Phần 45
Chưng hửng nhìn thằng ranh kia tặng quà cho Linh. Mặt tui nóng bừng. Hội chiến hữu thì trân mắt nhìn Linh rồi nhìn tui.
– T… – Thằng Tín nhìn tui ái ngại.
Tui không nói, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, cố gắng hết sức để không xông thẳng vào đấm thằng kia trước mặt Linh.
– Xử nó luôn, sợ gì. – Năm nổ hung hổ xắn tay áo
– Thôi đi. – Bóng biển nói
– Hả? – Năm nổ trố mắt ra
– Bình tĩnh, đứng đây coi nó làm sao đã. – Bóng biển tiếp lời.
– Ừ, nó nói đúng đó, nóng quá hư hết việc. – thằng Tín đồng tình
– Ừm… – tui ậm ừ rồi nép vô một góc. Nhìn ra chỗ Linh với thằng kia.
Đứng đó với đám chiến hữu, lòng nóng như lửa đốt, hai tai ù ù.
– Linh đồng ý nha? – thằng ranh đưa Linh hộp quà
– Ơ… – Linh ngạc nhiên nhìn nó
– Đồng ý nha Linh… – nó tiếp tục nhìn Linh, hai con mắt như mở to ra hết cỡ để chứng minh cho cái “tình yêu” của nó.
Không chịu được nữa rồi…khí dồn lên não, khói bay xì xì. Tui tháo kính ra định ăn thua đủ với nó thì thì mấy thằng chiến hữu túm đầu tui kéo ngược lại:
– Ê ê ê, đi đâu vậy?!
– Tao ăn thua đủ với nó! Buông ra! – giận quá mất khôn, không còn kiểm soát được bản thân mình nữa.
– Từ từ…để coi Linh nói sao đã… – cả đám đè đầu tui xuống
– Buông tao ra!
– Mày im đi! Nếu như Linh mà chấp nhận thì coi như nó không xứng đáng với tình cảm của mày dành cho nó. Lúc đó có bỏ nó mày cũng không hối hận. – Bóng biển vừa gắng sức giữ tui lại vừa giải thích.
Cố vùng vẫy để thoát ra nhưng không được, tui đành phải nhìn. Nhìn cái cảnh mà người mình yêu thường có thể sẽ nhận lời làm bạn gái của người khác. Hồi hộp, sợ, sợ lắm. Nếu Linh đồng ý thì mình phải làm sao đây?
Cuối cùng cái giây phút đó cũng đến, Linh nhận lấy hộp quà rồi nói gì đó, tui không nghe được, chỉ thấy thằng kia cười. Linh đã nhận lời rồi sao?
“Bốp!”, tui nghe thấy rất rõ, dường như có tiếng vật gì mới vừa rời xuống rồi vỡ tan ra. Tiếng vỡ của thủy tinh hay tiếng vỡ của tim mình? Cảm giác như đang rơi xuống vực thẳm, tất cả những gì mà mình yêu quí nhất đã cướp đi rồi sao? Chỉ trong một tíc tắc thôi sao? Không thể nào! Không tin! Tui không tin! Linh không bao giờ làm như vậy, không bao giờ. Tui run run đưa hai tay lên vuốt mặt mình, tự trấn an bằng ý nghĩ đây chỉ là sự hiểu lầm nào đó, hoặc chỉ là giấc mơ thôi. Nhưng tui đã nghe rõ ràng những gì mà thằng kia nói với Linh, không thể phủ nhận được sự thật, không thể phủ nhận…
Nóng nảy, bước tới, định ăn thua đủ với nó. Ậu mợ nó, mày dám đâm sau lưng chiến sĩ à? Tao giết!
Rảo bước tới chỗ của Linh, định nói rõ với thằng kia thì…
– Xin lỗi, mình không quen bạn. – tiếng của Linh nói với thằng kia.
Nghe được câu này không biết tui sướng tới chừng nào đâu, như bay lên tận mây xanh. Thằng ranh kia đứng như trời trồng, nhận lại hộp quà của nó. Há há há…. ngu thì chết chứ bệnh tật gì. Tui đứng đó, miệng ngoác rộng ra vì vui sướng. Thằng hâm kia quay cái mặt ra, đần thối.
– Nhưng… nhưng mà… Linh. – nó lắp bắp.
Linh không nói gì thêm, em bước thẳng vào lớp. Hị…hị…không nỗi nhục nào bằng nỗi nhục này. Tui đi ngang qua cười đểu nó phát:
– Hê hê, bạn tên gì?
– Tao tên gì thì liên quan gì tới mà? – nó hất hàm.
Tui không nói gì, chỉ mỉm cười rồi bước vô lớp. Ừ, cuối cùng cũng xác định được, mình không thể nào để mất Linh, người con gái như em bây giờ muốn kiếm không phải là chuyện dễ. Cho dù có giận thì Linh vẫn nghĩ tới mình những lúc mình bị thương hay buồn bã. Xác định rồi, cưới vợ phải cưới liền tay, để lâu ngày thằng khác nó hốt. Quyết tâm! Bước tới chỗ Linh, ngồi xuống nói chuyện một cách tự nhiên nhất có thể.
– Linh…ừm…chuyện hôm đó…thật ra… – tui lắp bắp.
– Anh không có lỗi, Tín nói cho em nghe rồi, nhưng mà chuyện hồi nãy thì… – Linh nhìn tui bằng ánh mắt sắc lẻm.
– Hơ…cái đó là tại con trâu đen kia. – tui thanh minh
– Con trâu gì? – Linh nheo mắt
– À à.. cái thằng bự con hồi nãy đó mà… – tui xun xoe.
– Hứ.. chỉ giỏi trò ngụy biện.. – Linh nguýt dài
– Anh biết rồi, lỗi của anh mà… – tui nhăn mặt, ra vẻ biết hối lỗi.
– Lỗi thì phạt đó. – Linh nói
– Ừ, chịu luôn…
– Ừ, vậy đó, nhớ nha
– Phạt cái gì? – tui hỏi
– Thì cứ chờ đi rồi biết. – Linh bĩu môi, tui là tui cứ chết đứ đừ, xinh không thể tả.
– Hờ hờ… đang chờ đây, cho lệnh luôn đi cô nương.
– Lệnh hả? Về chỗ ngay, sắp vô tiết rồi.
– Ớ…
– Ớ cái gì hử?
– Không… không gì, lính lác sao dám cãi sếp…
Nói đoạn tui tót xuống bàn của mình, Linh ở bàn trên nhìn tui cười rồi lắc đầu. Nhỏ Châu tỏ vẻ khó chịu ra mặt, kệ tía nó, đang vui hí.. hí…
Vui quá, không có gì làm, lại chòi thụt ra ghẹo thằng Lân. Đánh vô vai nó cái “Chát!”, vẫn bất động. Hơ, hôm nay nó bị sao vậy. Không lẽ chưa đủ đô. Nghĩ vậy, tui rụt tay lại, vận nội công rồi “Kamehameha!!!”, chưởng một cái “Rầm!” vô lưng nó. Không phản ứng.
Mấy thằng chiến hữu thấy vậy cũng làm mặt nhân đạo hỏi thăm thằng Lân, vỗ vai rất ư là thắm thiết, ra là cậu chàng đã bị chị y tá từ chối tình cảm.
– Thấy chưa, lão đại nói đúng, mặt mày có chó nó yêu. – Năm nổ thâm sâu
– Bắn máy bay không có kết cục tốt đâu. – thằng Tín chêm vô
– Ôiiiii đờn bàààààà…. là những niềm đauuuuu…. là làm cho…tờ rym đổ máuuuuuuu….. – thằng Bóng biển cất giọng líu lo.
Đang nói chuyện thì thằng Thịnh chạy vô:
– Lão đại, kiếm được thông tin của thằng kia rồi.
– Sao?
– Nó học lớp kế bên, tên Phú. Anh em sinh đôi với thằng Nam, thằng chơi mày đó.
– Cái gì? Thiệt không? – tui bất ngờ
– Thiệt, tao có mấy đứa bạn học bên đó, mới chạy qua hỏi xong.
– Ừm…. – tui ậm ừ
– Giờ sao?
– Để tao coi, nếu bây giờ bum nó, Linh biết thì bị giận nữa, mệt lắm.
– Vậy tính sao? Nói đi. – thằng Thịnh khó chịu.
– Thôi thì… phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật vậy…he…he – tui cười
– Mặt mày mà phật cái nỗi gì. – nó đánh tui một cái rồi quay đi.
Ôi, vui quá. Thôi thì… ngủ phát, tiết sau cũng là giáo dục công dân thôi. Vừa úp mặt xuống bàn thì có đứa nó khều khều.
– Giề? Đứa nào vậy? – tui ngóc đầu lên
– Em ra ngoài đứng cho tui.
– Hơ…. – tui bất động nhìn bà cô
– Đi ra ngay, không nói năng gì hết. – cô giáo quát
Chết, sao gì kì vậy trời, tự dưng bị cho ra ngoài đứng là sao?
Tui ngơ ngáo, rồi lủi thủi đi ra ngoài. Bà cô quái ác. Linh nhìn tui lắc đầu, còn nhỏ Châu thì ra vẻ lo lắng. Đứng bên ngoài, ngó vô lớp thì…
– Quay mặt ra kia, dựa lưng vô tường, khoanh tay lại cho tui!
Hoảng hồn, tui quay phắt ra ngoài. Thôi kệ, lát mượn tập chép bài thôi, có gì đâu.
– Ê, thằng kia. – một thằng cao, không to, trắng, nhưng mà bắt đầu có hôi rồi
– Gì? – tui trả lời
– Mày là T phải không? – Ờ.
– Mày biết mày đã làm gì không?
– Tao à? Tao mới ngủ gật trong lớp, bị đuổi ra đây. – trả lời mà không thèm nhìn vào mặt nó.
Bỗng dưng nó lao tới, túm lấy cổ áo tui, dựng lên.
– Mày tránh xa Linh ra, Linh là của anh tao.
– À à, ra mày là thằng Nam đó à?
– Không cần biết, mày mà không tránh xa Linh ra thì có chuyện đó.
Đoạn, nó đẩy tui vào vách tường rồi đi thẳng. Không hơi đâu đôi co với hạng này.
– Hí…hí…hí… – mấy con kia đi qua đi lại nhìn tui rồi cười.
Xì, người lịch sử không chấp.
“Tùng…! Tùng…!”- trống ra về.
“Chúng em chào cô ạạạạạạạ!!!”- nhựa dài ra
– Rồi, các em ra về.
Cả sân trường ùa ra như ong vỡ tổ. Xách cặp xuống, đi từ từ ra cổng với…. Linh.
– Đang làm gì vậy? – tui hỏi Linh
– Thì đi về chứ đi đâu, vậy cũng hỏi.
– Ờ, hè, vậy muốn phạt anh cái gì? Nói đi. Chiều anh còn phải đi học nữa.
– Chưa biết… – Linh nói
– Hơ…
– Anh giải được câu này đi rồi hãy nói chuyện với em.
– Ừ… em nói đi. – tui hơi run
– Qủa phụ cầu nguyện:” Chồng ơi … Cho em lấy được Tây làng thế anh”
– Hơ…cái gì vậy?
– Anh giải được đi rồi em không giận nữa, blêu. – Linh lè lưỡi
– Hơ…. nhưng cái này về cái gì mới được??? – tui ngơ ngáo
– Đây là loại trái mà em thích ăn, phải tự giải đó, cấm hỏi người khác, cấm tra Google luôn, nghe chưa? – Linh nói
– Ơ ờ…sếp ra lệnh mà… – tui gãi đầu gãi tai
– Thôi, em về.
– Không cần anh chở à?
– Không, chị giúp việc đón em rồi. Pi pi. – Linh cười, rồi chạy đi
Sao mà đẹp quá không biết vậy…. làm tui thơ thẩn…ráng về nhà mà giải đố…không Linh lại không thèm nói chuyện.
Nói rồi tui, đi lấy xe, cứ cười một mình như thằng tự kỉ. Đạp xe về, vừa đạp vừa ngáp, chắc tại buồn ngủ quá, có con gì bay vô miệng cái phọt.
– Khặc…khặc…khụ…khụ…ặc… – bất ngờ quá, tui chỉ còn biết lấy tay chặn cổ, tởm quá, con gì trong miệng mình không biết mà hình như lớn lắm.
Đang cố gắng phun nó thì “Rầm!” Hai thằng chạy wave từ đâu chạy lên đạp xe tui rồi chạy vụt đi.
– Ui da!!! – té nhào xuống đất.
Người với xe đạp ngã chỏng kềnh. Lồm cồm bò dậy, hai thằng kia đã chạy xa rồi, không nhìn thấy được mặt nó. Khu này vắng nữa. Kiểm tra lại thì rách hai cái đầu gối, trầy cùi chỏ trái, máu chảy tèm lem, dập môi. May mà phần mặt không bị gì nhiều. Khạc nhổ một hồi thì cái con súc sinh kia văng từ trong miệng tui ra… con bọ dừa… khiếp. Mà bọn nó là ai? Sao lại chơi tui, không lẽ là hai thằng Phú, Nam?
Để lại một bình luận