Phần 49
Mở nắp chai Coca ra, đặt xuống đất. Một tay cầm cái nắp chai, một tay cầm hai viên Mentos. Run run, tiến lại gần chai Coca. Tui cố hết sức để làm thật nhanh, gon. Bỏ tỏm hai viên Mentos vô chai Coca, tui đóng vèo cái nắp lại ngay tức khắc. Vừa bỏ hai viên kẹo vào thì chai Coca sủi bọt không ngừng, may mà đóng nắp lại kịp. Bây giờ cái chai hết sủi bọt nhưng mà nó cứng như đá, căng như cái ruột xe được bơm đầy hơi.
Bây giờ chỉ cần mày mở nắp chai thôi Nam à, tao cho mày tắm Coca, cho kiến tha mày mất xác. Đem cái chai vô, đưa cho thằng Nam:
– Nè. – tui nhìn nó lườm lườm
– Cảm ơn. – nó nhìn tui cười đểu
Tui không nói gì, kéo tay Linh ra khỏi chỗ đó. Thằng Nam nhìn tui với ánh mắt nghi ngờ, song nó cũng lờ đi. Rồi như một lẽ tự nhiên, nó mở chai Coca ra. “Phụttttt!!! Bóccccc! Xèo xèooooooooooo…. !” Thằng Nam cầm chai Coca, nước thì phụt lên như vòi phun. Đổ đẩy ra sàn nhà. Tiếng mấy đứa con gái la làng, nhỏ Châu ngồi đằng trước cũng bị vạ lây.
“Bẹp…”, cái chai rớt xuống đất, rỗng tuếch, hai viên Mentos móp méo trong cái chai “nạn nhân” thì tắm đầy Coca. Còn may là cái nắp không bay thẳng vô mặt nó. Thằng Nam đứng đó mặt đơ ra, bị nhỏ Châu la thẳng vào mặt:
– Làm cái trò gì vậy?!
Khà khà…thấy cảnh này thiệt là sướng quá.
– Ăn uống cái kiểu gì vậy hả?! Em đi xuống kho lấy cây lau sàn lên lau sạch hết cho tôi!!! – thầy giáo lớn tiếng
– Nhưng thầy, T… – nó vẫn ráng lên tiếng biện minh cho cái hành động “sai trái”
– Nhưng cái gì?!!! – thầy đập bàn
– Dạ…
Thấy thầy nổi nóng nên nó cũng lủi thủi làm theo. Nó ngang qua tui, nhìn cái điệu bộ của nó, tui nhe răng cười đắc thắng.
– Uống Coca sao mà bất cẩn quá vậy?
Nó chỉ gườm gườm nhìn tui, thằng Nam cúi xuống lượm cái chai rồi đi ra. Nhỏ Châu cũng đi ra theo, giật mình, Châu cũng bị dính Coca đầy người. Ây… hại bạn quá. Mốt không chơi trò này nữa.
– T với Linh, hai đứa xuông bàn chót ngồi đi. – thầy chỉ tay xuống cái bàn phía cuối lớp.
Ầy ầy…. cuốn tập mới mua ướt nhẹp rồi, thôi bỏ luôn. Cầm cuốn tập nhơ nhớp nước ngọt, tui thảy cái oạch vô sọt rác.
– Hic… dơ hết cặp rồi… – Linh nhăn nhó phủi phủi cái cặp, mặc dù để trong hộc bàn nhưng ít nhiều gì cũng bị dính.
– Bị dính nhiều không?
– Hông sao. – Linh nói, mắt vẫn dán vào cái cặp
– Ờ. – tui ngồi xuống, tiu nghỉu.
Thằng Nam lấy cây lau nhà đem lên, lau lia lịa. Nó cũng không quên ném cho tui cái nhìn hăm dọa. Sợ quá chừng… Nhỏ Châu cũng bước vào lớp, cái áo phông trắng ướt nhẹp, cái áo mỏng dính mà còn ướt nhẹp nữa, nó bám sát vào da thịt nhỏ. Con thề với chúa là con không nhìn đâu…. không nhìn mà mũi nó cứ nong nóng, chảy máu hay gì nữa đây…
“Toong” – Ây da! Chảy thiệt kìa! Máu mũi chảy nhỏ giọt xuống bàn.
– T…mũi anh chảy máu kìa.
– Ơ…ờ…
– Nằm xuống đi, không nó chảy ra nữa đó, lẹ đi. – Linh gấp gáp
– Nằm đâu… – tui ngơ ngáo
– Nằm lên đùi em nè. – Linh nói
– Ơ…ờ. – bỗng dưng tui xây xẩm mặt mày.
Nằm phịch xuống, đùi ơi là đùi, êm ơi là êm…. Linh lấy trong túi ra gói khăn giấy, không hiểu sao con gái lúc nào cũng có khăn giấy bên người. Em từ từ lau máu cho tui.
– T, em làm gì mà nằm đó vậy?! – ông thầy nhìn xuống hỏi.
– Dạ, T bị chảy máu cam, thầy. – Linh trả lời
– Ừm… – thầy ậm ừ rồi quay lên viết đề tiếp.
Lát sau…
– Thôi, các em nghỉ, hôm nay tới đây được rồi.
Cuối cùng cũng ra về, tui khoan thai bước đi, trên mũi vẫn còn nhét hai cục giấy. Mấy đứa con gái nhìn tui rồi cười, nghe tụi nó to nhỏ “Tampon hí hí…tampon kìa” cái gì đó. Đó giờ chỉ biết James Bond thôi, Tampon là thằng nào? Chắc là thằng Hàn Quốc chứ gì. Thiệt là khâm phục mình quá, kiến thức thâm sâu thật.
– Đi về được chưa ông tướng, đứng đó làm gì?
– Về… về liền.
Vừa bước ra thì bị đứa nào túm áo lại.
– Mày được lắm, chơi tao hả?
– Ừ, Coca ngon không?
– Mày dám… – nó nghiến răng ken két
– Gì mà tao không dám. – tui cười khẩy
– Có ngon thì cạnh ranh công bằng đi. – nó túm lấy cổ áo tui
– Mày hấp à? Linh là bạn gái tao, mắc gì phải cạnh tranh công bằng với mày?
– Mày vẫn chưa phải chồng Linh, tao có quyền. – nó gầm gừ.
– Sất, buông tao ra. Thằng bệnh. – tui hất tay nó ra, rồi đi tới chỗ Linh.
– Có chuyện gì vậy? – Linh hỏi tui.
– Không có gì, đi về thôi.
– Hôm nay chị giúp việc rước em.
– Hả? Làm anh tưởng…
– Thôi, có gì sáng qua chở em đi học. – Linh cười.
– Ừ…. – lại thành osin nữa rồi
– Thôi em về nha… hi hi…
Linh chạy đi, không quên thơm lên má tui. Cái cảm giác nhẹ nhàng khó tả lan khắp người tui. Lát sau, dắt xe ra thì bị thằng Nam chặn lại.
– Tao nói rồi, mày tránh xa Linh ra, không thì đừng trách.
– Ờ… kệ mày, thằng hấp.
Mặc kệ nó, tui dắt xe ra, đạp thẳng đi. Miệng làu bàu chửi thằng thần kinh đó.
“Két!”- tui dừng xe lại, bây giờ tui đang đứng…. trước nhà Vi.
“Kính coong!” – tui bấm chuông.
– Ai đó? – Vi ra mở cửa
– T đây.
– Ủa?
– Cho T gặp Trang đi.
– Ừ, vô nhà đi, nó ở trên phòng đó.
Vô nhà, Vi dẫn tui lên lầu. Tay chỉ vào cái phòng đang mở cửa, Vi nói:
– Nó đang ở trong đó đó.
– Ừm, T biết rồi.
– Thôi, Vi đi, để hai người nói chuyện.
– Ừ, cảm ơn.
Vi vừa quay đi thì tui nghe thấy tiếng guitar văng vẳng, phát ra từ phòng Trang. Bước lại gần, chầm chậm, tui cố không gây ra tiếng động. Cửa sổ phòng bé Trang mở toang, nhỏ thổi từng cơn nhè nhẹ. Trang đang ngồi trên giường, quay mặt ra phía cửa sổ. Tui định cất tiếng gọi, nhưng lại thôi. Miệng bé Trang vẫn cứ hát, vừa đệm guitar vừa hát, con gái mà tài thật.
“I’m running, I’m scared tonight,
I’m running, I’m scared of life…. ”
Bài hát nghe tâm trạng quá. Tiếng guitar trong gió, thanh thoát, nhẹ tênh. Tui như bị cuốn vào từng giai điệu của bản nhạc. Giọng hát của Trang hòa với tiếng đàn làm tui mụ mị hẳn đi…
“Cộc.. cộc!” – tui gõ vào cánh cửa phòng Trang.
Trang vẫn tiếp tục hát, có lẽ Trang không muốn bị quấy rầy lúc này. Tui ngoài cửa chờ, chờ cho Trang hát xong rồi sẽ vào. Rồi giọng Trang nhỏ dần, nhỏ dần, tiếng guitar cũng dừng hẳn.
– Anh định đợi tới chừng nào? – Trang nói, em vẫn quay ra phía cửa sổ.
– À…ừm, anh xin lỗi.
– Anh nói gì vậy? Lỗi gì?
– Nhìn trộm em… – tui gãi đầu.
Trang không nói gì, em đứng dậy, rồi đi về phía tui. Những vết bầm trên người Trang có vẻ như đã nhợt hẳn đi, nhưng cho dù chúng còn đó thì vẫn không thể nào lấn át được cái vẻ đẹp ma mị của Trang, vẻ đẹp không làm con người ta choáng ngợp, không hào nhoáng mà nhẹ nhàng, thuần khiết. Chiếc áo sơ mi trắng quá cỡ, chiếc quần ngắn cũn cỡn đã tôn lên sự gợi cảm của em, tuy vậy cái chất mộc mạc vẫn hiện rõ nơi Trang. Chỉ có hai từ để diễn tả vẻ đẹp mê hoặc tâm trí tui của Trang lúc này, đó là: Cỏ dại.
– Anh đứng ở đây làm gì? Vào phòng đi. – Trang cất tiếng
– Ừ…
Bước vào phòng Trang, tui vẫn nửa mơ nửa tỉnh. Không biết đầu óc bị gì, sao mơ hồ quá.
– Em…xin lỗi vì hôm nọ đã lớn tiếng với anh… – Trang nhìn tui, hia mắt đượm buồn
– Không…không có gì đâu…không phải lỗi của em, mọi chuyện cũng do anh… – trả lời Trang, tui không giấu nổi sự thất vọng đối với bản thân mình.
– Thôi, đừng nhắc chuyện cũ nữa anh.
– Ừ, anh không nhắc nữa… – tui vuốt mặt
– Anh với Linh dạo này sao rồi? Có gì tiến triển không? – Trang cười, tui có thể thấy nỗi buồn ánh lên từ đôi mắt Trang.
– Cũng bình thường em à.
– Vậy thì tốt… – Hai bàn tay Trang đan vào, ra vẻ của một người có nhiều tâm sự.
– Ừm…bài hát khi nãy tên gì vậy?
– Running scared. – Trang đáp
– Anh không biết là em chơi được guitar đó, em đánh hay lắm.
– Em học cũng lâu rồi nhưng không có dịp đánh thôi.
– À…. ừm… – không biết nên nói gì tiếp theo đây, tui thấy không khí như nặng nề hẳn ra
– Anh thấy em hát hay lắm đó. – cố gắng để cuộc nói chuyện không bị ngắt quãng
– Cảm ơn anh, nhưng em hát không hay.
– Không, em hát hay lắm.
– Bài này…hay hơn khi song ca, em đang đợi một người hát cùng…
– Ừm…ừm… – tui gật gù, lảng tránh ánh mắt của Trang
– Anh đừng giả bộ nữa T, em mệt mỏi lắm rồi. – giọng của Tranh lạnh như băng
– Ơ…ưm…anh giả bộ gì…
– Anh biết em có tình cảm dành cho anh mà, tại sao anh cứ lảm tránh em như vậy chứ?
– Anh không lảng tránh. – tui cố gắng không nhìn vào mắt Trang
– Nhìn anh kìa, như vậy còn nói không à?
– Anh đã nói là anh không lảng tránh em, chỉ là…
– Là sao?
– Chỉ là…anh đã có Linh rồi…
– Nhưng em là người đến trước mà. Anh nói đi, anh vẫn yêu em phải không?! Có phải vì Linh mà anh bỏ mặc em không?!
– Em đừng nói nữa, anh mệt quá…
Bỗng dưng Trang đứng phắt dậy, em đẩy tui ngã xuống giường rồi nằm đè lên người tui.
– Em làm gì vậy? – tui bất ngờ
Trang không nói gì, em đưa tay lên chiếc áo sơ mi, cởi cái cúc áo thứ nhất rồi tới cái thứ hai. Trang kéo một bên vai áo xuống:
– Anh thấy gì không?
– Thấy… – hai mắt tui muốn đứng tròng, đầu gật gật
– Anh có thể đền bù lại gì cho em không? – Trang nói
– Anh…
– Linh có gì hay hơn em chứ?
Tui cứ trân trân nhìn Trang, không nói nên lời…
– Bây giờ em không cần gì cả, em chỉ cần mình anh thôi T.
– T! Dậy! Hết giờ học rồi… – Linh vỗ vỗ vào mặt tui
– Hơ… – tui giật mình thức dậy
– Chuyện gì vậy? – Linh hỏi
– Ra là nãy giờ….
– Làm sao? – Linh nhìn tui với ánh mắt khó hiểu
– Nãy giờ anh ngủ à?
– Ừ, anh nằm xuống cho máu hết chảy rồi ngủ luôn tới giờ… thấy anh ngủ ngon quá nên em hông kêu. – Linh che miệng cười
– Ơ…ờ… – tui ngồi dậy, theo lời Linh thì mặt tui lúc đó nhìn như con ngáo ộp.
– Nè, chép bài lại hết cho anh rồi đó. – Linh chìa quyển tập mới toanh ra cho tui.
– Tập ở đâu ra vậy?
– Của em chứ ai, em đem theo ba bốn cuốn lận.
– Ừ, hì, cảm ơn. – tui nhe răng cười
– Đi về đi ông, người ta về hết rồi kìa…
– Ờ, hè, biết rồi. – tui xách theo quyển tập rồi cùng Linh bước ra ngoài.
Oáp…. nãy giờ chỉ toàn nằm mơ, thiệt tình. Chầm chậm bước từng bước một ra ngoài, bỗng dưng thấy nhức đầu quá. Linh đã đi gần tới cổng trường rồi, tui vẫn còn lọ mọ ở cửa lớp.
– Ê! – đang đi thì có người kêu tui
– Ai? – mắt nhắm mắt mở, tui quay lại ngó
– Mày dám chơi tao hà?!
Thằng đó hùng hổ nhào tới túm cổ áo tui, lờ mờ nhận ra là thằng Nam.
– Có gì không? – tui mắt nhắm mắt mở nhìn nó
– Mày liệu hồn mà tránh xa Linh ra. – nó gắt, sao giống trong mơ vậy…
– Ờ…
– Tao mà thấy mày đi với Linh nữa thì mày coi chừng tao đó. – nó túm lấy cổ áo tui, giống trong mơ vãi…
– Ờ, mà mày chắc còn mặc tả hả? Tao không biết đổ bô đâu, giá một ngày giữ là 500 ngàn, về hỏi ý má mày đi. – tui cười khẩy
– Mày… – nó giơ nắm đấm lên dọa tui.
– Mày cái gì?! Biến. – tui gạt phắt tay nó qua một bên.
Đi tới chỗ của Linh.
– Làm gì mà lâu quá vậy?- Linh hỏi
– Hè, không có gì.
– Hôm nay chị giúp viêc chở em về phải không? – tui nhăn hở
– Ơ… sao anh biết?
– Thiệt hả?- tui bất ngờ, ệt, mình thấy trước được tương lai luôn
– Thiệt… mà sao anh lạ vậy?
– Không… không có gì… hê, để sáng mai anh chở em đi học. – tui thử lần nữa coi nó có giống trong mơ không
– Ừ, em cũng định kêu anh đi…hi.. hi – Linh cười
– Thôi em về nha…. pi…pi…chụt – Linh thơm lên má tui.
Em chạy đi rồi tui vẫn đứng đó, ngẩn tò te. Vậy có nên qua nhà Trang không??? Ôi…. mình mơ nhầm cái khỉ gì vậy nè?
Dắt xe đi ra cổng, thằng Nam cũng nhìn tui lườm lườm. Dai như con đĩa đói. Leo lên xe, đạp một đoạn, suy nghĩ vẩn vơ. Nếu bây giờ mình lại nhà của Trang thì sao? Nản, mắc gì phải sợ, đi thì đi. Nghĩ vậy, tui đạp xe tới nhà Vi. Dừng trước cổng, vẫn thấy sợ sợ…
“Kính coong!” – tui ấn chuông cửa.
“Cạch…cạch!” – Vi mở cửa.
– Ủa T…
– Ừ, chào.
– Sao mà giờ này lại đến?
– T muốn thăm Trang. – tui nói
– Ừ, vô nhà đi.
Tui dăt xe vào nhà Vi, dựng ở trước sân.
– Bé Trang ở trên lầu, đi lên đây với Vi.
– Ừm… – tui bắt đầu thấy lo.
Cũng là căn phòng đó, nhưng lần này nó đóng cửa.
”Cộc…cộc…!”
– Trang à! Anh T tới thăm em nè. – Vi gọi Trang.
Cửa mở ra, làm ơn, làm ơn, làm ơn, đừng có mặc bộ đồ trong mơ không con lại sặc máu mũi thì khổ lắm. Tui nheo mắt, cầu trời cầu phật. Bé Trang đứng đó, đôi mắt long lanh, nai vàng ngơ ngác. Hên, Trang mặc cái áo Pucca màu xanh với cái quần…. ngắn củn cỡn.
– Đó thăm hỏi gì thì nói đi. – Vi cười cười nhìn tui rồi đi xuống.
– Em…khỏe không?- tui hỏi
– Em bình thường, còn anh?
– Ừ. Anh cũng khỏe…
Không biết vì sao khi đứng trước mặt Trang, tui lại hay run như vậy.
– Vô phòng em đi. – Trang đẩy cửa ra, mời tui vào
– Ư…. ừm… – tui gật đầu.
Kì này nhấc cái ghế ra ngồi cho chắc, không ngồi trên giường nữa.
– Mấy hôm nay em nghỉ học ở nhà à?
– Không, mấy ngày nay dì đưa em đi học.
– Mẹ của Vi hả?
– Ừ.
– Ừm… – lại im ru nữa
– Anh…
– Anh sao? – tui hỏi
– Em…
– Có chuyện gì vậy? – tui hỏi
– Em…. nhớ anh. – Trang đỏ mặt
– … – tui không biết nói gì.
Trang cũng ngồi đó im lặng, mặt cuối gầm xuống.
– Ơ.. ừm…vậy chừng nào em về nhà? – tui đánh sang chuyện khác
– Em không biết…
Tui lặng đi, nhìn Trang…
Một lúc sau, tui đứng dậy đi về.
– Thôi, anh về, ngủ ngon. – tui nhìn Trang, cười gượng
– Ừm…
Bước ra cửa phòng thì tui khựng lại, nhìn ra phía sau, bé Trang đang ôm tui. Chặt lắm, tui có thể cảm nhận được Trang dùng hết sức lực của mình để giữ tui lại, hai bàn tay nhỏ xíu của em bấu chặt vào hông tui.
– Trang…buông ra đi. – tui nói
– Không, em không buông.
Tui lặng lẽ gỡ tay của em ra, đồi bàn tay mềm mại vẫn còn những lằng roi. Tui quay ra phía sau:
– Anh về…
Chưa kịp nói hết câu thì Trang đã ôm chầm lấy tui thêm một lần nữa, lần này còn chặt hơn lần trước.
– Anh…em không muốn anh đi mà! – Trang nói như hét vào tai tui
– Nhưng mà…
– Không nhưng nhị gì hết, chừng em cho đi anh mới được đi!
Tui lại nhớ về cô bé lúc trước, hồn nhiên, ngây thơ, không biết tình yêu là cái gì. Cũng vì tui đã bước vào cuộc đời em nên em mới thành ra thế này. Bỗng dưng tui thấy ghét bản thân mình, rồi lại thấy thương Trang vô kể. Tình cảm là cái thứ lằng nhằng nhất mà tui từng gặp từ trước tới giờ, bây giờ chỉ muốn quăng hết mấy thứ tình cảm đó vô một góc rồi lại làm thằng FA ngày nào thôi.
Tui đứng đó, không nói gì, cứ để cho Trang ôm mình, đến khi nào chán thì thôi. Không biết mình làm vậy có đúng không hay là lại làm Trang hy vọng rồi thất vọng thêm lần nữa.
Cứ như vậy một lúc sau Trang mới chịu buông ra. Đi về, Trang đòi tiễn tui ra tận cổng mới chịu. Xuống dưới nhà, đúng lúc đó thì ba mẹ của Vi về, vậy là bị giữ lại hỏi đủ thứ chuyện.
– T, bác cảm ơn cháu về chuyện cháu đưa Trang về đây, nếu không thì bác cũng không biết làm sao. – mẹ của Vi là người Bắc nhưng vào Nam đã lâu nên nói chuyện có pha thêm chút giọng Bắc.
– Dạ, không có gì đâu bác. – tui nói.
– Cái thằng đó nó đúng là không phải con người mà, sau bữa đó, chị của bé Trang bị sẩy thai rồi cháu à… – mẹ của Vi ngậm ngùi kể với tui
– Dạ…
Tui qua bé Trang, hai mắt em đỏ hoe.
Nói chuyện xong thì cũng chín giờ mấy. Chào cả nhà, tui ra về. Phóng xe đi được một đoạn, tui ngoài lại nhìn, bé Trang vẫn còn đứng đó. Nhìn Trang mà tui cứ thấy có cái gì đau nhói ở tim. Tui thấy song mũi của mình cay cay, không biết vì sao.
Về nhà, ba má vẫn còn ngồi coi TV. Nói dối mấy câu là phải ở lại ôn bài thêm, tui an toàn thoát hiểm, dông thẳng lên lầu. Đói bụng, xuống làm hai gói mì, xong, đánh răng đi ngủ.
Đang đánh thì “Hắt xì!!!!”, mũi đau thấu trời, lần đầu tiên tui mới đau như vầy. Đau tới nỗi mất luôn phương hướng, hai mắt tối sầm. Lát sau, định thần lại, cái gương dính mấy vệt máu. Hết hồn, đưa tay lên mũi, máu bắt đầu chảy. Ui da…
Chạy vòng vòng nhà tắm mà cứ ngửa cổ lên để cho máu khỏi chảy ra ngoài, mở tủ y tế ra, lấy mấy miếng bông gòn ịnh vô mũi. Lát sau cũng hết, bò lên giường đắp mền lại, bỗng dưng thấy lạnh, run cầm cập… hôm nay mất máu nhiều quá.
Sáng, ấy da, thứ sáu rồi. Dậy thôi. Nhai mì xong rồi phóng như bay tới trường…hế hế, học thêm bữa nay với ngày mai là nghỉ. Sáu giờ bốn lăm rồi, sao Linh chưa vô nữa….
Gãi đầu sột sột thì nhận ra…. chết cmnr, Linh kêu mình đi rước mà……
Để lại một bình luận