Phần 8
Trời đổ mưa, nặng hạt tới mức không nhìn thấy được gì. Bé Trang ngồi ở cái hiên nhà của bà chủ sân nên không lo bé bị ước. Chỉ lo con cờ hó cao mét mốt nhuộm tóc vàng giở trò thôi. Tui dự như thần, thằng lùn mã tử đó cứ nhìn bé Trang cười đê tiện. Còn bày đặt giả bộ để đụng chạm người bé mặc cho bé chửi nó vẫn cứ làm. Nhìn ngứa mắt vô cùng.
– Ê T, coi chừng mất banh!! – Thằng Kì Lân hét lên.
Giật mình, nhìn ra phía trước, thằng nhóc thư sinh nhảy vào chuồi banh nhưng may là lách qua được không là banh lỗ nhĩ ra mà nghe tụi nó chửi.
– Mày tuổi gì mà đòi lấy banh của lão gia hé… hé…
Tui không quăng lại cho thằng thư sinh 1 câu rồi ra sức dốc banh về khung thành của tụi nó, chuyền bóng cho Năm nổ rồi xông thẳng vô khu cấm địa. Nhận được banh Năm nổ xài động tác giả làm thằng tóc đỏ té nhào rồi nhả banh lại tạo khoảng trống cho thằng Quý thoát xuống và dứt điểm 1 cách thuận lợi.
Cú sút cực căng của thằng Quý làm cho thủ môn của tụi nó bất lực, hoàn toàn không chạm được trái banh. Lưới đối phương rung lên.
– VÀO!!!!!
Cả đám la lên như điên rồi nhào vô đè đầu thằng Quý ra, phang thẳng vô mặt nó mấy phát cho nó mấy phát – kiểu ăn mừng bàn thằng rất riêng của lớp… Nó đứng dậy la lớn, phần vì quá phấn khích cộng thêm cái khẩu trang thấm nước làm nó khó thở quá, thằng Quý tháo luôn cái khẩu ra mà mặt đối mặt với mấy thằng cô hồn… Ô sếc, xong thiệt rồi.
– ĐM, thằng đó là 1 trong 2 thằng hôm bữa phá xe mình – Hai thằng đó nhận ra thằng Quý, thôi bỏ mợ rồi.
Mấy thằng này, mở miệng ra là thấy mất dạy liền. Toàn là Đờ với Mờ. Tụi nó xông lên định quất thằng Quý thì thằng tóc đỏ can lại. Nó nói đá xong rồi làm gì thì làm. Thằng này coi vậy mà văn minh phải biết, ai như mấy con cờ hó hở ra động tay chân… Tụi nó ậm ừ rồi giao banh. Kể từ lúc đó tụi nó chơi rắn hơn. Phạm lỗi thẳng chân, chơi xấu thẳng cẳng. Nhiều cái nhìn mà nhịn không được cứ muốn nhảy vô xám lá cà với tụi nó. May là có thằng Năm nổ can ra.
Tụi cờ hó đó không đá banh mà đá thẳng vô chân với đánh nguội. Gần cuối trận, bên đội tui thằng nào cũng bầm dập. Nhưng vẫn ráng nhịn.. Nhưng cuối cùng tui không nhịn được nữa, lúc đó thằng Quý đang dốc bóng và chuẩn bị chuyền cho thằng Kì Lân thì thằng tóc vàng cao kều nhảy vô đạp thẳng vô ống khuyển thẳng Quý. Thằng nhỏ bị pha quá bất ngờ nên nó bị hất tung lên rồi rới phịch xuống đất. Nó ôm chân lăn lộn, mặt không còn chút máu.
– Đau quá… đau… aaaaa… chắc gãy rồi… mày ơi…
Mặt nó nhăn nhó, giọng nói thì thào như người sắp chết. Cả đám bu lại hỏi thăm nò. Còn thằng chó phạm lỗi thì đứng đó cười đểu. Nói thật nhìn nó mà thèm dộng mấy phát vô cái mõm chó của nó.. Không nén được tức, tui nổi khùng lên đứng phắt dậy đi tới chỗ thằng mới chơi xấu xô nó 1 cái.
– Mày đá kiểu chó gì vậy hả?!!
– Giờ sao hả?!! Mày muốn gì?
Máu dồn hết lên não, tui lột sạch đống băng keo trên mặt xuống. Chỉ vô mặt mình tui nói:
– Nhìn coi ai nè con chó, thằng hôm bữa phá xe mày nè, tao nè.
Đứng hình 3s, nó nhận ra tui.
– Đmm, mẹ, phá xe tao, mẹ nó!
Nó thẳng tay dộng cho tui hai dộng, may mà né kịp không là phò mủ. Hai thằng lao vô đấm đá loạn xạ. Hội chiến hữu nhảy vô can ra. Thằng kia quơ chân sao trúng mặt Năm nổ cái chát, Năm nổ quay qua nhìn nó. Chết mợ mày chưa, mày bật máy nổ lên rồi. Không phải tay vừa, Năm nổ thẳng tay dộng vô mặt nó, phọt luôn máu mũi ra. Phê vãi ngọ. Thấy vậy, cái bánh da lợn mốc nhào vô đánh hội đồng Năm nổ, hội chiến hữu nhảy vô chơi tới luôn luôn. Hỗn chiến bắt đầu, hội tôi có 5 giờ còn lại 4 gồm tui, Năm nổ, Kì Lân, Tín mập (thành viên chưa được nhắc tới) chống với 9 thằng bên đó bao gồm thằng lùn tóc vàng.
Đánh đấm loạn xà ngầu, bà chủ sân la oai oải đòi báo công an… Bé Trang thì đứng dậy, bàng hoàng nhìn. Chắc đó giờ bé không nhìn thấy những cảnh như vầy… Đánh một hồi, tui đuối sức lại bị dộng mấy dộng tét luôn mí mắt. Ngã vật ra… tui nằm ôm mắt thở rồi qua thằng Quý. Nó thảy cho tui cái tuýp sắt dái khoảng 1 mét rồi thều thào.
– Mày…đập chết mẹ…hết tụi nó…
Rồi tắt thở…à…tắt tiếng… Có hàng trong tay, khí thế lên, tui đứng dậy nhảy vô phang cho mấy con cờ hó mỗi con 1 cây… Thằng ăn cây nhiều nhất là thằng lùn tóc vàng (chắc các thím biết tại sao mà). Hễ thấy nó là tui thẳng tay phang tới tấp… Đang đánh thì không biết thằng nào la lên.
– CÔNG AN!!!CÔNG AN tới!!!!
Nghe vậy, cả đám nháo nhào lên. Hội bánh da lợn mốc cúm cẳng, dừng lại rồi tụi nó ù té chạy… đã vậy còn nhìn lại mà hăm doạ.
– Tụi bây không yên với tao đâu, chờ đi!
Đoạn nó phóng xe đi mất. Trong vòng 5 phút, đám đông đã được giải tán mà không cần đạn hơi cay hay bom thối. Giang hồ mà nhát vậy thì thôi rồi.
– Tụi mày làm cái gì mà đánh lộn dữ vậy hả? – Bà chủ gắt vô mặt tui.
Thật tình lúc đó tui không để ý, mặt mà xây xẩm, chỗ mắt tét bắt đầu chảy máu ngày càng nhiều. Kéo cái ghế nhựa ra, tui ngồi xuống thở như trâu. Tụi chiến hữu cũng không khá khẩm gì hơn, thằng dập môi, thằng chảy máu mũi, thằng nâu mắt… Tội thằng Tín mập nhất, hồi đó hiền như cục đất, chưa bao giờ gây sự với ai mà giờ đánh nhau khí thế với tụi kia, nhìn lại thì thấy con mắt to sưng cục tổ bố… Bị như vậy còn ráng lấy kính đeo vô rồi la làng lên vì đau, thằng đúng là bệnh ngu khó chữa. Thấy tôi vô, bé Trang chạy ngay lại chỗ tôi:
– Mắt anh tét rồi kìa T, anh có sao không? – 2 mắt long lanh.
– Anh thấy nhức mắt quá… – Mặc dù đã hết choáng, tui vẫn giả điên.
– Anh ngồi đó đi, em đi mua băng keo cho. – Bé lo lắng.
Ôi trời ơi, được bé quan tâm sao mà lòng mình thấy ấm áp, bây giờ có tét luôn con mắt bên phải tui cũng cam lòng. Bé lật đật mua băng keo rồi trở lại.
– Anh để em băng cho, chưa được, để em mua bông băng nữa. Máu chảy nhiều quá.
– Ờ, ừ… – Hic, sao em chu đáo với anh quá vậy, lúc đó tui như muốn nổi điên lên vì sướng.
Bé trở lại, lần này có bông băng, thuốc đỏ, oxy già, băng keo. Bé tỉ mỉ chùi máu, rồi chậm oxy già nhè nhẹ lại mí mắt tui. Còn thổi thổi nữa chứ, ui sao mà thơm mát dễ sợ.. Sướng… Tụi chiến hữu nhìn tui với cặp mắt ghen ăn tức ở..
– Biết vậy tụi tao để cho tụi nó đập mày nhập viện. – Tụi nó bóng gió
– Hế hế chứ hông phải tức vì thấy tao có người đẹp chăm sóc à… ?
Bị thọt, tụi nó chuyển ngay chủ đề, bé Trang thì vừa băng cho tui vừa cười tủm tỉm để lộ… hàm răng trắng đều…
Vừa múc nước từ thùng trà đá ra rửa mặt thằng Năm nổ vừa hỏi bà chủ:
– Cô ơi, công an đâu rồi? Sao nãy giờ chưa tới?
– Công cái đầu tụi bây chứ công, tao hù thôi, kêu tụi công an lại thì rắc rối lắm.
– Vậy hả cô… – Thằng Nổ súc súc nước trà rồi phun ra nguyên cái răng vàng khè.
Rồi nó móc cục nước đá trong thùng ra.
– Mày chườm cho thằng Quý đi – rồi thảy cho tui.
Tui cầm cục nước đá chậm nhè nhẹ vô chân thằng Quý, nó la làng la xã lên, mún lủng màng nhĩ…
– Ê mày ơi, tao nghĩ chắc đưa nó đi chụp hình quá… – tui lo lắng thấy khi mặt thằng Quý nhợt đi.
– Ờ, tao thấy không ổn, chở nó đi đi bây – Thằng Tín trả lời.
– Tụi bây còn nhiêu tiền móc hết ra đây – Tui kêu.
Kì Lân: 50 ngàn.
Tín mập: 30 ngàn.
Thằng Quý: 200 ngàn.
Năm Nổ: 1… ngàn… rưỡi…
Tui lườm Năm nổ rồi thò tay lấy cái ghế… Thấy vậy nó cũng sợ, mặt biến sắc…
– Mày giỡn hả cờ hó? Rủ đi đá độ mà đem có ngàn rưỡi hả?!! Mày chết với ông!!!
Tui thẳng tay phang cái ghế về phía Năm nổ, nó né được, tức quá, tui giật luôn đôi dép thằng Tín phang nó. Nó chụp được rồi chạy biến…
– Ê ê!!! Trả đôi dép… trả dép!!!! – Thằng Tín thất thanh.
Móc thêm tiền mình bỏ vô, tui quay qua kêu bà chủ tính tiền sân, may là đá chỉ khoảng 40 phút nên không phải trả nhiều. Mợ mấy thằng đó, đá không trả tiền còn làm ông bị thương. Tốn hết mười ngàn tiền băng keo cá nhân mà vẫn phải đánh lộn với tụi bây…
– À Trang, em có chuyện gì muốn nói với anh à? – Tui chợt nhớ ra
– Thôi, để sau đi anh, bây giờ anh đưa anh Quý đi chụp hình trước đi – bé Trang lo lắng.
– Ừ vậy anh đi nha, em về nhà đi không bị má la giờ… – tui dặn dò bé.
– Hì em biết rồi, anh đi cẩn thận nha. – bé cười hì hì, ui chao, sao mà dễ thương quá vậy chứ.
Rồi tui quay qua thằng Tín;
– Ê, mày lấy xe của thằng Năm nổ đi luôn đi, cho nó đi bộ về.
Xong nguyên đám chạy đi kiếm tiệm chụp X-quang cho thằng Quý. Chờ khoảng nửa tiếng thì có hình, ông bác sĩ nói nó bị mẻ xương ngón chân với lại trật khớp phải băng lại. Băng xong ổng đưa toa đi mua thuốc. Tổng cộng tốn hết 200 ngàn, không tính tiền thuốc…
Đưa thằng Quý về nhà, may mà ba má nó đi làm chưa về. Nó đi cà nhắc vô nhà… Nhìn đồng hồ, gần 1 giờ, giật mình. Tui chào đám chiến hữa rồi phóng về nhà, cổng khoá, không sao tui có chìa khoá riêng. Mở cổng, dắt xe vô nhà. Thảy cặp lên cái sofa rồi lăn xăn chạy xuống bếp, má để cơm trong lồng bàn với tờ giấy:
“Ba má về quê có công chuyện, tuần sau ba má mới lên. Con ở nhà, nhớ khoá cửa cẩn thận. Về má mua quà cho. ”
Ặc, vậy là ở nhà một mình cả tuần luôn, mà mình lớn già đầu rồi chứ có phải con nít đâu mà nhắc quá chừng, thôi kệ, có quà là mừng rồi. Ôi ba má yêu vấu, vậy là tối nay coi phim với online đã đời rồi.
Giờ ăn cơm xong thì sẽ gọi điện hỏi coi bé Trang định nói gì với mình hồi nãy. Hí hí… hông lẽ bé tính tỉnh tò mình?
Cơm nước xong, lên nhà trước móc phone bàn ra điện cho bé.
Tút.. tút… tút…
– Alô?
– Trang hả? Anh T nè.
– Ủa, anh T hả? Hì… gọi em có gì hông?
– Ừ thì hồi nãy em định nói gì với anh hả?
– À, anh không nhắc thì em quên mất. – Trang cười hì hì.
– Có gì nói lẹ lẹ đi em… hí hí… – tui không nhịn nổi được cười khi nghĩ đến cảnh bé ấp úng tỏ tình với mình hé hé.
– Từ từ, làm gì anh hối dữ vậy…
– Ừ thì, không có gì, em nói đi anh còn nhiều việc đang làm dỡ – Giả điên chứ làm mợ gì có việc mà làm.
– Anh là con trai chắc biết con trai thích quà gì mà phải hông?
– Ừ, mà sao em không hỏi chị Vi kìa? – Hí hí…định tặng quà cho mình chứ gì.
– Chị Vi mấy bữa nay bận học thêm quá chừng nên em hông hỏi được, giờ còn mình anh thôi đó. Giúp em nha… hic…
– Ừ, vậy chiều mai mình đi. – tui đáp gọn lỏn nhưng mà trong bụng thì đang đánh trống ăn mừng.
– Hì, cám ơn anh nhiều, thui, em đi học thêm đây, pipi!
Há há….. ngửa mặt lên trời, tui cười lớn, cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao. Chạy xuống nhà coi TV, mong sao cho thời gian trôi qua thật nhanh. Tối, mấy thằng chiến hữu rủ đi vòng vòng, không, ở nhà giữ gìn cho ngày mai. Chín giờ, đánh răng rửa mặt, con thằn lằn từ ngách lại chui ra. Hứ, đang vui nên ông tha cho mày.
Lên phòng, đắp mền, bật máy lạnh. Thằng hàng xóm vừa tắm vừa hát “Cầu vồng khuyết” nghe thì thôi rồi, bài này xưa hơn Trái Đất, đã vậy giọng nó còn ngọng nga ngọng nghịu nghe như heo thiến. Kể ra thì tội nó thật, gia đình nghèo, ba thì mất từ khi nó còn nhỏ. Lớn lên phải lăn lộn ngoài đời để kiếm sống. Má nó thì bệnh lên bệnh xuống, sức khoẻ không có, nó còn có thêm thằng em nữa, thằng nhỏ bị tật. Ba nó là bộ đội thời chiến, đi thì lành lặn, về thì mất đôi chân – Tôi nghe má kể vậy. Hồi nhỏ tui hay đi chơi với nó lắm, nhớ hồi đó má cho tôi 2 cái bánh tây (loại có nhân kem ở chính giữa). Tui cho nó 1 cái, ăn xong cái bánh tôi nhìn nó hỏi:
– Sao không ăn đi? – Thật sự là tui không nhớ nổi tên nó.
– Thôi, tui để dành về cho má tui nữa – nó cười hì hì.
Lát sau nó về nhà, thì bị mấy thằng lớn hơn nhảy xổ vô giành cái bánh. Thằng nhóc đó vừa cố giữ cái bánh vừa khóc.
– Không… không được mà!!! Bánh này tao để dành cho má tao ăn mà…. trả đây mà…hu hu hu!!!
Nó khóc ròng khi bị mấy thằng kia giành lấy cái bánh. Bị mấy thằng kia đánh cỡ nào nó cũng cầm chặt cái bánh không buông tay. Nó khóc, khóc nhiều lắm nhưng nhất định không buông cái bánh ra. Tui đứng đó, không dám làm gì, chỉ nắm chặt tay, hai hàng nước mắt như chực tuông ra. Sau 1 hồi đấm đá, tụi kia bỏ đi, để mặc thằng nhóc hàng xóm của tui nằm lăn lốc. Cái áo thun hình siêu nhân của nó lấm lem đất cát. Nó ngồi dậy, giơ tay lên cho tui thấy nó đã giữ được cái bánh, nhưng nó chợt nhận ra cái bánh bể nát hết rồi, bể hết rồi. Nó bóp chặt mấy mảnh vụn đó rồi khóc như điên. Cứ như là nó bị cướp mất vật gì quí giá lắm.
– Bánh…. cái bánh bể rồi, sao mà má ăn. huhuhu!!!Bể hết rồi!!!
Nó khóc bù lu bù loa rồi chạy thẳng về nhà. Chắc nó tức lắm. Về nhà tui kể với má. Má chỉ cười rồi lấy ra 1 lốc bánh tây đưa cho tui. Má kêu chạy qua bển đưa cho nó. Tui mừng lắm, không hiểu sao tôi lại mừng vậy. Chạy như bay qua nhà nó, thấy nó thút thít kể với má nó. Má nó chỉ cười, hết gạt nước mắt cho nó rồi lại gạt nước mắt của mình.
– Cô Tư! – tui bước vô rồi chào má nó
– Ủa gì vậy T? Má con kiếm cô hả?
– Dạ hông, má con kêu con đem cái này qua cho cô. – tui nhe răng cười.
– Ừ, cô cảm ơn, nói với má con cô cảm ơn nhiều – cổ cười mà nước mắt lăn dài, lúc đó còn nhỏ nên tui không bận tâm. Tui chỉ thấy lạ.
Thằng nhóc thì chạy lại cảm ơn tôi rối rít. Nó mừng như bắt được vàng. Tui cũng nhe hàm răng sún cười với nó.
Hồi đó cô Tư còn đi bán ve chai, nhưng sau vụ đụng xe mấy năm trước cô Tư yếu nhiều. Bệnh, sức khoẻ không có nên cô đành phải nằm ở nhà. Thằng nhóc năm đó học lớp 7. Nó nghỉ học, đi phụ hồ để có tiền đong gạo, có tiền thuốc thang cho cô Tư. Mẹ tui thấy tội nên lâu lâu gửi tiền qua giúp cô Tư. Thằng nhóc cũng phần nào bớt được gánh nặng.
Nghĩ mà thấy mình may mắn hơn nó nhiều.
Suy nghĩ một hồi tui ngủ quên lúc nào không hay.
Để lại một bình luận