Phần 29
“Ràoo… rào… rào!!!”
Trời bất chợt đổ mưa…
– Ui da!!! – tiếng thằng Lân la oai oải
– Gì vậy?!!
– Mưa… đau quá!!!
– Lẹ lên đi!!! – tui quát vào tai nó.
Ôm Linh trong lòng, tui cố gắng che mưa cho em, trán em vẫn nóng bừng. Mưa rơi, rát hết cả mặt, đường mịt mù, không thấy gì hết.
“Két!!!”- thằng Lân thắng gấp. Tới bệnh viện rồi. Chạy xe vô, tui ẵm Linh xuống, thằng Lân khóa xe lại rồi đi chung với tui. Đi vào bên trong, cô y tá trực đêm thấy tui bồng Linh thì chạy ngay lại.
– Em nó bị sao vậy?!! – cô y tá hớt hải
– Dạ, sốt… cao lắm… – tui thở hổn hển.
– Vậy hả… đi theo chị, mau lên!
Tui bồng bé Linh đi theo, tới một cái phòng, chắc là cấp cứu. Đặt Linh xuống giường thì có mấy bà y tá khác chạy đến.
– Được rồi, mấy đứa ra ngoài. Để đây tụi chị lo. – chị y tá hồi nãy nói
– Dạ… – tui nhìn Linh lo lắng, mặt em trắng bệch, tóc thấm đầy nước mưa.
Bước ra khỏi phòng. Tui với thằng Lân ngồi ngoài hàng ghế chờ. Cả hai đều im lặng không nói nên lời nào. Rồi có một ông bác sĩ mở cửa phòng đi vô. Tui vuốt mặt, rầu rĩ nhìn chăm chăm cánh cửa phòng Linh. Mong là em không sao.
– Mấy giờ rồi? – tui hỏi thằng Lân, phá vỡ sự yên lặng
– Mười kém năm. – nó trả lời
Một lúc sau…
– Mấy giờ rồi… ?
– Mười giờ… – thằng Lân trả lời
Một lúc nữa…
– Mấy giờ?
– Mười rưỡi…
Sao lâu quá vậy? Tui đứng ngồi không yên, hết vò đầu rồi bức tai.
– Mấy giờ rồi? – tui hỏi thằng Lân một lần nữa
– Mười một giờ mười lăm…
– Sao lâu quá vậy… lâu quá… lâu quá… – miệng lẩm bẩm như thằng điên
Hai tay tui chắp lại, khấn khấn, vái vái…
“Cạch!” Cửa phòng Linh mở toang, ông bác sĩ bước ra.
– Người nhà bệnh nhân đâu? – bác sĩ dõng dạc
– Dạ, Linh có sao không bác sĩ?!! – tui hớt hải
– Không sao, chỉ suy nhược cơ thể thôi, vô nước biển rồi nằm nghỉ nửa ngày là khỏi…
– Dạ?!!! Vậy hả bác sĩ? – lúc này tui muốn nhảy cẫng lên rồi hét thật lớn.
– Ừ, thôi, tôi có việc, chào cậu. – Ông bác sĩ vỗ vai tui rồi bước đi.
Chị y tá bước ra, nhìn tui cười.
– Cô bé đó không sao đâu, mà em là gì của bé đó vậy?
– Dạ…
– Là bạn. – thằng Lân chen vô
– À… ra vậy, có bạn như mấy nhóc tốt ha. – bà chị xoa đầu tui, tóc tui vẫn còn ướt.
– Dạ… – tui nhìn chị y tá cười cười.
– Ừm, bây giờ hai đứa vô thăm bé đó được rồi đó… hì – chị y tá cười để lộ cái răng khểnh.
– Dạ, cám ơn chị. – tui gật đầu.
Vừa bước chân định đi vô thì chị y tá gọi với theo tui:
– Hai nhóc tên gì vậy?!!
– Ơ… không được hét trong bệnh viện chị ơi… – tui giơ ngón trỏ để lên môi.
Chợt nhớ ra, chị y tá lấy hai tay che miệng, mặt lấm lét nhìn xung quanh rồi thỏ thẻ:
– Hai nhóc tên gì vậy… ?
– Em là T còn thằng này là…
– Em tên Lân! – thằng Lân nhào vô
– À à… chị biết rồi… hì hì… bye bye hai nhóc.
Bà chị này nhí nhảnh dễ sợ.
Bước vô phòng của Linh, em đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mua phất phơ tạt qua. Nhìn em nhỏ nhắn, xanh xao trong bộ đồ người bệnh, tim tui chợt thắt lại.
– Linh, em thấy khỏe hơn chưa? – tui ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường em.
– Hơi nhức đầu thôi anh… – Linh nhìn tui
– Linh khỏe là yên tâm rồi. – thằng Lân cười hì hì
– Cảm ơn Lân… – Linh nhìn thằng Lân gật đầu
– Không có gì he he. – nó nhăn nhở.
– E hèm… Lân đi mua cái gì ăn coi, đói rồi.
– Gì, nãy mới ăn xong…
– Còn cãi???
– Ờ ờ… – cuối cùng nó cũng hiểu ra là tui cần không gian riêng.
Tui quay qua Linh, em đang nhìn ra cửa sổ, đôi mắt vô hồn.
– Em làm sao vậy?
– À… hông có gì anh… – Linh giât mình, quay lại
– Đừng giấu anh, nói anh nghe đi. – tui gặng hỏi
– Ba má chắc bây giờ không hay biết là em bị bệnh đâu ha anh… – Linh thở dài
– Hả…
– Em không muốn sống một mình nữa anh à… em không muốn đâu… – em bỗng khóc nấc lên.
– Em à… – tui nắm bàn tay Linh
– Tại sao… vậy hả anh?! Tại sao không ai… quan tâm em hết vậy?.. Hức… – Linh nói trong tiếng nấc.
– Em nói gì vậy?! Còn anh ở đây với em mà.
Ôm chặt em vào lòng, quẹt nước mắt cho em. Linh vẫn thút thít.
– Đừng khóc nữa, có anh ở đây rồi, anh luôn ở bên cạnh em mà.
– Anh hứa đi… – Linh sụt sùi
– Ừ, anh hứa…
Linh nở nụ cười, đôi môi nhỏ nhắn của em nhợt nhạt, không còn hồng như mọi khi.
– Thôi, khuya rồi, em ngủ đi… – tui đỡ Linh nằm xuống
– Anh nè…
– Hửm?
– Anh kể chuyện em nghe đi…
– À… ừm… em muốn nghe chuyện gì?- tui gãi đầu
– Chuyện hoàng tử công chúa á… – em nhìn tui cười
– Ừ… nói trước anh kể dở lắm á nha.
– Kệ, em muốn nghe.
– Ừ… Ngày xửa ngày xưa có nàng công chúa đẹp ơi là đẹp, xinh ơi là xinh. Nàng bị nhốt trong lâu đài của mụ phù thủy. Một hôm, có chàng hoàng tử cưỡi con heo…
“Bóc!”
Linh búng vào mũi tui.
– Ui da…
– Kể tầm bậy không hà, hoàng tử ai cưỡi heo. – nàng phì cười
– Cưỡi đà điểu đi… – tui búng tay cái chóc
– Cưỡi ngựa đầu to ơi… – Linh nhăn nhó
– Ừ thì cưỡi ngựa.
– Kể tiếp y. – Linh nhõng nhẽo
– Chàng hoàng tử cưỡi ngựa…
Tui tiếp tục kể…
– Rồi cuối cùng thì…
Tui nhìn xuống, Linh ngủ mất rồi. Nhìn em như thiên thần vậy. Đáng yêu những lúc khóc, hờn dỗi, lúc em cười, kể cả lúc ngủ cũng vậy.
Tui đắp mền cho em rồi kể nốt câu chuyện…
– Cuối cùng hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.
Nhìn em ngủ mà lòng tui vui vui. Mỉm cười, tui nhẹ nhàng tắt đèn rồi ra khỏi phòng.
Móc điện thoại ra, 1 giờ sáng rồi. Thằng Lân nằm một đống trên hàng ghế, ngáy o o. Chưa thấy ai có tướng ngủ xấu như nó. Tui phì cười, ngồi xuống ghế, rồi gục đầu… ngủ tới sáng.
Ngủ gà ngủ gật trên băng ghế…
“Someday we gonna rise up on that wind you know… !!!!”
Giật mình thức dậy, có điện thoại.
– Alô.
– Linh có sao không? – tiếng của Vi
– À, không, không sao, chỉ bị mệt thôi.
– Chừng nào xuất viện được?
– Chắc mai.
– Ừ, mai tụi mình về cũng được rồi.
– Ừ, vậy thôi nha Vi.
– Ơ… sao T biết Vi?
– Số điện thoại trên màn hình đó chị.
– Ờ, hì hì, quên, thôi T ngủ đi.
– Biết rồi, bye.
– Ừ, bye.
– Tút… tút… tút… – Vi tắt máy.
Ngó điện thoại, 5 giờ sáng rồi, ngủ gì nữa. Vài bệnh nhân dậy sớm ra ngoài khuôn viên bệnh viện tập thể dục. Gãi đầu gãi tai, tui mò vô WC rửa mặt, súc miệng. Xong, tui ra ngoài thì thấy thằng Lân nằm đó. Bà chị y ta cầm cái lông gà chọc chọc mũi nó, ra chiều thích thú lắm. Quái, sao trực đêm mà dậy sớm vậy?
– Chị ơi… – tui gọi
– Ơ… – chị y tá rụt tay lại, giấu cái lông gà ra sau lưng
– Có chuyện gì không chị? – tui thắc mắc
– Không.. không… chị xin lỗi, làm phiền bạn em. – chị đứng đó, vẻ mặt hối lỗi
– Không sao chị, em cũng định kêu nó dậy. – nhìn điệu bộ của bà chị tui không nhịn cười được.
– À, vậy hả, để chị kêu nó cho.
Nói rồi lại cầm cái lông gà chọc chọc mũi thằng Lân. Kiểu đó tới trưa nó cũng chưa dậy.
– Chị để em… – tui đẩy chị qua 1 bên.
Tui vận nội công vô lòng bàn tay, bà chị nhìn tui ra vẻ khó hiểu. Vận công xong, tui xến hết sức lực vô mặt thằng Lân “BỐP!!!!!”.
– ĐM nó!!! Thằng nào?!!! Mẹ nó!!! – nó choàng dậy, chửi bù lu bù loa.
– Có con muỗi trên mặt mày. – tui nhìn nó cười cười.
– Con mẹ mày thì có!!! – nó gào lên thống thiết
– Không được hết trong bệnh viện. – bà chị y tá đưa ngón trỏ đặt lên môi.
– Ơ dạ… – thằng Lân đứng hình.
– Chửi nữa đi con trai… hé hé
– Em… em xin lỗi. – nó rúm ró
– Chị ơi, tiền viện phí mình đóng làm sao hả chị? – tui đỡ giùm thằng Lân
– À, em cứ tới cái quầy đó đó, đưa người ta số phòng rồi người ta nói à.
– Vậy à, cám ơn chị.
– Hì.. hông có gì. – chị cười cười
– Thôi chị đi nha.. – chị đưa tay vẫy vẫy
– Chị ơi! Chị gì tên gì?! – bỗng dưng thằng Lân hét lên
– Trời ơi, đã nói đừng có hét mà, chị tên Hằng… – bà chị nhí nhảnh
– Dạ… – thằng Lân cười.
Hằng? Nhìn bà chị này cũng quen quen, không lẽ.. mà chắc không phải, người giống người thôi. Đá vô đít thằng Lân cái đét, kêu nó lấy xe chở tui về.
– Ui da. Sao không ở lại, đi đâu? – nó nhăn nhó
– Mày còn nhiêu tiền?
– Hai trăm.
– Tình hình là tao không có đem theo cái bóp.
– Thì sao? – nó đần ra
– Mày nghĩ 1 đêm truyền nước biển, nằm phòng riêng 200k thôi à?
– Chứ nhiêu?
– Về lấy thêm tiền cho chắc ăn.
– Thôi, làm biếng.
– Lẹ, không tao thiến.
Cuối cùng nó cũng xách xe chở tui đi. Sẵn kêu nó ghé chợ mua ít thịt nấu cháo cho Linh. Xong, chạy bon bon về nhà.
– Ê T…
– Giề?
– Hình như tao say nắng rồi.
– Chưa có nắng, say sương thôi. Con nào?
– Bà chị hồi nãy.
– Cái giề?!
– Tao yêu rồi mày ơi, không biết chỉ có yêu tao không?
– Mặt mày có chó nó yêu, định bắn máy bay thiệt à?
– Tao cũng không biết nữa
– Thôi làm ơn.
– Giờ tao muốn nói chuyện với chị quá.
– Ngu thì chết, không xin sđt, than vãn gì.
– Ê, tí nữa mày xin giùm tao đi. – nó nhăn nhó
– Éo!
– Đi mà.
– Éo
– Không thì đi bộ về. – nó quay ra đằng sau, mặt hầm hầm.
– Éooooooo… ờờờờờờờ, để tao suy nghĩ. – thấy cái mặt nó y như hung thần, tui teo.
“Két!” Tới nhà, chạy vèo vô trong, mọi người cũng dậy hết rồi
– Linh không sao chứ? Sao về có mình vậy, Linh đâu? – Tụi nó nhao như bầy vịt
– Không, tao về lấy tiền đóng viện phí.
– Ồ!!!!
– Nấu cháo, nấu cháo.
Tui chạy ù ra nhà sau, bắt nồi cháo lên. Bé Trang bằm thịt giùm. He he, nữ công gia chánh có khác, bằm thịt đều tay thật. Vi em vừa xắt hành vừa coi giùm nồi cháo. Mấy thằng chiến hữu ngồi xung quanh nghe kể chuyện. Tui ngồi uống trà đàm đạo với ông nội, cảm giác như mình là người bề trên. Sương lắm.
Sáu rưỡi, cả đám thay đồ tắm rửa. Bảy giờ, đi lên viện rước bé Linh. Cả đám chạy mà chạy vô viện một lượt hơi kì nên chia ra.
– Ta đa! Coi ai tới thăm em nè! – tui mở cửa thấy Linh ngồi đó, mắt em lại dán vào cửa sổ. Kế bên là chị y tá.
– Ơ… – Linh không giấu nổi sự ngạc nhiên
– Linh khỏe chưa? – cả đám hỏi thăm.
Thằng Lân thì nhìn bà chị y tá mà đần ra. Nó khều khều tui, mắt không ngừng nhìn bà chị. Đệt, hứa rồi phải làm. Tui lân la xin bà chị số phone.
– Hử? Có chi không nhóc? – chị nhìn tui cười
– Dạ, thằng châu phi kia nó muốn xin mà không dám. – tui chỉ qua thằng Lân, anh chả nhìn thấy liền quay đi, hai chân chéo lại với nhau, nhìn như mấy thằng đang mắc mà toilet có người.
– Hì hì… nè, 0928 – chị che miệng cười khúc khích.
Rồi chị y tá đi ra ngoài, thằng Lân dài cổ nhìn theo, tiếc nuối.
– Ngu như con bò, nhiêu đó cũng không biết nói.
– Ấy da, cảm tạ lão đại. – nó cười, nhìn như nịnh thần
Trở về nhà, chuẩn bị đi chơi tết nào! Cái Tết vui nhất từ nhỏ tới lớn
Để lại một bình luận