Phần 4
Mời mấy ẻm với thằng Quý vào nhà chào má, xong, tui chạy xuống nhà dưới lấy đá bỏ vô ly đem lên với mấy lon coca.
Má đi vô phòng coi phim Hàn để tui nói chuyện với bạn (phòng ba má có TV riêng).
– Hồi chiều T có bị thương không, có bị sao không, có bầm chỗ nào không vậy? – bé Trang vồn vã hỏi.
Tui thì đang đăm chiêu ngắm đùi nên không để ý những gì bé nói. Đùi gì mà trắng bóc như bông bưởi. Nhìn thôi mà cũng thèm nhỏ dãi.
– Ờ, ngon quá vậy em…. – tui tê tê.
– Cái gì?! – Bé Trang ngây thơ, 2 mắt long lanh.
– À à, không anh không bị gì, mấy thằng nhãi đó có là gì, đánh tụi nó nhập viện hết, hehe. – Tui bắt đầu chém bão.
Thằng Quý ngồi đó ôm bụng cười, Vi em cũng hỏi thăm vài câu thôi chứ không nói gì nhiều, chắc tại có thằng Quý đi theo nên ẻm ngại.
Nói chuyện một hồi thấy cũng tối nên tụi nó chào má tui rồi đi về. Tui tiễn mấy ẻm ra về. Thằng Quý nhảy lên xe chở Vi em về trước, còn mình bé Trang nán lại nói chuyện với tui.
– Hừm, bữa nay tui bao mấy thím đi ăn, rồi còn vì mấy thím mà mém vô viện nữa, giờ tính sao hả bé?
– Tính gì? Nhưng mà bữa nay anh dũng cảm thiệt, có quà cho anh nè…
“Chụt”
Bé hun cho tui phát vô má. Thánh thần thiên địa ông bà cha mẹ ơi, lần đầu tiên trong đời tui được con gái nó hun nè. Phê hơn con tê tê nữa.
Thấy tui tê, bé cười híp mắt rồi vẫy vẫy tay ra về. Miệng cười tươi.
Phê phê nhìn theo bé. Bé về mất rồi. Tui đang lâng lâng.
Bốp!!!
– Ui da!!!!
Theo phản xạ tự nhiên, tui quay phắt ra đằng sau. Vừa quay ra miệng vừa chửi:
– Thằng cờ hó dám đánh…
Chưa kịp nói hết câu thì nghe tiếng má:
– Má dám đó, có sao không? – Má thách thức.
– Dạ…dạ…con lỡ lời, má nghe con giải thích – Tui chuyển từ cương sang nhu.
– Khoá cửa đi, tối khỏi khoá. Làm xong vô đây má biểu.
Chết mợ con rồi, kỳ này ăn hành mệt nghỉ. Vô nhà thấy má cầm cây chổi lông gà là biết có chuyện không lành.
– Má tính làm gì con? – Tui thủ thế.
– Ra nhà sau lấy cây lau nhà lên, lau nhà phụ má. – Má cầm chổi lông gà phủi phủi bộ lư…..
Phù…. hết hồn.
Sáng hôm sau tới lớp, Vi kể cho đám con gái cái chuyện ”Đánh cờ hó truyền kì” của tui.
Hé hé. Mấy ẻm ùa lên xin chữ kí tui. Hix…. cảm tưởng như mình là Lee Min Ho (biết mỗi thằng này nhờ coi phim với má)
Mấy thằng chiến hữu, nhìn tui với cặp mắt ghen ăn tức ị. Chúng nó cứ đứng đó ngêu ngao nếu có nó ở đó thì 100 thằng cũng không sợ, rồi thì Karate, võ cổ truyền cm gì ấy cũng được lôi vô. Đệt, nhìn lại thì đẳng cấp chém gió của tụi cờ hó này hơn mình 1 bậc.
Ngồi trên lớp mà cứ lơ mơ nhớ về cái cảnh hôm qua bé Trang hun mình, ôi sao mà ngọt ngào đến thế.
Bé Trang bằng tuổi tui nhưng làm khai sinh trễ nên học dưới 1 lớp.
Đang suy nghĩ thì tự nhiên ẻm ở đâu lại lớp tui xin phấn, xin xong bỗng nhiên bé đi thẳng xuống bàn tui (bàn đầu), thì thầm vô tai tui:
– Em yêu anh.
Cái gì? Tui có nghe lộn hông chời? Ẻm ẻm mới nói yêu tui, mới nói xong luôn… Hớ hớ hớ.
Bốp!
Phát ngay đầu, tui giật mình tỉnh giấc, tức vì bị phá giấc ngủ, tức hơn nữa là lúc đó mơ thấy bé Trang nói yêu tui.
Mắt nhắm mắt mở tui chửi oang oang:
– Ậu mợ, con nào thằng nào đánh tao?!!!
Cả lớp đang im lặng, bốn mươi hai cặp mắt đổ dồn về phía tui, tính thêm ông thầy toán nữa là 43 cặp.
– Em vừa mới nói cái gì? Ồn ào mất trật tự, đi ra ngoài đứng cho tui!!! – Ông thầy hầm hầm.
Rồi ổng quay vô giảng tiếp.
Ổng đang giải toán cho lớp, chắc bài khó quá, sửa hổng được nên ổng quạu…
Ra ngoài đứng, 2 con bệnh lớp kế bên đi ngang qua nhìn tui cười như bị não vậy. Hứ… ông thanh lịch, nhã nhặn lại văn hoá, không chấp, không chấp.
Hôm nay được nghỉ tiết cuối nên về sớm. Bé Trang kêu tui đi tập bơi.
Đi liền!!!!
Để lại một bình luận