Phần 59
Nửa tiếng sau…
“Cạch!” – cánh cửa phòng cấp cứu hé mở. Bác sĩ bước ra ngoài. Thấy bác sĩ, bác gái, tui và Linh chạy vội tới.
– Bác sĩ ơi! Con tui nó làm sao rồi?! Nó có gì chắc tui chết! – bác gái cuống cuồng, chực khóc.
Bác sĩ tháo khẩu trang ra, thở ra một hơi. Tui đứng đó, mím chặt môi, hai bàn tay bóp chặt lại, chờ đợi câu trả lời.
– Chị yên tâm, cháu nó chỉ bị chấn động nhẹ vùng đầu và gãy xương chân. Không nguy hiểm gì tới tính mạng cả.
– Dạ! Dạ! Tui đội ơn bác sĩ, đội ơn bác sĩ.
– Bây giờ chị nên chờ ngoài này đi. Thôi chào chị.
Tui thở phào, tim như muốn ngừng đập. Bác gái thì sụt sùi nước mắt, ngồi phịch xuống băng ghế chờ. Lúc đó ba thằng Tín cũng tới, thấy không còn việc gì cả, tui với Linh chào hai bác rồi ra về.
Ngồi trên xe, tui vẫn yên lặng, không muốn nói gì.
– Mấy giờ rồi anh? – chợt Linh cất tiếng
– Ừm… 2 giờ chiều rồi.
– Anh ăn cơm chưa? – Linh hỏi tui
– Chưa.
– Vậy về nhà em, em nấu cơm cho anh ăn.
– Ừ.
Rồi Linh nhẹ nhàng ôm lấy tui, em nhè nhẹ dựa đầu vào lưng tui, cứ như ngày đầu…
Về tới nhà Linh, may quá, nhà cửa vẫn bình thường, khi nãy đi vội quá, tui quên không khóa cửa. Vào nhà, bà chị giúp việc vẫn chưa về.
Linh chạy ngay xuống bếp, lấy nước cho tui uống.
– Anh uống đi, em đi làm đồ ăn.
Hớp một ngụm nước, tui đi xuống bếp, Linh đang ở dưới đó.
– Thịt bò này ai mua vậy ta?
– Anh không biết. – tui giấu Linh, vậy là lại bất ngờ hụt.
– Mà em làm món gì vậy?
– Anh ăn bò nướng phô mai chưa? – Linh hỏi tui
– Chưa, ngon không?
– Ngon lắm á.
– Ừ, hì. – tui cười.
Vụ thằng Tín làm tui khá sốc, nhưng may mà không có chuyện gì, vả lại Linh vẫn còn kề bên, chăm sóc, an ủi tui. Chợt nhận thấy mình may mắn quá.
– Làm món này lâu không? – tui hỏi Linh
– Nhanh lắm. – Linh vừa trả lời vừa làm thoăn thoắt.
– Hic…nay em nấu ăn giỏi quá, giỏi hơn anh luôn.
– Đương nhiên, vợ anh mà. – Linh hếch mũi cười.
Nhìn em sao yêu quá. Tui đưa tay ra, ôm Linh từ phía sau, hôn nhẹ lên má Linh, em chỉ cười, không nói gì.
– Còn hơn một tuần nữa là anh xa em rồi. – tui nói
– Em biết… – Linh trả lời.
– Ở đó bao lâu rồi em sẽ về?
– Em không biết, có lẽ hết Đại Học. – Linh thở dài.
Chợt tui cảm thấy có một khoảng cách vô hình giữa tui và Linh.
– Thôi, anh xin lỗi, không nhắc nữa. Em làm mau đi, anh đói rồi. – cố gắng vui vẻ để xóa tan cái khoảng cách đó.
Cuối cùng món bò nướng phô mai cũng xong, Linh dọn ra bàn.
– Ngon hông đầu to?
– Nhon nhắm… – tui nheo mắt cười
– Nè, ăn miếng cà chua cho đẹp da.
– Dạ, cảm ơn anh yêu. – Linh cười, để lộ cái răng khểnh. Nhìn yêu không chịu được.
– Không có gì ạ…. em yêu.
– Anh.
– Hả? – tui nhai miếng xà lách
– Mình giống vợ chồng mới cưới ha.
– Ừ, vậy vợ định chừng nào động phòng?
– Nữa, cũng cái tật đó hông bao giờ chịu bỏ. – Linh nhíu mày.
– He he, sếp tha lỗi, giỡn mà.
Ừ, mình giống vợ chồng mới cưới thật, chỉ khác là mình sắp xa nhau rồi – tui cười mà lòng xót xa.
Ngày hôm sau, cả lớp tổ chức đi thăm thằng mập. Nó thì cũng tỉnh rồi, nhưng trông xanh xao lắm. Chiều, Linh qua nhà rủ tui đi thả diều. Chở Linh ra ngoài khu chung cư đang xây, rộng rãi, tha hồ mà thả diều.
– Cao hơn nữa đi anh! Diều bay thấp quá!
– Từ từ, không thì đứt dây nữa!
Thả con diều lên cao ngút. Trời nắng quá, tui với Linh ngồi xuống gốc cây. Cột dây con diều vô cành cây rồi tui để cho nó “tự sinh, tự diệt”.
– Ăn kẹo nè. – Linh xòe bàn tay ra đưa cho tui hai viên sugus.
– Cảm ơn. – tui cười, lột vỏ, bỏ vào miệng nhai ngon lành
– Nè.
– Hả?
– Định ăn một mình không cho vợ anh ăn hả?
– Nãy giờ anh chạy mệt, em phải nhường cho anh. – tui búng vào mũi Linh
– Hứ, thấy ghét. – em dỗi
– He he, giận kìa.
– Kệ tui.
– Thôi mà, anh giỡn xíu thôi mà. Đừng giận mà.
– Hứ.
– Thôi nè, ngoan đi, ăn kẹo nè. – nói rồi nhe răng ra, đưa cho Linh viên kẹo đang ngậm trong miệng.
– Thấy ghê quá! Buông ra!
– É he he. – tui cười, kéo mặt Linh sát vào
– Hic…ghê quá à! – Linh nhắm tít mắt lại
– He he, chụt. – tui nuốt viên kẹo rồi hôn lên môi em.
– Ưm… – em mở mắt ra, nhìn tui ngơ ngác.
– Ngọt không? – tui hỏi
– Ưm…ngọt… – Linh khe khẽ trả lời, miệng cười mỉm
– Anh yêu em. – tui ôm Linh vào lòng
– Đầu to…. em yêu anh… – Linh dụi đầu vào ngực tui, ngoan như chú mèo con.
Như người ta nói, thời gian hạnh phúc trôi rất nhanh. Qủa là nhanh thật, hôm nay là ngày em đi… Quay trở lại tối hôm trước.
– Anh à. Sang mai em đi rồi?
– Cái gì? Anh tưởng chiều tối mà.
– Em không biết, khi nãy ba gọi về, nói là sáng sẽ qua rước em… – giọng Linh buồn thiu
– Ừ… mai anh sẽ tới.
– Nhưng mai anh đi thi mà?
– Anh sẽ cố gắng làm xong sớm rồi về.
– Anh…
– Tin anh đi, anh sẽ gặp em trước khi em đi mà. – tui nói vào điện thoại.
– Ừ, em biết rồi. Anh ngủ sớm đi, mai đi thì rồi, nhất định phải đoạt giải nghe chưa.
– Đáng lẽ mai em phải đi thi với anh….
– Em xin lỗi…
– Thôi ngốc, không có gì đâu. Em ngủ đi. Mai lại mệt đó.
– Em biết rồi, chúc anh ngủ ngon.
– Ừm, ngủ ngon.
Tút tút….
Quăng cái điện thoại lên bàn, tui thở dài. Thật sự là cả đêm không ngủ được.
Sáng dậy sớm, ba chở tui đi thi. Thi ở trường khác, cách nhà khá xa. Chạy xe cũng khoảng mười lăm phút.
Ngoài ở dưới sân trường, tui bấm điện thoại gọi cho Linh.
– Alô.
– Ngủ dậy chưa?
– Em dậy lâu rồi.
– Đang làm gì vậy?
– Em đang ăn sáng, anh ăn chưa?
– Rồi. – tui vừa nói vừa gặm bánh mì
– Ăn gì?
– Mì trứng cút huyề…. à không, ăn bánh mì. – ăn mì nhiều quá đâm ra liệu.
– Hì hì, ngốc ơi là ngốc.
– Ngốc gì?
– Hông có gì, ráng thi nghe chưa?
– Dạ, em biết rồi sếp.
“Tùng tùng!!! Tùnggggg!!!” Tiếng trống trường vồn vã. Cái loa văng văng tiếng thông báo. “Các em học sinh thi học sinh giỏi môn Anh văn tập trung vào phòng số 13. Xin nhắc lại…”
– Tới giờ rồi, anh đi đi đầu to. – Linh giục
– Hả? Em cũng nghe nữa à?
– Loa thông báo vậy ai mà hông nghe. Đi lẹ đi, trễ giờ đó.
– Ừ ừ, thôi anh đi nha.
– Thi tốt nha chồng!
Tắt máy, vào phòng, chờ đợi, sắp xếp chỗ và cuối cùng là làm bài. Đề khá là khó nuốt, hí hoáy gần tiếng đồng hồ thì cũng làm xong. Đem nộp bài cho giám thị, tui xin phép về sớm nhưng không được, bị bắt phải ở lại tới khi hết giờ và giờ kết thúc là 10 giờ, mười giờ thì tới giờ Linh đi rồi. Mặt mày tối sầm, tui quay trở lại bàn. Lòng nóng như lửa đốt, tui cắn nát hết mấy cái móng tay. “Tic tac…tic tac…tic tac…” Năm phút nữa là 10 giờ.
“Tic tac…. tic tac…. tic tac…. ” “Tùng tùng tùnggggg!!!”
– Tất cả nộp bài! Trật tự rồi tôi mới cho ra về.
Còn trật tự à? Khốn vừa thôi chứ. Mặc kệ bà giáo, tui chạy băng băng ra ngoài. Dẫu cho bả chửi cũng không dừng lại. Ra tới cổng trường, cắm đầu chạy một mạch đi kiếm xe ôm… nhưng không có. Chạy bộ tới nhà Linh, tui chỉ biết cắm đầu mà chạy, không thiết gì cả. “Rầm!!!”, chiếc xe máy chẹt qua. Tui ngã lăn quay. Cố gắng đứng dậy chạy tiếp. Tới cổng, tui bấm chuông, hơn cả chục lần, không ai mở cửa. Lấy điện thoại ra gọi cho Linh.
– Alô.
– Linh hả? Em đang ở đâu vậy?
– Em… đang ở sân bay.
– Sao?
– Em đi từ sớm rồi… – Linh lí nhí
– Sao em không nói?
– Em sợ anh lo.
– Lo gì chứ? Em coi anh là gì mà không nói với anh tiếng nào mà đi vậy hả?
– Em xin lỗi…
Tui im lặng, nước mắt cứ chực trào ra.
– Anh… em sẽ về mà. – giọng Linh nức nở
– Linh…. – cổ tui nghèn nghẹn, không nói được gì.
– Em đi đây, tới giờ bay rồi. Cố gắng mở miệng nhưng tui không nói được gì, cứ ú ớ trong họng.
– Em yêu anh, đợi em nha…đầu to…
– Khoan…
Tút…tút…tút…
Tiếng tút tút khắc khổ vang lên.
– Anh…yêu…em. – tui thẩn thờ, nói vào điện thoại.
Để lại một bình luận