Phần 38
Nắm lấy tay Linh, tui nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của em.
“Đừng bao giờ…đừng bao giờ bỏ đi như vậy nữa nha em” – tui nhìn vào đôi mắt to tròn, long lanh của em rồi thì thầm.
“Em hứa… em sẽ không bao giờ rời xa anh. ” – Linh khẽ gật đầu
“Em sinh ra là dành cho anh” – tui mỉm cười.
Đi về lớp, Linh vẫn còn bẽn lẽn nắm tay tui.
– Lớp em ở bên kia mà, sao lại đi theo anh? – tui hỏi
– Em chuyển lớp rồi…
– Hử? Chuyển qua lớp nào?
– Hồi nãy lớp anh có học sinh mới đó… – Linh cười
– Hả? Ra là…. – tui há hốc mồm
– Sao? Sợ em ở đây thì anh không tán được em nào hả? – Linh tinh nghịch
– Đâu có đâu…
– Đừng có lo, anh muốn trồng cây si nhỏ nào trong lớp cũng được hết á…
– Thiệt hả? – tui trố mắt
– Ừ, rồi về nhà em trị anh sau. – Linh bĩu môi
– Hơ, cái này ác dữ nữa…. – tui le lưỡi
– Xì… – Linh nguýt dài
Tui chỉ lắc đầu cười trừ. Cả hai rảo chân bước về lớp.
– Ế!!!! Lão đại về kìa!!!! – Năm nổ la làng
Thằng này tuy miệng mồm nó như cái bô xe lứa, ăn nói vô duyên nhưng nó chơi tốt với anh em, không bao giờ bỏ rơi chiến hữu.
– Ùi uiiiiiiii!!!!!!!!!! – cả lớp trầm trồ.
Tui chỉ biết nhe răng cười, còn Linh thì e thẹn, hai má em đỏ bừng.
Vô chỗ ngồi, thằng Tín quay qua bàn tui.
– Lão đại quá siêu!!!
– He he – tui không nói gì, chỉ cười khẩy.
Tiết hai. Anh Văn. Thầy kêu lên bảng trả bài, ghi từ mới. Gì chứ Inh-gờ-lích thì tui không ngán.
– T, em lên làm câu số hai cho thầy.
Tui tự tin bước lên, cầm phấn làm roẹt roẹt. Loáng cái xong.
– Tốt, chín điểm. – ông thầy nheo mắt.
Bước về chỗ dưới ánh mắt thán phục của bọn con gái. Hé hé. Quay về chỗ ngồi.
– Lân, em lên dịch đoạn này ra tiếng Việt cho thầy.
Thằng Châu Phi nghe vậy mồ hôi đầm đìa. Nó đứng dậy, run run.
– À…ờ…tui là…hướng dẫn viên…. à…. du lịch…. ờ
– Châu, tránh ra một chút được không? – tui khều nhỏ Châu
– Hở? Gì vậy?
– Nhích qua xíu đi.
Tui chồm lên bàn thằng Lân, tay cầm phấn, tụi gạch một ề xuống ghế của nó.
Xong, thầy cho nó ngồi xuống. Ịnh cái mông đích xuống, đã vậy nó còn chà qua chà lại nữa. Nhỏ Châu ngồi kế bên, che miệng cười khúc khích.
“Tùng!Tùng!Tùng!” – giờ chơi.
Tui xếp tập sách bỏ vô hộc bàn.
– Ê T. – nhỏ Châu vỗ vai tui
– Hở?
– Ăn gì chưa?
– Chưa…
– Đi ăn với Châu không?
– Ơ…
Lúc này, tui thật sự bối rối.
– Đầu to! Đi ăn nè. – Linh kéo tay tui
– À, xin lỗi nha, T đi với Linh rồi. – Linh nhìn Châu nói.
Rồi em kéo tay tui đi ra ngoài.
– Chưa gì mà anh dám léng phéng với bạn kế bên rồi ha? – Linh nhéo vào hông tui, đau điếng
– Ui da…anh có làm gì đâu. – tui nhăn mặt
– Thôi hông nói nữa, đi ăn lẹ đi. – Linh vừa nói vừa kéo tay tui đi.
– Từ…từ…. làm gì chạy lẹ vậy…
Xuống tới căn tin, tui tiếp tục ăn món mì trứng cút huyền thoại, còn Linh cũng như ngày đầu hai đứa đi ăn với nhau. Em vẫn ăn phở với cơ man là tương ớt, sa tế.
Có vài cặp mắt nhìn tui với Linh, dò xét. Mặc kệ, ăn xong, tính tiền rồi hai đứa đi lên.
Đang đi thì đám chiến hữu từ đâu chạy tới.
– T, đi đây với tụi tao một chút. – thằng Nổ thở hổn hển
– Gì vậy?
– Đi đi. – nó ra hiệu rồi chạy ra phía sau trường.
Tui cũng chạy theo.
– T! Anh đi đâu vậy?!
– Anh đi tí về liền!
Chạy theo Năm nổ với đám chiến hữu ra sau trường.
– Có chuyện gì vậy tụi bây?- tui hỏi
– Hê hê… – thằng Nổ cười đểu.
Bóng biển đi lại chỗ thằng Tín đứng, uốn éo
– Lão đại, thằng Tín nhà mình có chửa… – nó cười đê tiện rồi vỗ vỗ cái bụng phệ của thằng Tín
– Giề???!
– Chửa cái đầu mày. – thằng Tín gõ vô đầu Bóng biển cái bốp.
– Mày thấy cái gì không T? – thằng Tín hất hàm, chỉ qua cái bờ tường của trường.
Tui nhìn theo hướng nó chỉ, tui chỉ thấy cái sào đồ.
– Biến thái hả? Định đi ăn cắp đồ lót à? – tui lườm mấy thằng chiến hữu.
– Điên à? – thằng Tín chửi tui
– Chứ sao?
– Mày thấy ai đang giặt đồ không??? – thằng Tín cười đê tiện.
Tui ngó qua, nhìn kĩ xuống, ngay sào đồ là một cô bé. Cũng có thể được liệt vào hạng là xinh.
– Ế! Chuyện tình bờ rào à? – tui cười đểu thằng Tín.
– Hế hế, chỉ lão đại hiểu. – nó gãi đầu
– Sao? Em trai? Say xà bông bao lâu rồi?
– Hề hề, cách đây mấy tháng…
– Vậy giờ mày muốn gì? – tui vênh mặt.
– Tao muốn thổ lộ, chịu hết nổi rồi…
– Được rồi, tao nghĩ cách, phải trả phí nhá… – tui cười khẩy
– Ừ, he he, đa tạ lão đại. – nó xun xoe.
Ngẫm nghĩ một hồi, tui vuốt cằm rồi cất giọng, nói vọng qua bờ tương nhà em kia:
– Có cô em xinh xinh
Ngồi giặt đồ một mình
Làm cho anh phải rình
Em thật đẹp lung linh.
– Ơ! Ai vậy?! – bé í đứng lên, ngơ ngáo ngó qua.
Tui thụt đầu xuống rồi kêu thằng Tín trèo lên bờ tường. Sau 1 phút, gồng hết nội công, tui với mấy thằng chiến hữu cũng đưa được thằng Tín lên. Nó nặng khủng khiếp.
Để lại một bình luận