nữa. Nếu để hai người con gái tên Phương ấy giáp mặt nhau, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Tôi đang đứng giữa ngã ba đường, chỉ có tiến lên chứ không lùi lại được, một bên sẽ đi về phía em, người con gái vượt hàng ngàn cây số đến mảnh đất Đà Lạt này, còn một bên sẽ đi về với em, những rung động mới, những yêu thương vừa chớm nở.
Tôi biết đi về phía nào đây, hay là tôi đi thẳng, biết đâu sẽ đâm đầu vào tường hoặc hụt chân rơi xuống vực sâu. Nhắn cho Phương một cái tin trả lời “Hôm nay, và cả mai nữa anh cũng bận việc rồi, có gì anh sẽ nhắn lại cho em sau nhé”, em trả lời ‘Vâng’.
Tắm rửa xong, tôi ra chỗ em đang ngồi đợi. Chiều đông Đà Lạt, trời bắt đầu se lạnh âm u, nhưng không lạnh như ngoài Bắc.
– Em đói không?
– Có, em đói lắm anh ạ…
Tôi đưa em đi ăn, có lẽ em đã rất đói và mệt mỏi nữa sau một chuyến đi dài. Nhìn em ăn ngon lành mà bao nhớ thương lại tràn về. Khổ thật đấy, ai bảo đa tình…
Tôi thuê một phòng khách sạn ngay trung tâm thành phố, có địa thế đẹp và phòng có view nhìn ra phía hồ Xuân Hương. Em lên phòng tắm rửa thay quần áo xong tôi đưa em đi uống cà phê. Lúc em ra khỏi phòng, tôi lại một lần nữa ngỡ ngàng, vẻ mệt mỏi trên em đã biến mất, em lại trở thành cô bé Phương ngày nào, xinh đẹp và quyến rũ.
Em mặc cái váy len, áo khoác sành điệu và quàng khăn len, nhí nhảnh như một cô sinh viên mới lần đầu được đi du lịch, có phải tôi lại gặp mùa đông HN ngay tại cao nguyên này?
Tôi đưa em tới quán cà phê mà giờ đây với tôi đã thành quen thuộc, gọi 2 ly cà phê sữa nóng thơm lừng, ngồi bên em ngắm cảnh hồ Xuân Hương thơ mộng, sao lòng chông chênh quá…
– … Em có số của chị Uyên vợ anh Tuyên, em đến tận nhà anh chị chơi, nói chuyện với chị và em quyết định một mình bay vào đây, em đi tìm anh, vì em không thể thiếu anh…
– Thời gian qua có quá nhiều chuyện đã xảy ra, sau vụ việc xảy ra tại bờ giếng nhà chú, anh đã ra đi, để lại em một mình với bao nỗi dằn vặt, đau khổ, tủi thân và giận anh nhiều lắm. Em không nghĩ anh lại có thể bỏ đi thật xa và không có lấy một tin nhắn hay một cuộc điện thoại cho em, có thể lúc đấy em giận em nói anh nặng lời, nhưng…
– Em vẫn luôn yêu anh, sâu thẳm trong lòng.
– Có rất nhiều người đã đến bên em… nhưng em không gặp một ai khác… trái tim em đã dành cho anh rồi và sẽ không bao giờ thay đổi. Anh biết không?
Càng về khuya, Đà Lạt hôm nay lạnh tê tái, sao bỗng dưng thấy cô đơn, thấy trống vắng và chông chênh đến thế…
Tôi đưa em về phòng, ngoài kia là mặt hồ Xuân Hương phẳng lặng, đêm Đà Lạt yên bình đến nao lòng, ngay cả tiếng rao đêm cũng nhẹ… nhẹ tênh.
– Sau khi anh đi được hai tháng, thím em cũng bỏ ra đi sau một vụ lùm sùm, nói đúng hơn là thím bị chú đuổi ra khỏi nhà vì tội theo giai. Việc thím lăng nhăng bên ngoài đã có điều tiếng nhưng chưa ai bắt được tận tay. Chỉ đến khi chú lấy điện thoại của thím và nhờ em kiểm tra lịch sử tin nhắn thì mọi việc mới vỡ lở.
– Rất nhiều tin thím nhắn qua lại tình cảm với người khác, và điều gì đến cũng phải đến, chú vất hết quần áo đồ đạc của thím ra đường và đuổi khỏi nhà.
Nghe em kể mà tôi thở dài… dù sao cũng là kết cục buồn.
– Nhưng với em, chuyện chú thím không phải là quan trọng, mà quan trọng hơn trong lúc mày mò tìm kiếm tin nhắn trong điện thoại của thím, em đã đọc được những tin nhắn mà em đã được đọc trong cái buổi chiều ấy.
– Vậy là sao?
Chiều hôm ấy, khi em và bố vừa đi về đến nhà, thì thím đã chạy sang, thím kể một mạch chuyện của anh và Thủy, lúc em còn đang rối tinh rối mù lên thì thím còn đưa cho em đọc tin nhắn của anh với Thủy nữa, lúc ấy mắt em nhòa đi, em đã giận anh lắm anh biết không?
– Tin nhắn thế nào?
Em đọc thì tin nhắn đấy rõ ràng ghi tên người gửi là ‘Anh T’, nội dung là: “Em cứ ra nhà tắm trước đi, đừng bật điện nhé, lát anh sẽ ra luôn, anh cũng rất thích em Thủy ạ”.
Điên, bao nhiêu tin nhắn hôm ấy với Thủy tôi vẫn lưu trong máy, tôi lấy ra cho em đọc… Em khóc… em và cả tôi nữa, cả bố mẹ em nữa… tất cả đã bị lừa…
– Thím em đã mua một cái sim rác, lưu tên là Anh T trong máy của Thủy, và thím là người đã nhắn những cái tin nhắn mùi mẫn ấy vào máy của Thủy, xong lại cầm máy đưa cho em và bố mẹ em xem, vậy là tôi toi đời. Còn những tin nhắn giữa tôi và Thủy, có ai đọc được đâu.
– Em đã đi tìm Thủy, tìm hiểu cặn kẽ mọi chuyện và Thủy đã thừa nhận tất cả. Thím em làm vậy vì người mà thím em lăng nhăng lại là chú của thằng du học kia, và thằng ấy là người biết mối quan hệ của hai người. Nếu thím em không giúp nó thì nó sẽ cho mọi người biết tất cả…
– Bây giờ thì tan tành mây khói hết rồi, chú em bảo còn thấy mặt bọn người đấy thì sẽ cho mỗi đứa một xiên lòi ruột… Chú vẫn thương anh lắm…
– Em đã rất hối hận, đã rất thương anh vì đã trách lầm anh. Em quyết định vào tận trong này gặp anh để xin anh tha thứ… để nói cho anh biết rằng em vẫn còn yêu anh nhiều… nhiều lắm…
– Ngày mai… em sẽ về Hà Nội… nhớ thương anh… và đợi anh về…
…
Đêm nay, em bỗng thấy mình cô đơn trong vòng tay thân quen.
Sau đêm nay, có lẽ em sẽ phải buông những giấc mơ – những lập lờ.
Có sai không khi trong lòng còn chút yêu thương xưa buồn vương.
Nhưng thật tâm em không muốn đôi ta xa cách nhau.
Có sai không khi đêm về em vẫn nghe âm thanh ấy.
Thoáng mùi hương cũ như vừa mới đây.
Là do em cố chấp… Cho rằng mình đúng.
Em cứ ngỡ năm tháng xóa hết bao nhiêu kỉ niệm cũ.
Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người.
Vì em cũng đang lạc lối.
Và anh hãy nói thật lòng, anh rất thương rất buồn.
Chỉ cần anh gọi tên, em sẽ đứng lại.
Giữ em đi và nói… yêu em.
Để lại một bình luận