“Đại Ma Vô Cực Chưởng!”
“Thập Chưởng!”
Long động, hai tay hắn kết thủ ấn nhanh như chớp xuất ra mười chưởng liên tục, Đại Ma Vô Cực Chưởng mười đầu ma thủ khủng bố từ không trung ép xuống Dương Kiến cùng một lúc làm lão khiếp đảm.
“Bảo hộ lão tổ!”
Thập Nhị Minh Vương mười hai tên nhận ra tình huống không tốt nhanh chóng lao đến.
Phương Quy Nhất cùng đám trưởng lão đồng dạng cũng muốn hỗ trợ Dương Kiên nhưng bỗng dưng cảm giác được nguy cơ từ đằng sau vội nhìn lại.
“Khặc khặc… đám trưởng lão các vị vẫn tốt nhất là ở lại đàm đạo cùng chúng ta là tốt hơn đấy.”
Quách Ngoan cùng Quách Thoại hiện thân, cả hai nhìn chằm chằm Phương Quy Nhất cùng đám trưởng lão khiến da đầu chúng run lên, hai bên khí thế ngang nhau nên chỉ còn cách giằng co lấy nhau, Phương Quy Nhất hiểu rằng một khi mạo hiểm thì rất có thể đám trưởng lão sau lưng mình cũng là nòng cốt xây dựng Minh Giáo sẽ gặp tai ương vì chỉ có mình lão có thực lực chống lại hai lão già này, chưởng môn Ngô Bá không biết đã rời đi nơi nào.
“Rầm… rầm…”
Trưởng lão đã bị kiềm chế, ba mươi tên chấp sự Minh Giáo tu vi từ ngũ cấp đến thất cấp muốn dẫn động đám đệ tử còn lại xuất thủ cùng lão tổ kháng địch cũng bị chấn động lớn ngăn lại, xuất hiện là một đám người đằng đằng sát khí.
“Haha thật nhiều đối thủ, đã lâu rồi không được đánh nhau làm người ngợm có chút ngứa ngay, ngươi nói phải không gấu chó?”
Giọng cười đầy sảng khoái của Phục Ma và Bạo Hùng, cả hai rốt cuộc cũng được tham gia đánh nhau sau thời gian dài bế quan tu luyện, hai con hàng này không biết kiếm đâu được mỗi đứa một cột đá cực khủng và cực nặng khi nhìn mỗi bước chân của chúng lại để lại một dấu chân sâu trên đất. Tu vi của hai tên ăn hàng này đã đến thất cấp nhưng chúng lại chủ tu thân thể cùng lực lượng nên Cường Giả bát cấp cũng là ăn không tiêu nếu chính diện giao thủ với chúng.
Đằng sau Phục Ma, Bạo Hùng là Hứa Tình và đội ngũ gồm ba tên phó chưởng môn Đào Hoa Đảo cùng 500 cao thủ từ Đoàn gia cùng Đào Hoa Đảo, toàn bộ đều đã đợi từ sớm hòng kiềm chế Minh Giáo cao thủ hợp công Long.
“Oanh… Oanh… Oanh…”
Chiến sự gay gắt nhanh chóng bùng nổ, võ giả Minh Giáo từ sớm đã bất mãn vì Dương Kiên sớm không lấy ra thần kiếm làm Ma Tôn diệt sát Minh Giáo đệ tử nên ý chí chiến đấu thua kém nhiều so với đối phương cho nên dù chênh lệch về số lượng thì thế trận dằn co lại tiếp diễn, toàn bộ đều chờ vào kết quả của màn tranh đấu của thượng tầng.
Trở lại chiến trường trên không, Thập Nhị Minh Vương đã sớm vây quanh Dương Kiên, mười hai tên thôi động tận cùng mười hai thành công lực đồng thời truyền lên người lão tổ khiến khí tức lão tăng vọt.
“Tiên Kiếm Cửu Tuyệt.”
“Nhất kiếm! Nhị Kiếm! Tam Kiếm… Cửu Kiếm!”
“Cửu Kiếm Diệt Địa!”
Dương Kiên hỏa khí cuồn cuộn như hỏa nhân, lão một hơi tung ra chín kiếm cũng là Tiên Kiếm Cửu Tuyệt toàn bộ chín chiêu thức, Minh Hỏa Thần Kiếm mang theo tử hỏa quét đến mười hắc thủ đậm đặc ma khí đổ xuống.
“Oành… Oành… Oành… Oành…”
Bốn kiếm diệt đi bốn hắc thủ, chấn động khủng bố khiến Thập Nhị Minh Vương vốn dĩ sinh mệnh tương liên với Dương Kiên lúc này đây đã sắc mặt tái nhợt, nội tạng nhộn nhạo.
“Oành… Oành… Oành… Oành…”
Lại qua bốn kiếm, bốn hắc thủ tiêu trán dưới lưỡi kiếm nhưng chấn động đã đánh bay Thập Nhị Minh Vương toàn bộ mười hai tên, Dương Kiên da thịt cũng đã rạn nứt vì cắn trả từ năng lượng bạo phát nhưng lão vẫn cố chống đỡ từ sự trợ giúp Minh Hỏa Thần Kiếm.
“Oành!”
Kiếm thứ chín, Dương Kiên toàn thân rệu rã không còn một chút sức lực, chân lão run rẩy đứng không vững vì tiêu hao quá độ, không còn Thập Nhị Minh Vương giúp nên lão phải tự lực cánh sinh chống đỡ nhưng cho dù là thập cấp hay có thần kiếm trợ giúp thì lão vẫn cần phải có thời gian khôi phục còn Ma Tôn một hắc thủ cuối cùng đã tới rồi.
“Oanh… Ầm… Ầm… Ầm…”
Lần thứ hai ăn trọn một chưởng Đại Ma Vô Cực Chưởng của Long nhưng lại mạnh gấp mười lần, Dương Kiên hỏa khí bị ma khí đánh tan trong tích tắc, ma khí lần này còn là mang theo bốn loại áo nghĩa đại đạo khiến Vô Cực chi ý của Dương Kiên bị lung lay tạo thành thương thế còn nặng nề hơn gấp bội và dĩ nhiên một cái hố sâu dưới mặt đất là do lão tạo ra.
“Khục… khục… khục…”
Dương Kiên miệng trào máu tươi và cả mảnh vỡ nội tạng, ma khí xâm lấn toàn bộ kinh mạch phong bế hoàn toàn hỏa khí của lão, trong đầu lão không ngừng hiện lên những hình ảnh dâm dục từ ảnh hướng của Dâm ý khiến lão bối rối rơi vào suy nghĩ vô định không thể tập trung và chỉ một sát na sau thôi một bàn chân đã đập thẳng vào mặt lão.
“Oanh…”
Chưởng đến cước, Long đến nhanh như tia chớp tung một đạp siêu mạnh vào chính giữa mặt Dương Kiên đập lão bay ra sau như một viên đạn pháo, khuôn mặt già nua đã biến dạng hoàn toàn thành một đống bầy nhầy, đau đớn tột độ nhưng Dương Kiên vẫn không thể thoát khỏi dâm ý đang ngày một xâm lấn lý trí mình.
“Bảo hộ lão tổ!”
Thập Nhị Minh Vương hoảng hốt trước tình thế của Dương Kiên, mười hai tên liều mình bỏ qua khôi phục mà nhào đến ngăn lấy Long.
“Một đám chuột nhắt.” Long cười lạnh nói.
“Tái Thế Luân Hồi Trảo.”
Tay biến trảo, mười ngón tay Long như mười lưỡi kiếm với quỷ tích vô cùng tà dị đánh tới Thập Nhị Minh Vương.
“Xuy… xuy… xuy…”
“Xịch… xịch… Aaaaaa… tay ta… Aaaaaaa… xuy… xuy…”
‘Không tốt, mau lùi lại.
Thập Nhị Minh Vương đệ nhất minh vương cảm giác được tử vong trước những ngón tay hung hiểm kia mà gào lên nhưng có chút muộn, thực lực của chúng tuy đều là cửu cấp nhưng trước mặt Long lại quá mức yếu ớt.
“Phốc… phốc…”
Trảo xuyên thịt, hai cái đầu lâu lăn long lóc dưới trảo chiêu ác hiểm của Long, Thập Nhị Minh Vương nay chỉ còn lại mười tên.
“Chạy… mau lùi… phốc…”
Thập Nhị Minh Vương đệ ngũ minh vương ôm cánh tay cụt nói như hét nhưng âm thanh bỗng im bặt vì một đầu hắc thủ đã xuyên thẳng qua lồng ngực hắn mà móc ra trái tim còn đang nóng hổi bên trong.
“Phốc… phốc… không, cầu xin ngươi… phốc… xuy… xuy… chạy… phốc… phốc…”
Tốc độ, sức mạnh quá chênh lệch, sau mười hơi thở Thập Nhị Minh Vương có thể rút lui đến bên cạnh Dương Kiên chỉ còn lại năm tên, hai tay Long đã thấm đẫm máu tươi, dưới chân hắn là vô số mảnh bộ phận cùng nội tạng của bảy cái xác không rõ hình hài.
“Lão tổ, còn cầm cự được không?”
Đệ nhất minh vương hốt hoảng nhìn qua Dương Kiên nói gấp, áp lực từ Ma Tôn quá lớn khiến hắn không còn dũng khí có thể đối kháng với tên ác ma ấy.
“Khục… khục… các ngươi… tranh thủ cho lão phu chút thời gian… khục… khục…”
Dương Kiên khuôn mặt biến dạng hoàn toàn trước một đạp như núi đập của Long thậm chí là xương sọ lão cũng theo đó rạn nứt đến đau đớn tột cùng nhưng lão là sợ chết hơn nên miễn cưỡng áp chế đau đớn nói, nội thương cùng ngoại thương quá mức nghiêm trọng nên lão cần chút ít hơi thở nhờ vào Minh Hỏa Thần Kiếm khôi phục.
“Chút thời gian? Tiếc là ngươi có cơ hội đó rồi.”
Giọng nói khô khốc pha lẫn sát ý kinh người rơi vào tai Dương Kiên cùng đám minh vương làm toàn bộ kinh hãi tột độ và đến khi ánh đao lóe lên từ đằng sau thì chúng mới nhận ra rằng ác ma đã di chuyển đến sau lưng minh.
“Khốn kiếp… xuy… Keng… Keng… phốc… phốc…”
Dương Kiên hai mắt trợn trừng trước tử vong uy hiếp, lão dùng hết sức bình sinh còn lại vung lên thần kiếm chống đỡ một đao hung ác và một lần nữa bị đánh bay nhưng đám minh vương lại không có thần kiếm, đao vừa đến không phải một chém mà là một trăm đường đao xé toang không gian.
“Xuy… xuy… phốc… phốc…”
“Aaaaaa… Aaaaaaaa… không… đau quá… đừng… đừng giết chúng ta…”
Đao nhuộm máu, lại thêm ba cái đầu lăn long lóc dưới lưỡi ma đao, hai tên minh vương cuối may mắn không chết cũng đã như tàn phế vì tứ chi bị gọt, chúng lăn lộn trong dòng sông máu dưới mặt đất mà gào thét.
“Ồn ào! Xuy… xuy…”
Long hai mắt hung ác nhìn qua hai tên phế nhân, đao trong tay hắn lại vung lên hai đường chém ngang hai tên minh vương cuối cùng, mùi máu tanh tươi nồng đậm đến gay mũi.
“Bịch… bịch… khốn kiếp… sao hắn lại mạnh như vậy… khốn kiếp…”
Chật vật bò ra khỏi đất đá, Dương Kiên nằm rạp trên mặt đất vì không thể ngồi dậy được nữa khi xương cốt đã đứt đoạn, đón đỡ một đao chỉ có thể giúp lão không bị chém ngang nhưng vẫn phải chịu đựng phản chấn cực lớn…
Ôm lấy thần kiếm, hai mắt nhìn bầu trời hắc ám, Dương Kiên lần đầu tiên trong đời cảm nhận được tử vong đang đến rất gần mình.
“Oành… Oành… lão tổ cứu mạng… không… Aaaaaa… Aaaaa…”
“Không… không… ta đầu hàng… chúng ta đầu hàng… phốc… phốc… Aaaaa… Aaaa…”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng đất trời, Dương Kiên nhìn lại phía Minh Giáo tổng bộ, nơi máu tươi đã chảy thành sông, thi thể ngổn ngang như núi mà đa phần đều là võ giả Minh Giáo, thượng tầng thất bại khiến lòng người tan rã, võ giả Minh Giáo ý chí chiến đấu giảm sút trở thành con mồi yếu ớt trước đối phương hung tàn.
“Hắc hắc… đến kiếp sau cũng đừng quên một chuyện đó là trêu chọc bản tọa chỉ có một cái kết cục… CHẾT…”
Long thân ảnh chớp động, hắn đến trước mặt Dương Thiên cười lạnh, Ma Đao gọn ghẽ quét đến cổ lão một đường.
“Oành… Oành…”
“Lão bằng hữu… ta đã tới muộn…”
Bỗng nhiên một giọng nói xa lạ vang đến, một cỗ hỏa khí cực cường đánh tới khiến Long bị đẩy lùi hơn trăm thước mới định hình lại được đồng dạng cứu đi tính mạng Dương Kiên, xuất hiện là một lão giả già nua tráng kiện, thân mặc hồng y tràn ngập uy nghi.
Lão già xuất hiện bước đi chậm rãi nhưng mỗi bước lại như súc địa thành thốn vượt qua không gian mà đến, cứ mỗi bước chân của lão lại mang theo vô tận hỏa diễm làm bầu trời hắc ám bên trên lắc lư như muốn vỡ nát chẳng khác nào hỏa thần giáng lâm và lão cũng chính là tán tu võ giả đệ nhất lãnh tụ – Hỏa Thần.
“Hỏa Thần! Là ngươi sao?”
Dương Kiên ngơ ngác nhìn qua bóng hình trước mặt mình, chủ tu hỏa công nên thời niên thiếu lão kết giao không ít đồng bạn cùng chung chí hướng mà Hỏa Thần là một trong số đó có điều hai bên chỉ là giao tình bình thường nên lão không ngờ đến lão già này lại đến cứu mình đồng nghĩa đắc tội một kẻ hung ác như Ma Tôn.
“Lão bằng hữu… chúng ta hỏa hệ vốn đã không còn nhiều nên lão phu sao có thể thấy các ngươi Minh Giáo lâm vào cảnh diệt vong, Minh Hỏa Thần Kiếm là bảo vật của vô giá mà chúng ta phải bảo tồn.”
Hỏa Thần hòa ái nói nhưng Dương Kiên sao có thể không nghe ra ý tứ đối phương, lão già này đến là vì Minh Hỏa Thần Kiếm, quả nhiên cũng không phải dạng tốt lành gì.
“Hỏa Thần! Ngươi là quyết định nhúng tay vào chuyện của bản tọa?” Long hai mắt nheo lại nhìn đến lão giả, lần đầu gặp mặt hắn đã biết lão già này e rằng còn mạnh hơn Dương Kiên một bậc nhưng hắn tự tin vẫn có thể làm thịt lão nếu lão không biết tốt xấu.
“Chấp Pháp trưởng lão thứ tội, Minh Giáo chỉ giết Đoàn gia hơn nghìn võ giả mà ngài cùng thủ hạ hôm nay gần như đã đồ sát Minh Giáo chín thành đệ tử, lão phu thiết nghĩ ân oán này trưởng lão ngài cũng đã trả đủ không phải sao?” Hỏa Thần nhìn đến Long cười.
“Lão già ngươi mặt mũi lớn như vậy? Ân oán của bản tọa là do ngươi đến phán xét?” Long cười lớn nói khiến Hỏa Thần nhíu mày, lão đến đây là vì Minh Hỏa Thần Kiếm và không hề muốn xung đột với Ma Tôn một chút nào.
“Oanh… Oanh… Oanh…”
“Nếu là thêm lão phu, liệu có đủ mặt mũi hay không?”
Bầu trời hắc ám đột nhiên vỡ toang, ma khí ngùn ngụt bị một cỗ băng khí áp chế đến co rút trở về và xuất hiện là một lão giả bạch y diện mạo giống Hỏa Thần đến bảy tám phần, Băng Thần thế mà cũng đến.
Một băng một hỏa khí tức khổng lồ đè ép đến làm Long đến thở cũng nặng nhọc.
“Hắc hắc… đến thật đông đủ nhưng như thế cũng tốt, bằng vào các ngươi hôm nay làm hồn ma dưới tay ta để giang hồ này phải run rẩy dưới bàn chân của bản tọa đi.”
Long cuồng tiếu cười, lại dung nhập 20 Đại Ma Hồn khiến khí tức của hắn tăng lên tổng cộng 30 lần và đạt đến ngưỡng cửa kinh khủng khiến Hỏa Thần cùng Băng Thần biến sắc.
“Giết hắn, kẻ này tồn tại quá mức nguy hiểm.” Băng Thần quyết đoán nói và Hỏa Thần ngay lập tức đồng tình.
“Oanh… Oanh…”
Nói là làm, hai tia sáng một bạch sắc, một hồng sắc lao vút đến chỗ Long, hai đại Cường Giả thập cấp hợp kích.
“Cực Băng Huyền Công – Hàn Tâm Thủ Ấn.”
“Cực Hỏa Huyền Công – Hỏa Luyện Xuyên Tâm.”
Băng Thần cùng Hỏa Thần một trước một sau vây công lấy Long, Băng Thần hai tay kết ấn nhanh như thiểm điện áp lên lưng hắn một ấn mang theo băng khí chí cực đóng băng vạn đầu kinh mạch bên trong người Long còn Hỏa Thần một trảo năm ngón tay như năm đầu mũi khoan hung hiểm đâm đến nơi lồng ngực Long ý đồ móc ra trái tim hắn.
Để lại một bình luận