Phần 85
Buổi chiều, Huệ đến và vào thẳng phòng tôi như đã hẹn. Tôi xem qua hợp đồng rồi ký luôn hai gói cho em. Khỏi phải nói Huệ vui mừng như thế nào, với hai gói này nữa thì em đã vượt doanh số được giao, với tháng đầu tiên như thế là quá tuyệt vời rồi.
– Em uống nước gì không anh lấy cho?
– Dạ… anh cho em nước lọc cũng được ạ.
Tôi ra ngoài lấy cho Huệ ly nước lọc mang vào.
– Uống nước đi em.
– Dạ vâng, em cảm ơn anh ạ.
– Như vậy đã được chưa? – Ý tôi hỏi về hợp đồng.
– Tốt quá rồi anh ạ, em hoàn thành xuất sắc nhiện vụ, em không nghĩ mình lại có thể đạt được…
– Cứ cố gắng là được mà, anh nghĩ em có thể làm tốt hơn nữa đấy, anh thấy em rất có khả năng trong công việc này, nó hợp với em…
– Vâng, em thấy cũng hợp anh ạ.
– Ừ…
Tôi trầm ngâm trong giây lát, Huệ cũng lặng im chắc vẫn đang vui sướng, chẳng phải nói gì nhiều mà vẫn đạt được kỳ vọng.
– Huệ này…
– Dạ…
– Công việc coi như xong nhé.
– Vâng ạ…
– Bây giờ anh muốn hỏi em mấy chuyện ngoài lề được không?
– Hihi, anh muốn hỏi chuyện gì ạ?
– Không phải chuyện của em đâu, anh chỉ muốn biết một số thông tin mà em có thể biết… về Phương – Tôi uống nước rồi tiếp tục chậm rãi – Chắc là em không biết? Anh với Phương chia tay, anh nghĩ là do hiểu lầm nhau, một sự hiểu lầm tai hại nào đấy… và… có người đã hãm hại Phương…
Tôi nhìn ra bức tường vô định, rồi lại nhìn thẳng ánh mắt chân thành về phía Huệ.
– Nếu có thể… anh mong em có thể cho anh một chút thông tin.
– Anh muốn biết thông tin gì?
– Tất cả… về công ty em, Phương, Tuyết và Chí.
Huệ quá bất ngờ, tôi đọc được trong mắt Huệ sự lo lắng, có thể Huệ đã biết khá nhiều thứ, nhưng đây là một cô bé thông minh.
– Nhưng anh ơi…
– Em đừng lo… tất cả những gì em nói ra với anh trong căn phòng này, chỉ có anh và em biết, ngày mai sau khi kế toán chuyển tiền cho em xong, em coi như chưa quen biết anh cũng được…
– Em…
– Anh là người nói được và làm được, em thấy đấy, anh nói ký cho em hai gói để em đạt doanh số, và anh đã ký, anh nói sẽ quên luôn những gì em nói vào ngày mai, thì anh sẽ quên. Và anh nghĩ, những điều đấy không làm hại gì em cả, có khi chỉ làm tốt thêm, vì em là cô bé thông minh, anh biết, anh sẽ giới thiệu em cho mấy công ty bạn của anh nữa, chắc chắn là như vậy…
– Nhưng anh phải hứa… với em, những chuyện này ai đó mà biết thì phiền lắm, đến người yêu em em còn không kể…
– Ok, anh nói từ nãy vẫn không đủ cho em tin anh à? Anh chỉ nói với em một câu thật lòng “anh rất yêu Phương”, thế là em hiểu chứ gì?
– Dạ vâng ạ…
Huệ bắt đầu kể cho tôi nghe một câu chuyện:
‘Ở công ty em, anh Chí là PGĐ trung tâm Hành chính sự nghiệp, quản lý một số đội, trong đó có đội em. Trong đội em thì nổi lên hai người xuất sắc nhất là chị Phương và chị Tuyết, và đương nhiên khi thành lập đội mới, một trong hai chị sẽ lên chức đội trưởng.
Chị Phương thì giỏi nhưng hiền hơn chị Tuyết, chị Tuyết rất sắc sảo và tham vọng, nhiều khi bọn em thấy chị ấy có vẻ như đạo đức giả, để lấy lòng các sếp.
Theo em quan sát thì chị Tuyết rất muốn lên chức đội trưởng, nhưng về chuyên môn khó có thể vượt được chị Phương. Hai chị lại chơi với nhau nữa, nên chị Tuyết không thể hiện sự ganh đua ra ngoài.
Chắc anh cũng biết, anh Chí thích chị Phương, ban đầu chị Tuyết không thích điều này, vì nếu điều đó thành sự thật, chắc chắn người được ưu ái là chị Phương… Nhưng chị Tuyết không thể làm gì được. Mấy lần đi công tác với nhau, chị Tuyết toàn nói với em về các khó khăn, rủi ro và bảo em khuyên chị Phương nên xin sang bên Trung tâm Doanh nghiệp, em về cũng kể với người yêu em và người yêu em bảo làm thế là đúng, người yêu em bắt em chuyển sang bên Doanh nghiệp.
Em không biết chị Phương có nói với anh vấn đề đấy không? Hoặc có thể chị Tuyết sẽ gặp và nói với anh. Điều chị Tuyết muốn là: Chị Phương chuyển sang phòng khác, sẽ vẹn cả đôi đường.
Về chuyến công tác Quảng Ninh, đêm hôm ấy chị Tuyết rủ em về nhà chị ấy ngủ, vì nhà chị ấy ở Quảng Ninh mà. Chị Phương ở lại khách sạn một mình. Tất nhiên là giữa chị Phương và anh Chí không thể xảy ra chuyện gì đâu, vì anh biết tính chị Phương rồi đấy, rất nghiêm chỉnh. Nên anh giận chị ấy vì chuyện ở khách sạn là anh đã trách lầm chị ấy rồi. ‘
– Chuyện ở khách sạn không quan trọng, mà trong ba lô của Phương có 1 hộp bao cao su…
– Thật ư? Chị Phương không giải thích gì cho anh sao?
– Không giải thích được.
“Khi bọn em ở trên xe từ Quảng Ninh về HN, xe có đỗ nghỉ và chị Phương nói sẽ xuống mua quà cho anh. Em ngồi ghế sau mà chứng kiến hết, khi chị Phương ra ngoài anh Chí đã nhét một cái hộp gì đấy vào túi chị ấy, ban đầu em tưởng là anh ấy tặng chị Phương quà… Em có nói với chị Tuyết thì chị ấy bảo”tí nữa sẽ bảo cái Phương”, chị ấy đã nói thế rồi nên em không để ý nữa.”
– Tức là Tuyết có biết Chí đã bỏ cái hộp vào túi Phương?
– Vâng, chị ấy còn ra xem đấy là cái hộp gì nữa.
– Ưhm…
‘Sau hôm đấy thì chị Phương xin nghỉ… em cũng làm đơn xin chuyển sang bên này. Chị Tuyết được bổ nhiệm lên chức đội trưởng.
Nhưng chị này vẫn có mối quan hệ với anh Chí, hai người vẫn hẹn hò lén lút với nhau…
Ở công ty em, mỗi người sẽ được phát cho một số điện thoại dùng riêng trong công việc, và công khai anh ạ…
Sau khi chị Phương nghỉ, anh Chí với chị Tuyết vẫn qua lại, nhưng anh Chí bắt đầu để ý một đứa khác trong nhóm do chị Tuyết làm đội trưởng, đứa này em biết và chơi với nó, nó người Đà Nẵng được nhận về để thay thế chính em đã chuyển sang bên này.
Anh Chí đang tán nó, nhưng không ai biết nó chính là em gái của Giám đốc trung tâm khu vực Miền Trung Tây nguyên…
Anh Chí định giở cái trò đi công tác rồi lại gạ ngủ chung phòng đấy mà, rất đểu cáng.
Còn một việc nữa em rất muốn anh giữ kín bí mật khi em nói ra, đó là vấn đề kinh tế. Trong các chuyến công tác, Anh Chí cùng các đội trưởng, nhất là chị Tuyết, luôn móc nối với các đơn vị đối tác, để ăn chặn tiền của công ty, có những lần lên tới 50% giá trị hợp đồng, nếu công ty mà biết, sẽ sa thải ngay lập tức vì đây là điều nghiêm cấm.
Vâng, đấy là tất cả những điều em biết mà có thể kể cho anh, em hy vọng sẽ giúp anh làm sáng tỏ những vấn đề hiểu lầm giữa anh và chị Phương.
Em chúc hai anh chị Hạnh phúc. ‘
– Cảm ơn em, tiện thể em cũng chúc luôn cho Chí và Tuyết may mắn đi…
Để lại một bình luận