Phần 53
“Beep beep! Beep beep! Beep beep!”
Lật đật bò dậy, ba giờ sáng. Lết vô nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, chải chuốt, tắm rửa. Mười lăm phút sau, đi ra, xỏ cái jean đen với cái áo Polo trắng vô. Thêm cái áo khoác Devil với cái vòng mà Linh tặng, cũng bảnh trai.
Lôi balô ra nhét đống quần áo với con lap nặng như cục sắt vào. Đếm lại tiền, còn được mấy trăm, mò hộc tủ lấy đống tiền tiết kiệm bỏ theo cho chắc ăn. Khoác balô lên vai, cầm chai X-men xịt vội rồi chạy ra cổng. Dắt xe ra ngoài, khóa cổng cẩn thận rồi đạp xe qua nhà Linh.
“Hắt xì!!!”- Trời lạnh, sương còn dày quá. Nhấn mạnh bàn đạp cho xe chạy về phía trước.
“Kéttttt!!!”- Dừng xe trước cửa nhà Linh. Em đã chờ tui ở đó tự lúc nào.
– Trời lạnh vậy sao không ở trong nhà, em ra đây đứng làm gì?
– Em sợ anh chờ, với lại em muốn sớm gặp anh. – Linh nhìn tui, nhoẻn miệng cười, dường như nụ cười đí của em đã xua tan đi cái lạnh sớm mai.
– Lên xe đi cô ngốc, đứng đó làm gì? – tui lắc đầu cười
– Lên liền nè. – Linh phụng phịu xách balô rồi lên xe.
Đạp xe tới nhà Bóng biển, nhà thằng đó cách nhà Linh khá xa, đạp xe bở hơi tai.
– Đầu to, mệt không?
– Mệt sao không, mà dạo này em tăng ký à? – tui nói
– Tăng cái đầu anh á… – Linh ký đầu tui một cái rõ đau
– Ui da…. đau, đau. – tui xuýt xoa.
– Mà anh thấy em mập ra à? – giọng Linh bỗng chùn xuống.
Thiệt là… nói vậy mà cũng tin, đúng con gái, ai cũng sợ mập.
– Ừ, mập thấy sợ luôn. – tui cười khì khì
– Hứ, hông thèm chơi với anh nữa. – Linh dỗi
– Hè hè, giỡn thôi mà, em đó giờ vẫn vậy, có mập đâu. – tui cười
– Hông tin!
– Vậy em bao nhiêu ký?
– Hông nói!
– Anh nói là em không có mập mà.
– Hông nghe. – Vẫn cái giọng giận dỗi.
– Không tin phải không?
– Hông!
– Vịn chặt nha!
Lấy hết sức mình, tui đạp xe đi thật nhanh. Chiếc xe lao đi vùn vụt trong đêm, xé tan màn sương mờ ảo.
– Thấy ghê quá à! Chạy chậm thôi! – Linh hét lên, hai tay bấu chặt lấy tui.
– Em thấy em em nhẹ cỡ nào rồi đó!!!! Giờ em tin anh chưa? – tui nói như hét
– Tin rồi mà!!! Anh chạy chậm thôi!!! Ghê quá!!!
“Kétttttt…. kétttttt…. !!!”- tui bóp thắng, chiếc xe từ từ chậm lại.
– Anh làm gì mà chạy nhanh quá vậy?!!! – Linh đánh thùm thụp vào lưng tui
– Tại em không tin anh mà.
– Anh là đồ ngốc.
– Sao nói anh ngốc?
– Em lúc nào cũng tin anh mà, cần gì chứng minh kiểu đó. – Linh phụng phịu
– Ừ, anh biết mà. – tui cười, nụ cười mãn nguyện.
– Anh à…
– Gì?
– Tháng sau là em đi rồi…
Lòng tui chợt se lại, có gì đó làm cho lòng ngực mình nhói lên.
– Ừm…
– Em buồn lắm…
– Anh cũng vậy, nhưng có sao đâu, đi vài ba năm rồi lại về mà. – hít một hơi dài, cố gắng ra vẻ như chẳng có gì to tát.
– Anh…
– Thôi, đừng có nói chuyện đó nữa. Bây giờ anh không muốn phí phạm giây phút nào khi còn ở bên em. Cho nên…đừng buồn, mọi chuyện gác qua một bên đi.
– Dạ… – Linh nói khe khẽ
– Hè, cái này giống đi tuần trăng mật ha. – tui cố gắng phá tan bầu không khí nặng nề
– Tuần trăng mặt gì chứ, ai thèm lấy anh đâu. – Linh bĩu môi.
– Anh cưới người khác vậy.
– Anh dám?! – Linh véo hông tui
Vậy đó, hai đứa chọc ghẹo nhau đủ trò.
Cuối cùng cũng tới nhà Bóng biển, thấy tướng đứng thì biết ngay là nó.
– Hế lô, Ajinomoto! – thấy tui tới, nó nhào ra tay bắt mặt mừng.
– Tụi nó tới hết chưa? – tui dừng xe lại
– Gần hết rồi, còn vài đứa nữa. Vô nhà đi. – nó hất hàm.
Trong nhà nó được bốn năm nhân, thằng Lân, Năm nổ với thằng Tín thì lại ngủ ở nhà nó từ hôm qua. Gọi điện cho thằng Quý thì nó nói đang đợi Vi sửa soạn. Nhỏ Châu thì đang trên đường tới.
– Mấy giờ đi vậy mày? – tui hỏi
– Bốn giờ rưỡi xe tới. – Bóng biển nói
– Oánh bài đê! Oánh bài đê lão đại! – Thằng Tín lôi trong balô ra bộ bài rồi chào mời tui.
Ngó đồng hồ, vẫn còn sớm, tui bay vào sòng luôn.
– Chơi gì đây? Chơi nhiêu đây? – Năm nổ vồn vã
– Tiến lên đi. – thằng Tín nói
– Tao không biết chơi. – Bóng biển nhăn nhó
– Lớn già đầu mà không biết, đi chết đi mày. – Năm nổ sút Bóng biển cái “Bép!”
– Xì dách đi. – tui nói.
– Lão đại chí phải! – Bóng biển hớn hở ôm bàn tọa lăn lông lốc lại chỗ tui
– Linh biết chơi không? – thằng Tín hỏi
– Cũng chút chút. – Linh nói
– Ôkê, bàn năm ngàn nha. – thằng Tín bắt đầu chia bài.
Kết quả sau năm bàn là… Linh thằng hết, xì dách tuyệt đối năm bàn. Thằng Tín làm cái, hai mắt nó trợn trắng.
“Tin! Tin!”, tiếng còi xe, thằng Quý với Vi tới. Đúng lúc này nhỏ Châu tới, ấy da, có thêm bà Đào nữa. Sở dĩ tui gọi nó là “bà” vì cái gì nó cũng trên cơ tui, cãi lộn cũng hơn, đánh lộn cũng hơn, bằng chứng là hễ mở miệng ra cãi nó thì sớm muộn gì cũng bị tát nổ đom đóm mắt. Bốn giờ, chiếc xe khách từ từ trờ tới trước cổng nhà Bóng biển. Tui với mấy thằng con trai phụ Bóng biển với mấy ông anh của nó khiêng thùng đựng đá lên xe. Xong xuôi, mọi người lên xe, ổn định chỗ ngồi. Đương nhiên là tui ngồi kế Linh. Bóng biển thì xề xòa tìm cách ngồi gần nhỏ Châu, thằng Quý ngồi kế Vi, nó nhìn mấy thằng tụi tui bằng cặp mắt “Thằng nào đụng gấu ông, ông thiến!”. Năm nổ với thằng Tín thì nói cười luyên thuyên. Rồi xe từ từ lăn bánh, chuyến đi bắt đầu.
Để lại một bình luận