Phần 32
Hai giờ sáng, chắc Linh đã buồn ngủ rồi. Ban nãy em không uống café mà ăn kem. Bước ra khỏi phòng.
– Thôi, ngủ đi, bé Kem. – tui nhìn em cười
– Sao anh kêu em là kem? – Linh thắc mắc
– Tại em thích ăn kem…hì
– Người ta thích ăn kem thôi chứ bộ…tự dưng kêu người ta kem… – Linh nũng nịu
– Chứ em muốn sao? – tui gãi đầu
– Mà tên Kem nghe cũng hay chứ, hì hì… – Linh nhìn tui cười tít mắt.
– Đi ngủ đi…hì. – tui xoa đầu em.
Toan bước về phòng thì Linh kéo tay tui:
– Chưa được đi, chúc em ngủ ngon trước đã.
– Ừ thì ngủ ngon, hè.. – tui nhe răng cười
– Chúc ngủ ngon kiểu gì dạ? – Linh véo má tui.
– Ờ…thì kiểu của anh hehe. – tui cười
– Em hông thích.
– Chứ em muốn sao? – tui gãi đầu
– Em… – Linh đỏ mặt
– Em muốn…. anh hôn em… – Linh lí nhí
– Ờ…ờ…thì… – tui bối rối
– Anh hông thích hả…? – Linh nhìn tui, đôi mắt em long lanh.
– Không…nhưng mà…à…ừm…tại…ưm.. anh.. không biết hôn… – tui run như cầy sấy
– Ngốc này…em chỉ anh… – Linh thì thầm
– Ơ…ừm… – tui gật đầu
– Đặt tay lên hông em đi…
Tui từ từ làm theo những gì em nói. Linh tiến sát lại gần tui, em quàng hai tay lên cổ tui. Tim tui như đập thình thịch, đập nhanh lắm, nó như muốn nhảy luôn ra ngoài. Linh nhón chân lên, em từ từ đưa đôi môi nhỏ bé của mình lại gần môi tui hơn, hơi thở em thơm quá. Linh nhắm nghiền mắt lại, tui cũng vậy. Môi em khẽ chạm nhưng đủ làm mặt tui nóng bừng, tim đập loạn xạ. Đây là lần thứ 2 tui hôn em nhưng ngỡ như lần đầu, có phần ấm áp hơn. Cảm giác như hai con tim hòa chung nhịp đập. Cuối cùng thì nụ hôn thật sự cũng đến…. đến từ người con gái mà mình từng ghét cay ghét đắng…
Thật ngọt ngào? Không
Ấm áp? Không
Tuyệt vời? Cũng không
Không thể tả lại được cái cảm giác này, tui nghĩ mình sẽ không bao giờ có được cảm giác này lần thứ hai….
Linh cười, chớp chớp mắt nhìn tui. Nhìn em, tim tui vẫn đập rộn ràng.
“Thình thịch! Thình thịch!”, Linh áp tai lên ngực tui.
– Tim anh đập nhanh quá à…
– Vậy à? Phù…- tui thở
– Nghe thử nhịp tim của em nè, nhanh lắm… – Linh cười tít mắt.
Tui áp tai nghe thử, thật, nhanh lắm. Nhanh còn hơn tui. Nhìn Linh, em chỉ cười rồi nói:
– Chồng ơi.. ngủ ngon nha…
– Hì…ngủ ngon nha… Kem. – tui mỉm cười.
Quay về phòng, tui lăn lộn, không ngủ được. Cứ trằn trọc, thao thức. Mong sáng thật nhanh để được gặp Linh.
Sáng…
8 giờ mới mở mắt ra nổi, đánh răng rửa mặt rồi bò xuống lầu. Linh với mẹ đang làm đồ ăn sáng. Thơm quá.
– Woaaaaa!
– Uống café nữa hông? – Linh đưa tui ly café
– Uống chớ, sợ gì. – tui cười hì hì.
Má chiên trứng, Linh thì chiên thịt hộp… hic…tiểu thư nay thành nữ công gia chánh rồi.
Ông già thì ngồi đó, vừa uống café vừa rung đùi đọc báo. Cứ tấm tắc khen café ngon.
– Ủa? Ai làm café cho ba uống mà ổng khen dữ vậy má?
– Bạn mày chứ ai. – má cười.
Biết ngay mà, tốt lành gì mà khen. Nhưng phải công nhận café Linh pha ngon thiệt. Uống phát nhớ tới tận bây giờ. Ngồi nhâm nhi ly café, tui nhìn Linh. Em mang tạp dề nhìn xinh quá.
– Xong rồi, ăn được rồi đó. – mẹ đem đồ ăn để lên bàn với mấy ổ bánh mì.
Ông già cũng bỏ tờ báo xuống, lại bàn ngồi.
– Mời cả nhà ăn sáng. – Linh cười
– Ờ, cám ơn con. – ba nói
– He he… ngon quá…. xực thôi. – tui se se hai bàn tay lại với nhau, cầm nĩa lên định dứt.
– Khoan. Đợi người khác nữa, vô lễ hả mậy? – ông già nghiêm mặt
– Ơ… – tui bất ngờ, đó giờ ổng có vậy đâu, sao nay kì vậy.
Bỏ nĩa xuống, đợi má với Linh rửa tay. Đầy đủ mọi người mới được ăn.
– Ngon hông T? – Linh cắn miếng trứng rồi hỏi tui.
– Số zách… – tui nhăn nhở
– Không được vừa nhai vừa nói chuyện nghe chưa, bất lịch sự. – ông già nghiêm mặt.
Sao nay ổng khó tính vậy không biết.
Ăn sáng xong. Ngon quá, no căng bụng. Vừa cầm cây tăm xỉa xỉa vừa rửa chén. Thấy tui rửa 1 mình, Linh tới phụ tui 1 tay. Rửa xong đống chén, chất lên kệ ngoài băng đá cho nó ráo nước.
Chín giờ. Có điện thoại, là thằng Quý.
– Alô?
– T hả mày? Café không?
– Ở đâu? – tui hỏi
– Chỗ cũ.
– Ok, chừng nào đi?
– Giờ mày ra đi, tao đang ở đây nè. – thằng Quý nói
– Ừ, đợi lát, tao ra liền.
Tui cúp máy.
– Linh, đi uống nước với anh không? – tui quay qua hỏi Linh
– Đi đâu anh?
– Đi rồi biết. – tui cười.
– Ừ thì đi, hì.
Chạy vèo vô nhà thay đồ, tui chạy ra thì Linh đã đứng đợi rồi.
– Em còn nhanh hơn anh nữa… – tui trố mắt
– Ờ, phải nhanh chứ, hì.
Nhớ lại thì đó giờ ít thấy Linh trang điểm lắm, chỉ duy nhất 1 lần Linh trang điểm là hôm hát văn nghệ trong trường.
Xin phép xong, tui dắt chiếc Nouvo của má ra, tất nhiên Linh là người chở.
Lên xe, đi khoảng 10 phút là tới nơi. Tui giúp Linh dắt xe vô quán. Đi vô trong, thằng Quý ngồi đó mặt trầm tư, ngồi đó nhìn ly café đen uống dở. “Bộp!” tui vỗ vai nó. Nó giật mình quay lại.
– Có chuyện gì mà buồn vậy? – vừa nói tui vừa kéo ghế ra cho Linh.
– Kêu nước đi rồi nói.
Anh bồi đưa menu cho tui với Linh.
– Em uống gì? – tui hỏi Linh
– Cam vắt đi.
– Cho em 1 đá đen với 1 cam vắt đi anh. – tui đưa menu cho anh bồi.
Rồi quay sang thằng Quý:
– Gì vậy? Có chuyện gì à?
– À, là vầy, ba tao quen với ông hiệu trưởng một trường trên Sài Gòn, nghe nói trường đó tốt lắm, nên ba tao muốn tao lên đó học…
– Cái gì?! Sao kì vậy? – Tui trố mắt
– Ba tao bắt… – giọng thằng Quý buồn buồn
– Chừng nào mày đi? – tui hỏi
– Học kì 2.
– Làm gì mà gấp vậy?
– Tao không biết. Tao cũng cãi lại mấy lần. Ổng nói tao mà còn cãi nữa thì ổng từ tao luôn. – thằng Quý vuốt mặt, vẻ chán nản.
– Vậy còn Vi thì sao? Mày nói Vi nghe chưa?
– Rồi, tao nói rồi.
– Rồi sao?
– Mới cãi nhau xong. Mới chia tay xong luôn. – thằng Quý tỉnh bơ.
– Cái gì?! Làm gì tới mức chia tay vậy ba? – tui thảng thốt
– Tao cũng không muốn. Nhưng thôi lỡ rồi, mặc kệ đi. – thằng Quý khoát tay.
– Vậy mà mày cũng nói được hả?!
– Có gì đâu, chia tay thì nó lỗ chứ tao đâu lỗ.
– Mày nói cái gì vậy, lỗ cái gì?
– Ha.. thì đi nhà nghỉ rồi, vậy là xong. – nó cười
– Mày…. – tui cứng họng.
Từ nãy tới giờ, Linh không nói 1 lời, không biết em nghĩ gì sau khi nghe thằng Quý thốt ra những lời đó.
– Tao làm sao? – thằng Quý nheo mắt
– Tao không hiểu nổi. Mày đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? – tui nhăn mặt
– Không có gì, chuyện bình thường. – nó tỉnh như không.
Tui quay qua Linh:
– Em ra ngoài trước chờ 1 anh chút được không Linh?
– Ừm, em biết rồi. – Linh hiểu ý bước ra ngoài.
Đợi Linh đi khuất tui mới nói tiếp với thằng Quý:
– Mẹ, mày còn là đàn ông không?! – tui chỉ thẳng mặt nó
– Tao trước giờ vẫn vậy, chỉ là mày không biết thôi.
– Mày làm cái trò đó với Vi, rồi giờ chia tay, phủi bỏ trách nhiệm hả?!
– Ha ha, mày làm gì dữ vậy? Mày thích nó à? – thằng Quý cười lớn
– Mẹ kiếp, đừng nói chuyện với tao kiểu đó. – máu xông lên não
– Mày bình tĩnh, nóng quá. Rồi sau này cũng có thằng cưới nó thôi, mấy thằng giống mày chẳng hạn. – nó cười đểu
– Mày nói gì?! – tui túm cổ áo nó
– Ha ha… nhưng mà con Vi còn may, tao còn định share nó với mấy thằng bạn nữa kìa, nhưng mà giờ phải đi rồi… ha ha… tiếc quá.. – nó vẫn gữ cái thái độ khinh đời đó.
Tới nước này, không chịu nổi, tui đấm cho nó 1 cái. Nó đổ gục xuống bàn, môi chảy máu. Nó lồm cồm bò dậy, miệng vẫn cười.
– Coi như đó giờ tao nhìn lầm mày, thằng chó.
Rồi tui hầm hầm quay đi. Nó đứng đó, cười:
– Cảm ơn, ha ha. – nó nói với theo.
Đi ra ngoài, Linh đang đứng đợi. Dắt xe ra, tui nổ máy chờ Linh ngồi lên ngồi rồ ga chạy thẳng. Chưa biết chạy làm sao, nhưng nghe nói tay ga cũng như đạp điện, tui vẫn cứ phóng, cũng dễ chạy. Linh cũng không nói gì
– Anh… – Linh kều vai tui
– Hả?
– Có chuyện gì vậy? – Linh hỏi
– Không có gì đâu em.
– Em biết hết rồi… – Linh lí nhí.
– Đừng nghĩ nhiều nữa, mà em muốn ăn kem không, anh chở đi.
– Thôi được rồi anh, mình về nhà đi. – Linh ôm eo tui.
– Ừm…
Tới nhà, ba má đi đâu rồi. Hên là có đem theo chìa khóa. Mở cổng, tui dắt xe vô nhà.
Nằm phịch xuốn võng, tui vẫn còn ám ảnh chuyện thằng Quý nói, chơi với nó bao lâu nay, tui biết rõ nó, không lẽ nó lại tệ bạc như vậy.
– Uống miếng nước đi anh… – Linh đưa tui ly nước lọc
– Ừ, anh cảm ơn. – tui đỡ ly nước
– Anh à… đừng buồn nữa.
– Buồn gì? Không có gì đâu em, bạn thì không thằng này còn có thằng khác mà.
Linh không nói gì, chỉ thở dài.
– Nhưng anh không tin, anh không tin thằng Quý là người như vậy.
“Kính coong! Kính coong!” Ai tới giờ này vậy trời.
Ra ngoài, mở cổng. Con mẹ nào mặc áo khoác đen, đeo kính đen, bịt khẩu trang cũng màu đen, đội cái nón kết đen, nói cung là đem toàn tập, đeo balô. Bả đứng chống nạnh.
– Sao? Nhớ chị không em trai?
– Ai vậy? – tui nheo mắt
– Chị hai mày nè chó con! – bả hét lên, tiếng hét re ré.
– AAAA…bà già khốn nạn…!!! – tui mở cổng, mừng rơn.
Chưa kịp ôm cái giao hữu thì “Bốp!!!”
– Này thì già. – bả cầm chai nước xến lên đầu tui.
– Ui da! – tui ôm đầu đau điếng.
– Nào, ga lăng xách đồ cho chị mày chút coi. – bả thảy cho tui cái balô, nặng khủng khiếp
– Bà bỏ đá trong đây ha gì vậy? – tui nhăn mặt
– Không, đồ đạc linh tinh thôi. – bả bước vô nhà.
Thật ra tui là con một, bà này là chị họ. Nhưng từ thời cởi truồng tắm mưa thì ba má bả đã gửi bả lên đây cho ba má tui vì bận công việc. Hai đứa thân lắm, chơi với nhau chửi lộn ì xèo, tới giờ vẫn không thay đổi. Bả đặt biệt danh cho tui là chó con. Khi vui thì bả kêu chó con, khi buồn thì bả chửi tui con chó…
Bước vô nhà, bà thấy Linh.
– Ai đây? – bả hỏi
– Bạn gái em…he.. he – không có ba má ở đây thì tui không cử.
– Mày xấu như chó, ma nào thèm…. – bả bĩu môi.
– Bà già của bà không dạy bà là phải lịch sự à? – tui nổi sùng.
– He he… giỡn chơi thôi mà em trai, cần gì nóng vậy. – bả cười xí xóa…
Linh gật đầu chào bả, bả cũng cười cười chào lại. Nhưng lúc nữ tính thì được lắm, hễ nổi máu điên là bả đấm đá túi bụi, hồi đó bị bả dần 1 trận, nâu luôn con mắt làm tui tởn tới giờ….
Để lại một bình luận