Phần 97
– Phương ơi…
– Dạ…
– Đẹp quá…
– Hihi, vâng, em biết thể nào anh cũng ngạc nhiên mà.
Cả một vùng trời sáng rực lấp lánh phía trước, và bên cạnh là gương mặt em rạng ngời.
– Em có hay lên đây không?
– Lần này là lần thứ 2 anh ạ.
– Thế à?
– Vâng.
– Thế lần trước em lên đây với ai?
– Em đi với bạn chứ với ai…
– Bạn trai à?
– Sao anh hỏi kỹ thế?
– Thì anh quan tâm nên mới hỏi, vì anh thấy chỗ này mà đưa người yêu lên đây thì tuyệt, nhỉ?
– Vâng, khi nào người yêu anh vào trong này, anh nhớ đưa chị ấy lên đây nhé, nhất là vào ban đêm, rất đẹp anh ạ.
– Ừ… nhưng anh làm gì có chị nào đâu…
Sau câu nói đó, cả hai cùng lặng im, chỉ những ánh sáng vàng nhạt hắt lên là vẫn lấp láy trong mắt em, tôi suy tư và nghĩ về Phương, chẳng biết giờ này em đang làm gì? Em có lúc nào nhớ tới tôi không?
Thời tiết Đà lạt thật là hay, cứ chiều xuống thì lại se se lạnh, và buổi tối nếu đi ra ngoài còn cảm thấy rét. Những buổi tối ở đây, làm cho tôi nhớ thật nhiều tới những đêm mùa đông Hà Nội. Chợt thèm một vòng tay ấm, một cái má đỏ hây hây trong gió, một cái ôm qua những lớp áo xù xì dày cộp, và thèm cả những nụ hôn ở đâu đó xa xôi…
Tối thứ 7, tôi gọi cho em:
– Phương à, anh T đây.
– Dạ.
– Em có rảnh không?
– Em cũng hơi rảnh rảnh…
– Không đi chơi với người yêu à? Thứ 7 máu chảy về tim mà.
– Dạ không, em ở nhà thôi.
– Này… mấy ngày anh không được gặp em rồi đấy… – tôi cứ liều nói như vậy.
Em lặng im một chút chắc đang suy nghĩ, rồi em trả lời:
– Thì… anh còn bận mà.
– Ừ, không được gặp em nên anh cũng chẳng dám ra ngoài, không có hướng dẫn viên không dám đi đâu, cứ ở nhà suốt thôi.
– Hihi, sao anh không tự đi, Đà lạt nhiều chỗ vui mà? – Em hỏi.
– Anh biết chỗ nào đâu, có mấy chỗ em dẫn anh tới nhưng anh ngại đi một mình lắm… tối hôm rồi định mang cái máy ảnh lên chỗ làng hoa mà em đã đưa anh lên ý, để chụp ảnh… nhưng nghĩ sao lại thôi. Muốn rủ em đi cùng cho vui nhưng mà…
– Mà sao?
– Nghĩ em đi chơi với người yêu, không muốn làm phiền…
– Anh này… em làm gì có người yêu đâu mà phiền.
– Hay là hôm nay em lại dẫn anh lên đấy nhé, anh muốn chụp vài bức ảnh.
Em dừng lại suy nghĩ, rồi nhỏ nhẹ nói qua điện thoại:
– Vâng…
Em vâng nhỏ lắm, chẳng biết là do không muốn đi hay là thế nào, còn tôi thì rất vui, tôi háo hức như là đang tuổi đôi mươi, sao trong lòng thấy xốn xang đến lạ…
…
… Nhận được lời đề nghị của anh mà trong lòng mình rộn rã, cái cảm giác ấy lâu lắm rồi mình không có được.
Kể từ ngày anh đến, mang theo bao hy vọng và niềm tin thật lớn cho cuộc đời mình. Mình đã mang ơn anh rất nhiều, mình chẳng mong gì hơn cả, chỉ mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh.
Chia tay mối tình đầu của thời sinh viên, chia tay những năm tháng trên giảng đường đại học, người ấy đã bỏ cái đất Đà lạt lặng lẽ này, ra đi để tìm kiếm những cơ hội tốt hơn, một cuộc sống khác hơn, ở nơi phồn hoa đô hội. Từ đó, những cảm xúc trong mình đã ngủ quên.
… và rồi anh đến, bất giờ và nhẹ nhàng hệt như cơn mưa rào trải vội trên những cánh rừng thông, mát mẻ và dịu êm, ngay sau cơn mưa ấy là nắng ấm, là sự tươi mới của muôn hoa.
Mình đã rất ngỡ ngàng và đầy sự hồ nghi khi nhận được đề nghị giúp đỡ của anh, nhưng điều đó là sự thật, đúng như một câu nói mà anh đã từng nói với mình “Sống thì phải có niềm tin”. Và mình đã rất tin.
… Ngày… tháng… năm…
Hôm nay lần đầu tiên được đi chơi với anh, cảm xúc thật khó tả, mình đã có những phút giây thật vui, và có lẽ cả anh cũng vậy. Anh luôn làm cho mình cười bằng những câu nói hài hước… Ở anh có điều gì đó thật đặc biệt, một niềm tin rất lớn.
… Ngày… tháng… năm…
Thật lạ là mấy ngày không được gặp anh, không được nghe giọng nói của anh mình lại thấy… nhớ. Mình nhớ ánh mắt anh nhìn mình, đắm đuối và sâu thẳm như màn đêm…
Hôm nào mình cũng chờ đợi, một cuộc gọi, hay là một tin nhắn của anh. Chẳng biết từ bao giờ nữa. Ngay cả trong giấc mơ mình cũng mơ thấy được cùng anh đứng trên đồi cao, cùng ngắm những cánh rừng bạt ngàn của cao nguyên hùng vĩ, giữa bao la đất trời.
Mình là con gái mà…
… Anh hẹn 7h tối, vẫn ở chỗ cũ. Vừa nhìn thấy anh là tim mình đã đập rộn ràng, mình phải cố trấn tĩnh lại không để anh biết, ngại chết.
– Em chờ anh lâu chưa?
– Dạ em mới đến thôi.
– Lên xe, đi thôi.
Mình ngồi sau anh, muốn nhích lên một chút để gần anh hơn, nhưng không dám. Hôm nay anh lại quên mang khăn rồi.
– Anh không quàng khăn à? Không lạnh sao?
– Hihi, anh quên mất…
Xe chạy bon bon trên đường, mình cảm thấy hơi lạnh. Muốn nói chuyện gì đó với anh nhưng chẳng mở lời được.
– Phương ơi.
– Dạ…
– Tí nữa qua đoạn rẽ nhớ bảo anh nhé…
Đấm cho anh một phát vào lưng, qua đoạn rẽ thì bảo làm gì nữa?
– Gần đến đoạn rẽ chứ anh? Sao lại qua đoạn rẽ?
– Anh thích thế… hihi.
Mình đưa anh lên chỗ cũ, cái chỗ mà mình đã cùng anh ngắm cả một thành phố ánh sáng về đêm. Khung cảnh ở đó thật đẹp.
Chắc là anh thích nơi này lắm, thấy anh cứ ngây người ra ngắm nhìn rồi suy tư, hôm nay anh mang theo cả máy ảnh để chụp.
– Em đứng vào đây để anh chụp cho nào.
Mình là con gái, mình cũng rất thích được chụp ảnh.
– Anh có biết chụp không đấy? – Mình trêu anh.
– Anh biết chụp nhưng anh ít chụp lắm, anh chỉ thích chụp cho những ai xinh thôi.
– Vậy anh chụp cho em làm gì?
– Em thừa tiêu chuẩn rồi…
Nghe anh nói thế mình thấy… sướng hết cả người.
– Nào, cười lên nào… thế… đúng rồi.
Anh chỉ đạo mình tạo dáng, rồi chụp lia lịa… hihi thích quá. Tạo dáng nhiều đến mỏi hết cả người mà anh vẫn bảo chụp tiếp đi.
– Nghỉ một chút anh nhé, em mỏi rồi – Mình nói với anh.
– Ừ… tí chụp tiếp.
– Chụp gì mà nhiều thế, chắc anh lại chụp xấu chứ gì?
– Không, đẹp lắm.
Mình đòi anh cho xem ảnh trong máy. Hai đứa dựa vào lan can gỗ và anh lật từng tấm ảnh cho mình xem, lại còn thuyết minh nữa…
Anh và mình đứng sát nhau, mình cảm nhận rõ cả mùi cơ thể quyến rũ đầy nam tính của anh ngay bên cạnh. Chưa bao giờ lại gần anh đến thế, mình xem ảnh mà chẳng thể tập trung được, tim đập thình thịch rộn ràng.
– Em có thấy đẹp không?
– Đẹp lắm anh ạ… – Mình trả lời đại.
– Cảnh đẹp…
– Cái gì? Lần sau không cho anh chụp nữa đâu…
– Anh chưa nói hết… cảnh đẹp nhưng người còn đẹp hơn… hihi.
Khoảnh khắc ấy, mình thấy anh thật đáng yêu biết bao, luôn biết cách tạo ra những bất ngờ… ghét thế.
– Đà Lạt còn nhiều chỗ đẹp lắm phải không em? – Anh hỏi.
– Vâng… nhiều chỗ đẹp lắm.
– Mai Chủ nhật, em đưa anh đi nhé?
– … Ưhm… để em xem đã.
Mình đã sướng phát điên trong lòng khi anh nói vậy, nhưng vẫn trả vờ đắn đo, anh lại nài nỉ:
– Đi mà, hôm trước em nói làm hướng dẫn viên cho anh mà…
Mình định nói ‘Vâng’, nhưng thế nào lúc buột miệng ra lại thành:
– Có gì sáng mai em nhắn nhé…
Càng về khuya trời càng lạnh, gió cũng thổi mạnh hơn, lác đác bắt đầu có những hạt mưa rơi xuống. Trong chốc lát mưa ngày một dày, những hạt mưa phùn nhỏ li ti từ trên trời cao nối đuôi nhau lao xuống. Xa xa, cả một thành phố lung linh đèn vàng đã chìm đắm trong màn sương mờ ảo… Tiếng mưa rơi trên những tán lá, hòa vào nhau tí tách như những bản nhạc và vương cả lên tóc.
– Em ướt hết tóc rồi…
Anh nói và cởi áo khoác ra, anh giơ cao lên làm ô che cho hai đứa.
– Chui vào đây cho khỏi ướt đi em – Anh dịu dàng nói.
– Không cần đâu anh, mưa tạnh ngay ấy mà – Mình đáp.
– Cứ chui vào đây, không ướt hết bay giờ…
Mưa… lạnh… nhưng chưa khi nào mình lại thấy ấm áp đến thế. Được nép trong anh, sát vào ngực anh, tim mình lại đập rộn ràng.
May quá, mưa chỉ một lúc rồi tạnh ngay. Anh định mặc cái áo khoác vào nhưng nó đã ướt sũng.
– Thôi mình về đi anh, áo anh ướt hết rồi kìa.
– Không sao, mặc tạm.
– Anh đừng mặc, nước mưa ướt ngấm vào người sẽ cảm đấy.
– Ừ.
– Anh có lạnh lắm không?
Mình cởi cái khăn len ra và quấn lên cổ anh, khi ấy bất chợt bàn tay anh nắm chặt lấy tay mình, thấy anh run lên.
– Trời ơi, tay anh lạnh cóng rồi…
Lúc đấy mình chẳng nghĩ gì cả, mình cứ hành động theo cảm xúc, hai tay mình cầm lấy tay anh và xoa thật mạnh cho ấm.
Anh tiến đến sát vào mình, nhanh như một cơn gió, anh vòng tay qua ôm chặt lấy mình vào lòng, mình ngước lên và bắt gặp ánh mắt anh. Vẫn ánh mắt ấy, sâu thẳm và ấm áp làm mình như tan chảy. Anh nhẹ nhàng cúi xuống và đặt lên môi mình một nụ hôn, bỗng chốc mình như bay lên không trung, lang thang bồng bềnh trên những đám mây, còn tim mình như sắp rớt ra khỏi lồng ngực.
Mình nhắm mắt lại, đón nhận một nụ hôn thật sâu và cuồng nhiệt. Chưa bao giờ mình có được một nụ hôn ngọt ngào và đắm say đến thế.
Mình chỉ biết ôm chặt lấy anh, cho môi mình siết chặt lấy môi anh, khi cái lưỡi của anh tìm vào trong mình, nó khiến mình tê dại. Rồi anh hôn lên tóc mình, hôn lên trán và hôn lên mắt, anh khiến cho mình run lên vì hạnh phúc.
Anh ấm áp nóng bỏng và cuồng nhiệt, hơi thở anh đầy quyến rũ gấp gáp bên tai mình. Anh liếm nhẹ vào sau gáy mình rồi cắn lên vành tai, làm mình nổi hết cả da gà, mình không thể kiểm soát nổi mình nữa, một cảm giác hạnh phúc bao trùm, mình muốn thời gian ngừng lại, để giữ mãi phút giây này…
Một ngày em mơ bao giấc mơ tươi đẹp.
Nào đâu có mấy giấc mơ đến như em mong chờ.
Và đời cho em những nỗi đau vô bờ.
Chờ anh đến xoá hết những đau thương.
Ước mơ trong đời.
Có ai đâu ngờ.
Đôi khi sao quá xa xôi.
Vẫn mong một ngày.
Nắng lên xanh ngời.
Ta bên nhau sánh đôi.
Biết anh bây giờ.
Chắc vẫn mong chờ.
Thôi thì anh cứ mong chờ.
Những phút vui nào.
Có đến bao giờ.
Yêu nhau trong mơ thế thôi…
Để lại một bình luận