Phần 37
Tối, đạp xe đi vòng vòng công viên. Đậu xe gần băng ghế đá lúc hai đưa đi chơi thì bị ông bảo vệ rượt, rồi ngồi đó ăn kem. Ngồi xuống băng ghế một lúc. Rồi lại đứng dậy, đạp xe đi tiếp. Chắc cuối tuần này đi một chuyến tới tất cả những chỗ mà tui với Linh đã từng đi. Nghĩ vậy, tui đạp xe về. Lòng vẫn còn buồn rười rượi…
Về nhà. Đi thẳng lên lầu, đánh răng rửa mặt. Tắt đèn nhưng cứ nằm đó lăn lộn, không sao ngủ được.
Một giờ rưỡi. Ngồi dậy. Đi xuống tầng trệt lấy nước uống. Sẵn đó lên nhà trước, lượm cái điện thoại đem lên lầu. Mở đèn, ngồi lấp lại cái điện thoại. Vẫn còn xài tốt, 1280 mà. Nằm xuống, vẫn không ngủ được. Lấy điện thoại ra, mở hộp thư ra coi. Toàn tin nhắn của mình với Linh. Đọc lại mấy trăm tin. Hai hàng nước mắt chảy dài…. Rồi tui thiếp đi lúc nào không hay. Tối hôm đó, nằm mơ, nghe thấy tiếng Harmonica trong gió. Quay qua thì thấy Linh cúi chào mình rồi mỉm cười chạy đi. Đuổi theo, nhưng dù có cố gắng cách mấy tui vẫn không đuổi kịp, cố hết sức hét thật lớn tên em, tui giật mình, tỉnh dậy. Chỉ là mơ thôi…
Vuốt mặt, nhìn đồng hồ. Cũng năm giờ rưỡi rồi, dậy đánh răng rửa mặt luôn. Thay đồ, xuống nhà nấu mì ăn… mọi khi ăn mì tôm ngon lắm nhưng sao hôm nay thấy sao nhạt nhẽo quá. Thèm được ăn món trứng chiên mà Linh làm quá.
Sáu giờ rưỡi, xách cặp ra khỏi nhà. Hít một hơi thật sâu, tui leo lên xe, từ từ đạp đến trường. Gió thổi hiu hiu, buồn ngủ quá….
Đến trường, dắt xe đi gửi. Thằng trực cổng đưa tui cái thẻ xe, vừa cầm lên thì bị giật mất. Hơ…. Ngó qua, ra là con trực cổng hôm qua..
– Đưa đây. – tui giơ tay định giật lại
– Không dễ đâu cưng… – nó nguýt dài
– Muốn gì đây? – tui ra vẻ khó chịu .
– Ê, hôm qua đẩy tui té ngã thì ít nhất cũng phải xin lỗi chứ.
– Vậy giờ muốn sao?
– Xin lỗi đi. – trực cổng đanh đá.
– Xin cái cù loi. – tui giơ cùi chỏ lên rồi quay đi. Qua lắm tí nữa về lên văn phòng nói mất thẻ xe, làm giấy tường trình thôi.
– Ê!!! Cái thằng du côn kia!!! Có đứng lại không?!!! – trực cổng dậm chân xuống đất bình bịch.
Mặc kệ nó, tui đi lên lớp. Tâm trạng chán nản, không biết làm sao để liên lạc được với Linh đây.
Vô lớp, thảy cái cặp xuống cái rầm, không thèm đi đâu hết, chỉ ngồi 1 chỗ suốt, nhai sing-gum. Bóng biển lại ngồi chung tui.
– Ê, gì mà buồn qua mậy? – nó ra vẻ quan tâm
– Haizz, Linh đi rồi mày à. – tui thở dài, nhìn lên trần nhà.
– Cái gì?! – nó sửng sốt
– Ừm, tao chán quá…Linh đi rồi…
– Mày biết Linh đi đâu không?
– Tao không biết nữa…
Vừa nói, tui vừa cầm cục sin-gum nhai trong họng ra, kéo kéo.
– T!
Tui giật mình đứng dậy.
– Nè, Châu đền cho T nè… – nhỏ Châu đưa tui hộp socola.
– Ơ… T nói là không mà… – tui trố mắt.
– Không… mình làm hư thì mình phải đền, cầm đi. – nhỏ Châu dúi hộp socola vào tay tui rồi đi ra thẳng ra cửa lớp. Không nói thêm 1 lời.
– Ha ha ha…chưa gì mà lớp mình có thêm nàng nữa cảm nắng mày rồi. – Bóng biển cười gian xảo.
– Im mày, ông đây sẽ chờ Linh. – tui nắm chặt tay lại ra vẻ quyết tâm
– Mày thì được mấy bữa. – Bóng biển cười khẩy
– Rồi coi, con cờ hó. – tui dứ dứ nắm đấm vô mặt nó.
Nó đi ra, tui không quên khuyến mãi cho bạn hiền một cục sin-gum trang trí đít quần.
– Ê! Có ai kiếm mày kìa T, hình như lớp dưới! – thằng Tín chạy vô.
– Ờ… ra liền. – tui nhét hộp socola vô hộc bàn rồi chạy ra.
– Aiiii….. vậy? – tui chạy ra.
Lại là nó, con nhỏ trực cổng.
– Chuyện gì nữa đây?! – tui nhăn mặt
– Trả nè. – nó đưa tui cái thẻ xe.
– Cám ơn. – tui giật cái thẻ rồi toan đi vô lớp.
– Khoan đã… – trực cổng ngập ngừng
– Cái gì nữa? Muốn lại thẻ à? Nè. – tui giơ cái thẻ về phía trực cổng.
– Không phải…
– Chứ gì?
– Bạn học lớp này à?
– Không thấy sao mà còn hỏi?- tui hất hàm
– Ờ… y như du côn, đầu tóc bờm xờm như tổ rơm, ăn mặc không chỉnh tề, ghi sổ! – đột nhiên trực cổng hét lên.
– Kiếm chuyện nhau à? Ngon nhào vô kiếm cơm.
Trực cổng lại lấy cái sổ nhỏ xíu ra, nó ghi ghi chép chép. Rồi nó bỏ đi. Bực mình.
Đi vô lớp.
“Tùng! Tùng! Tùng!” vô tiết. Tiết đầu, lại ngữ văn… ngán tận cổ, tui úp mặt xuống bàn ngáy ngủ. Vừa ngủ vừa nghe giảng sướng lắm, được thoải mái cộng thêm hiểu bài nhanh chóng, lúc đó tưởng tượng ra nhiều cái cực kì hay. Đang mông lung thì bà cô không giảng nữa. Có tiếng nói chuyện, nghe như của cha giám thị.
– Các em!!! Nghe cô đây!!! Lớp ta hôm nay có thêm một học sinh ở lớp khác chuyển qua.
Chuyển qua thì thay kệ nó chứ. Tui vừa ngủ vừa lầm bầm.
– Cô nghĩ không cần giới thiệu đâu, chắc các em ở đây cũng biết bạn này rồi.
“Ô!!! Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ!!!!!” – cả lớp nháo nhào lên. Tui vẫn úp mặt xuống bàn, miệng lẩm bẩm, học sinh mới thôi mà, có gì ghê gớm…
– Em xuống bàn ba ngồi đi. – bà cô nói.
Tui thì vẫn úp mặt xuống bàn…
“Tùng! Tùng! Tùng!”- tiếng trống báo hết giờ.
– Tất cả đứng dậy chào cô! – lớp trưởng dõng dạc.
– Chúng em chào cô ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ!!!!!!! – nhựa khiếp
– Thôi đươc rồi, các em ngồi xuống. – cô đi ra ngoài.
Lớp học bắt đầu ầm ĩ, tui thọt hai tay vô túi quần rồi đi ra ngoài. Không thèm để ý đến học sinh mới của lớp. Trong khi mấy thằng chiến hữu bu xung quanh đứa mới vô. Chắc dằn mặt chứ gì. Ma cũ ăn hiếp ma mới, nhìn nản.
Đi tới chỗ cầu thang để xuống nhà vệ sinh thì bất chợt có bàn tay chạm vào vai tui. Giật mình, quay lại… Cô nàng nhỏ nhắn, khuôn mặt tựa như thiên thần, đôi môi nở một nụ cười. Cảm giác như tim mình ngừng đập, không phải vì bất ngờ mà là vì sung sướng.
Nếu đây là mơ thì đừng để tui tỉnh lại, nếu đây là thật thì xin đừng biến nó thành một giấc mơ. Tui hồi hộp, từ từ đưa tay lên, chạm nhẹ vào má em.
– Linh? – tui mơ hồ
– Em đây… – em gật đầu
– Em…thật là Linh không?
– Thật…
– Tại sao…? Em đi mà không nói anh một tiếng là sao? – tui run run
– Em không đi đâu hết.
– Vậy tại sao mọi người… ai cũng nói là…. em đã chuyển đi…. ? – tui thở gấp
– Tất cả là do em làm hết, em muốn coi sau này nếu không có em thì anh sẽ như thế nào thôi. – Linh nói.
– Vậy từ đầu tới cuối đều do em sắp đặt, sao em nói dối anh như vậy chứ?!!! Em có biết anh đau khổ lắm không?! – tui gắt lên
– Em xin lỗi…. – Linh lí nhí.
Tui không nói gì, chỉ đứng đó vịn lan can, thở dốc.
– Em xin lỗi… – Linh ôm tui từ phía sau.
Tim tui lúc đó như tan chảy ra, mọi đều nhạt nhòa trừ em. Khoảnh khắc này tui không bao giờ quên được. Nắm lấy Linh, tui quay người ra sau, ôm em thật chặt, như muốn nghiền nát em ra, không muốn em chạy đi đâu nữa. Vòng tay Linh cũng xiếc chặt lấy tui…
Để lại một bình luận