Phần 27
Thấy thằng Tín đùng đùng nổi giận, hai con cờ hó phản bội chỉ thẳng mặt tui.
– Nó làm nè!
– Lại đây biểu… – mặt thằng Tín hầm hầm.
Tui nhìn hai thằng cờ hó bằng cặp mắt căm phẫn rồi quay qua cười thân thiện với thằng Tín:
– Ây da… Sao nay tao thấy mày đẹp trai lạ thường Tín à.
– Lại đây… – nó hầm hầm nhìn tui.
– Lại làm gì? – tui hỏi.
– Mày bỏ vô thì giờ bắt ra, không tao làm thịt mày à! – Nó trừng mắt
– Gì???? Muốn tao thò tay vô quần mày bắt con ếch ra hả?!!! – tui bấn loạn.
– Ừ, lẹ mày, nhột quá!!
– Thò tay vô… lỡ… nó cắn tao cụt tay thì sao??!! – tui run run
– Mẹ mày, đó giờ mày thấy ếch ăn thịt người chưa?! – thằng Tín gắt
– Tao đâu có nói con ếch… – tui nhăn mặt.
– Lẹ lên!!! – một tay bụm… con ếch, một tay nó dứ dứ nắm đấm vô mặt tui.
– Không!!! Chết tao cũng không thò tay vô bắt ra!!!!
Nói đoạn, tui xách dép ù té chạy đi chỗ khác để mặc cho nó hành hạ thằng Quý với thằng Lân. Ba nàng thục nữ thì ngồi đó cười ngất ngư.
Đợi sau khí gió yên biển lặng tui quay trở lại… cười hè hè xí xóa, xin lỗi thằng Tín. Nó bắt được con ếch nhưng không thả mà bỏ vô túi quần. Thấy cũng gần trưa, thằng Lân kêu cả đám đi nhà ông thầy bói để đưa xấp vải cho ổng. Đường quê yên tĩnh, nghe rõ tiếng chim hót. Tụi tui vừa đi vừa chuyện trò râm ran, vui lắm. Đang đi thì thằng Lân quay qua hỏi tui:
– Ê T, mày chạy nhanh nhất lớp phải không?
Thấy có mấy nàng kế bên nên tui vỗ ngực xưng là con trai thần gió. Bỗng nhiên thằng Lân đưa tui xấp vải rồi nói:
– Nhiệm vụ của tao đã hết, hẹn ngày tái ngộ. – nó nhìn tui, mặt rất ư là biểu cảm
– Bị gì vậy? Nhiễm phim kiếm hiệp à? – tui ngơ ngáo
Không hiểu gì, tui cứ bước tiếp thì gặp… con bò… Hai mắt nó đỏ ngầu, chân trước cào cào đất nhìn tui.
Tui đứng như trời trồng nhìn ra đằng sau thầm chửi thằng Lân là thằng khốn nạn. Toi đời rồi…
Tui mếu máo nhìn em 1 lượt ba nàng rồi nói:
– Đi đi, không là hết cơ hội…
Thằng Quý với thằng Tín vỗ vai tui:
– Chiến hữu tốt. – mặt hai thằng đó biểu cảm không thua gì thằng Lân.
Trước khi lui lại, thằng Lân chỉ đướng cho tui:
– Mày cầm xấp vải, chạy ra cây dừa trước mặt, quẹo trái, chạy thêm tí nữa thì thấy cái nhà lá có cái chuồng gà. Tới đó cứ nói là “Thầy ba, nội con đưa thầy xấp vải. ” là được.
Mấy nàng ban đâu ngơ ngáo nhưng bây giờ cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Linh, bé Trang nhìn tui lo lắng. Còn Vi em thì nhăn nhó, không biết nhăn cái gì…
Tháo dép ra, tui hít một hơi thật sâu rồi ôm xấp vải bắn vèo lại chỗ cây dừa.
Con bò thấy thấy vậy liền rượt theo. “Ò ÚM!!!!” Nó rống lên. Tui vừa chạy vừa la làng:
– Có con bò điên!!!! Con bò điên!!!! Bớ làng nước ơi!!! Bò điên!!!!!
Chạy hộc tốc ra chỗ cây dừa, thắng cái két để quẹo qua bên trái, ai dè trơn trợt quá tui bay 1 cái vèo xuống vũng sình nhay đó. Hoảng hồn đứng dậy, sình dính đầy mặt không thấy đường, tui tháo kính ra, quẹt quẹt mấy cái rồi đeo vô. Má ơi!!! Con bò nó đuổi tới nơi. Tui thò tay lượn xấp vải lên rồi vọt thằng. Chạy hết tốc lực, không thở thì thấy thì cái nhà lá, bên cạnh có cái chuồng gà như thằng Lân miêu tả. Tui lủi vô, con bò ngay ở sau đít!!!!! Thảy xáp vải vô nhà ông thầy, tui liền lách qua bên phải. Còn con bò thì lủi thẳng vô trong nhà ổng luôn. “XOẢNG!!!!XOẢNG!!!RẦM!!!BENG!!!” Hình như nó lủi vô trong bếp thì phải. Tui đứng ở ngoài nghe tiếng la oai oải vọng ra:
– TRỜI ĐẤT QUỈ THẦN ƠI!!!! TRỜI ƠI, CÁI BẾP CỦA TUI!!!! CHA MẸ ƠI!!!!
– MẢ CHA MẢ MẸ THẰNG NÀO CON NÀO DÁM THẢ BÒ VÔ NHÀ CỦA BÀ HẢ ????!!!!!! BÀ CHA NÓ!!!!
Thấy tình hình căng quá, tui té khẩn trương. Trời bắt đầu nắng, sình dính đầy trên đầu cổ gặp nắng nữa, nó khô cứng lại.
Về tới nhà, mở cổng, chưa có ai về nhà chỉ có ông bà nội. Vừa bước vô nhà định chào ông bà thì:
– Trời mẹ ơi!!! Ông già ơi, có ma cây!!! – bà nội thất thanh
– Ma cỏ gì?? – Ông xách cây chổi ra.
Thấy ông nội định đính chính thì:
– Bà mẹ nó, ban ngày mà dám lên hả?? Dám hù bà già hả??
Rồi ông nội ổng đập cho tui mấy cây chổi.
– Nội ơi… ui da… đau!!! Chịu không nổi, bí quá tui đành chạy, bị nội xách chổi ra tận cổng rượt theo.
Chạy té khói mới thoát được, tui vẫn còn nghe tiếng nội:
– Bà mẹ mày!!! Còn dám lên ban ngày nữa không?!!!
Tui đau đớn lết ra ruộng kiếm mấy đứa kia đi gặp thằng 1 thằng cu, mặt mày đen nhẻm, chừng sáu, bảy tuổi. Nó cầm cái điện thoại đồ chơi chạy ra chặn tui lại:
– Pằng pằng chíu chíu!!! Chết đi yêu quái!!! Ta là siêu nhân đỏ đây. – nó cầm cái điện thoại lên bắn bắn tui rồi nói nhảm.
– Siêu nhân đen thì có! Thằng hấp. – tui quăng chó nó 1 câu rồi bỏ đi.
Nó vẫn bám riết không buông, chạy vòng vòng theo tui. Nó chỉ cái đt rồi nói:
– Mày thấy tao có cây súng ghê chưa? Chíu chíu! Súng này ghê lắm, tao bắn mày chết xong mày còn phải ở tù nữa nha con.
– Ở cái đầu mày á thằng hấp, đem về bắn ba, bắn má mày đi. – tui nhăn mặt.
Định bước đi tiếp thì tự dưng cu cậu khóc ré lên:
– Trả má lại cho tao!!!! Hức… hức… trả má lại cho tao đi!!!!!!!
Thấy thằng cu khóc, tui định bước đi thì nó càng khóc to hơn… haizzz… tui quay lại:
– Mắc gì mày khóc? – tui nhăn mặt
– Trả má cho tao… !!!!!!
– Má mày đâu?
– Ở ngoài đồng á… hức… hức!
– Thì mày ra ngoài đó mà kiếm bả, ngồi đây khóc làm gì?
– Tao hông dám đi một mình… hức hức… – thằng nhóc nức nở
– Ệt… giờ mày muốn cái giề? – tui chống nạnh
– Mày dẫn tao ra ngoài đó đi… – nó bắt đầu nín khóc.
Phiền phức, không liên quan. Tui hất đít định bỏ đi thì thằng cu gào lên.
Mợ nó, phiền quá đi!!!
– Thôi được rồi, tao dẫn mày đi, im mỏ lại giùm tao cái!! – tui nhăn nhó
– E… he… he… he… đợi tao chút… he.. – nó bật cười rồi chạy vô cái chòi gần đó
Thứ… vừa khóc vừa cười ăn mười cục cứt.
Lát sau thằng cu chạy ra, tay xách theo mấy cái bánh. Nó nói là đem cho ba má. Rồi tui với nó đi, vừa đi tui vừa gỡ sình dính trên mặt ra, phủi phủi trên đầu xuống nữa, cơ man là sình…
Thằng cu vừa đi vừa luyên thuyên như con sáo, cũng vui, lâu rồi không nghe chim nó hót. Ra ngoài đồng, giờ này đứng nắng rồi, có ma nào đâu.
– Ê cu, có ai ở đây đâu?
– Theo tao… – nó chạy thẳng lại chỗ mấy đống rạ.
Thấy vậy tui cũng chạy theo. Đột nhiên thằng cu dừng lại, trước mặt tui là hai cái mộ. Cu cậu hồn nhiên đặt hai cái bánh xuống:
– Ba má ăn đi, bữa nay nhà mình có nhiều bánh lắm…
Sững người, cuối cùng tui cũng hiểu ra chuyện gì. Đi về nhà, thằng cu kể lại lúc ba má nó mất mà nó gọi là chuyển nhà ra đồng. Nó nói hôm đó là cuối tuần, như thường lệ thì mỗi tuần ba má nó về thăm nó hai ngày thứ bảy với chủ nhật. Hai người buôn bán xa nên không thường xuyên về nhà. Hôm đó, nó nó gọi cho ba má nó đòi mua quà. Lúc đó trời cũng mưa rồi, lớn lắm, ba nó không chịu, nói là để ngày mai sẽ mua cho nó sau. Nó giãy nãy trong điện thoại một hồi má nó mới kêu ba nó chạy ngược lên mua bánh cho nó, rồi tai nạn xảy ra. Cả hai người đều bị xe tải chèn chết, thắng khốn lái xe bỏ chạy. Rồi từ đó ba má nó mới “chuyển nhà” ra đồng ở luôn…
Đang đi thì tui gặp bé Trang.
– Trời ơi, T! Anh có sao không?!! – bé nháo nhào.
– Hả? Anh không sao… mà sao em đi có một mình vậy, mấy đứa kia đâu? – tui hỏi.
– À, ở ngoài đồng á, thấy có cái đầm nước nên chị Vi kêu em về lấy cần câu. – bé cười.
– Ờ, vậy hả?
– Sao mà mình mẩy anh dơ hầy vậy?
– Té sình….
– Hic… con bò có sao không? – bé ngây thơ vô số tội
Bị thọt câu này đau thấu trời…
Thấy tui mặt bư ra bé mới cười:
– Hì hì, em giỡn á, thôi về anh…
– Ừ.
Tui lững thững đi theo bé về nhà, ngoái lại nhìn thì thằng nhóc đi đâu mất tiêu, chắc nó về nhà rồi. Về nhà thì ông bà nội vồn vã:
– Trời ơi, hồi nãy mấy đứa có thấy gì không?
– Dạ… không? – bé Trang không hiểu gì hết
– Con ma, nó dám lên ban ngày luôn…
– Dạ? Ma? – bé ngạc nhiên
– Ờ, mấy đứa coi chừng. – ông nội nghiêm túc
– Nó…. nó…ra làm sao hả nội? – bé lắp bắp
– Nó mặc cái áo thun trắng, quần xà lỏn đen. À… Nhìn y như thăng T vầy nè. – nội chỉ mặt tui.
Bé Trang nhìn qua, hình như đã hiểu ra, bé cười che miệng cười khúc khích. Tui quê độ, lủi thằng vô nhà tắm rửa. Thằng cờ hó Lân, kỳ này quyết tâm phục hận… Tắm xong đi ra, tưởng bé Trang đi rồi, ai dè bé vẫn còn ngồi chờ tui.
– Ầy, sao anh tắm lâu vậy? – bé nhăn mặt, tỏ vẻ giận dỗi
– Tại dơ, mà sao em chưa đi nữa? – tui ngạc nhiên
– Thì chờ anh chứ gì… – bé tròn xoe mắt nhìn tui.
Hic… anh lạy em, đừng có nhìn anh bằng cặp mắt đó, anh chết mất!!!
– Vậy đi thôi, mắc công tụi nó chửi nữa. – tui ra hiệu cho bé
– Ừ, hì. – bé nhìn tui cười.
Đi cùng nhau mà tui cứ cảm thấy ngại ngại, không biết nói gì.
– Mấy giờ rồi anh? – bé hỏi
– Hử.. cũng gần 12 giờ rồi. Nắng quá.
– Chắc ra ngoài đó kêu chị Vi về quá, chiều rồi hẳn câu cá… – bé nheo mắt nói.
– Ừ, nắng quá.
Đến đoạn đi vô cái đầm, đường thì hẹp, hai là toàn là ao vũng. Đang bước thì bỗng dưng “Á!!!” rồi bé té phịch xuống đất. Tui chạy lại, ra là con rắn mối. Làm hết hồn. Con rắn cũng chạy mất dép.
– Trang! Có sao không? – tui bước tới đỡ bé dậy.
– Hông… hông sao đâu anh… – bé nói vậy nhưng mặt mày nhăn nhó, chắc là đau
– Em đi được không? – tui hỏi
– Chắc… vậy…
Tui đỡ bé, bước được vài bước thì bé khụy xuống, mặt mày tái mét.
– Có sao không Trang?
– Chắc bị bong gân rồi…. – bé nhăn nhó, xoa xoa mắt cá chân.
– Để anh cõng em cho… – tui đưa cho bé cầm mấy cây cần câu.
– Nhưng mà… – bé ngập ngừng
– Nhưng nhị gì? Em cứu anh hai lần rồi, giờ tới lượt anh. – tui nói
– À…ừm… – bé ậm ừ.
Rồi tui cõng bé đi.
– Hic…nặng quá!! Em bao nhiêu kí vậy?? – tui than
– Xì…. người ta có 45kg mà anh than nặng. – bé bĩu môi
– Thôi đi chị hai, tui có 50kg, cô gần bằng tui rồi còn gì…
“Bóc!”
– Ui da, sao gõ đầu anh? – tui nhặn mặt.
– Dám chê em nặng, còn kêu em là chị hai, ý anh là anh chê em già đó hả?
– Trời ơi, đầu óc chị hai phong phú quá quá trời quá đất, vậy cũng suy ra được…
“Bóc!”
– Ui da, gì nữa? – tui đau điếng
– Mới kêu em chị hai nữa đó. – bé cau mày
– Rồi rồi, không dám kêu nữa, sợ luôn rồi đó… – tui bước tiếp
Bé thì cười khúc khích, không hiểu cười cái gì.
Để lại một bình luận