“Vô Ngã Kiếm – Cuồng Ma Huyết Vũ.”
Nhổ ra Bán Nguyệt Đao trên cổ cùng thả ra Đao Thánh lúc này đã là một cái xác xuống mặt đất, Ma Ảnh hai mắt u lãnh một màu đen sâu thẳm tràn ngập ma tính, hắn từ bỏ phòng ngự để thả mình lao đến đón tiếp biển trời võ giả, tử y rách nát cùng tóc dài vũ lộng trong gió, Minh Hỏa Thần Kiếm di động như một đoàn tử sắc không ngừng gặt hái tính mạng võ giả trước mặt hắn.
“Giết… Giết… Giết…”
Tiếng gào thét vang trời, Hạ Hầu gia lãnh địa chỉ sau vài hơi thở đã trở thành một cánh đồng bát ngát thi thể, máu chảy thành sông, Ma Ảnh thân thể cùng thần kiếm trong tay sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ như một huyết nhân, máu lại không phải của hắn mà là của đối thủ, hắn như một cuồng ma không ngừng hái lượm lấy võ giả tính mạng.
“Ác ma… Giết… Giết… Giết…”
Không ngừng có kẻ ngã xuống, không ngừng có kẻ chết đi, Hạ Hầu cùng Hiên Viên tám vạn võ giả nhưng hiện tại có thể đứng trên mặt đất ước chừng chỉ còn khoảng hai vạn, những kẻ còn sống đều bị sự hung tàn cùng lãnh khốc của ác ma dọa sợ.
“Phốc! Sao? Các ngươi không đến giết ta nữa sao?”
Lại một kiêm xỏ xuyên đầu ba tên võ giả, Ma Ảnh cười ghê rợn nói.
Một thân máu huyết nhuộm đỏ, hai mắt lặng lệ tràn ngập sát khí, dưới chân là vô vàn thi thể cùng thịt nát và mảnh xương vụn… hai vạn võ giả còn lại nhìn đến cảnh tượng ấy nào còn dũng khí nữa.
“Phốc… phốc… so với đồng bạn đã ngã xuống thì các ngươi nhát gan hơn nhiều lắm, chính vì thế ta sẽ cho các ngươi phải hứng chịu cái chết đau đớn nhất.”
Lại bạt ra một kiếm lượm đi mười cái đầu, Ma Ảnh cười lạnh nói làm đám võ giả chấn kinh, chúng mất cả cái dũng khí bỏ chạy rồi.
“Vô Ngã Kiếm – Ma Ngục Cuồng Loạn.”
Sau tiếng gầm rống vang trời, Ma Ảnh thân hình xuất hiện trên đỉnh đầu hai vạn tên võ giả, Minh Hỏa Thần Kiếm trong tay hắn xoay tròn phóng xuất ra hàng vạn đường kiếm khí sắc bén ẩn chứa thiên địa chi khí và tử hỏa bao phủ lấy không gian không một kẻ hở.
“Không… cầu ngài… không… cầu ngài…”
Tử sắc kiếm khí phô thiên cái địa như mưa sao băng ập xuống khiến hai vạn võ giả run rẩy, không ngừng có kẻ quỳ xuống cầu xin nhưng tất cả đã muộn, Minh Hỏa Thần Kiếm kiếm khí lãnh khốc vô tình cực kỳ.
“Phốc… Phốc… Phốc…”
Máu tươi lại đổ xuống, từng đầu kiếm khí xuyên qua người võ giả làm chúng không chết ngay mà phải chịu đựng vô tận thống khổ đến khi bị kiếm khí đánh tới chỗ yếu hại hay vì quá thổng khổ mà chết đi, hai vạn tính mạng trực tiếp bị cơn mưa kiếm khí nghiền ép mà chết, sinh mệnh tàn lụi.
“Ác ma… ngươi chính là ác ma… ngươi sớm muộn cũng bị trời tru đất diệt…”
Ở xa xa, nhìn lấy đầy đất thi thể mà Thất Sát Đao Vương gầm thét với Ma Ảnh, lão tu đạo là Sát đạo nhưng ác tâm so với tên ác ma lãnh huyết này lại chẳng đáng nhắc tới.
“Ngươi sao lại không chạy?”
Ma Ảnh quay đầu nhìn lấy Thất Sát Đao Vương nghi hoặc hỏi, chồng chất thi thể trên mặt đất với hắn chẳng khác nào một bữa ăn ngon không hơn, hắn được tạo ra để giết chóc, trong hắn không có cái gọi là nhân tình.
“Ngươi… ngươi sẽ chết không yên lành…”
Thất Sát Đao Vương mặt đỏ như gấc vì nhục, lão dĩ nhiên muốn chạy nhưng không thể cử động vì hai đầu gối đã vỡ nát dưới một kiếm kia, đã có lúc lão nghi hắn tên ác ma này chính là Ma Tôn nhưng lại bỏ qua suy nghĩ đó vì hắn không sử dụng đến ma khí, chính vì thế Thất Sát Đao Vương không thể hiểu nổi giang hồ từ đâu lại xuất hiện một đầu ác ma vũ lực không thua kém Ma Tôn mà lại còn lãnh huyết vô tình hơn hắn gấp bội lần, chẳng lẽ đại tự nhiên vì quá thất vọng với võ giả mà xuất sử đến hai tôn ma thần nhằm đồ diệt chúng sinh trừng phạt sao?
“Ta sẽ chết… nhưng không phải lúc này…” Ma Ảnh bước chậm đến, tử y vẫn tùy ý tung bay trong gió lớn.
“Bá đạo tuyệt luân, lạnh lùng vô tình, hung tàn lãnh huyết, khinh cuồng thiên hạ”.
Mười sáu chữ xuất hiện trong đầu Thất Sát Đao Vương cũng là thời điểm một đoàn kiếm quang xuyên qua đầu lão.
“Rầm.”
Thất Sát Đao Vương đến chết vẫn là hai mắt trợn trừng, vẻ mặt không can tâm, lão đã nhìn thấy một tương lai tươi sáng nhưng tại sao trời lại không cho lão toại nguyện, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên chính là đây sao?
Vẫn là Hạ Hầu gia lãnh địa…
… sáng sớm hôm sau.
“Oanh.”
Không gian vỡ nát, một bạch y lão giả khí tức cực cường bước ra.
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao Hạ Hầu gia bị san thành bình địa cùng đại địa bên dưới lại thấm đẫm máu tươi tanh nồng?”
Bạch y lão giả hiện thân chính là Tôn Thượng, nhìn qua thảm cảnh của Hạ Hầu gia khiến sắc mặt lão đại biến, chắc chắn đã có một chiến kinh thiên động địa diễn ra và chiến bại là Hạ Hầu cùng Hiên Viên hai nhà, sợ rằng ngay cả Thất Sát Đao Vương cũng lành ít dữ nhiều.
“Không có sát khí? Không phải là Ma Tôn?”
Giang hồ hiện tại những tồn tại nắm trong tay chiến lực có thể đồ diệt hai đại gia tộc trong một đêm không nhiều mà Ma Tôn là bị Tôn Thượng nghi vấn hàng đầu, nhưng lão thoáng cảm giác được không có ma khí lưu lại, điều đó là không thể nào vì mới chỉ qua một đêm đất trời không thể tẩy rửa sạch sẽ ma khí đến vậy được, nếu không phải là Ma Tôn thì kẻ nào ra tay?
“Chân khí thật tinh thuần như linh khí đất trời, thật kỳ lạ… giang hồ không thiếu kẻ tu luyện thiên địa đại đạo nhưng có thể tinh thuần mạnh mẽ như vậy là không có…”
Lại qua cảm nhận một phen, Tôn Thượng dùng vô thượng tu vi cảm giác ra được thiên địa chi khí của Ma Ảnh nhưng lại khiến lão rơi vào một nan đề khác, Thiên Địa đại đạo dễ ngộ nhưng khó tu, đa số võ giả tu lấy đạo này thường mong muốn hấp thu linh khí trời đất tăng cao tuổi thọ chứ không đi con đường bá vương.
“Hừ… Giết Thập Lục Tháp ta hai vị trưởng lão cùng đệ nhị tôn giả, đồ diệt hai đại gia tộc trung thành… hai tội lớn này đều không thể dung thứ, bản tọa nhất định sẽ tìm ra ngươi để ngươi cảm nhận chân chính hung tàn là như thế nào.”
Lại dùng cường đại tu vi xem xét mảnh bình địa hồi lâu nhưng vẫn không có manh mối, Tôn Thượng bốc lên nộ hỏa thả ra ngoan thoại rồi na di biến mất, chuyện này lão nhất định phải tra, tra thật tường tận.
“Tôn Thượng, ta thật mong chờ lần gặp mặt của chúng ta!”
Xa xa, trên một đỉnh núi cao có thể nhìn lấy khung cảnh Hạ Hầu gia lãnh địa, giữa những tán cây cổ thụ cao vút là một thân ảnh, hắn diện tử y, tay cầm thần kiếm sắc bén, hai mắt lóe tinh quang không ngừng nhìn theo bóng lưng Tôn Thượng với nụ cười tà dị trên môi.
Hạ Hầu gia cùng Đao Thánh bị diệt.
Hiên Viên gia cùng Hiên Viên Lão Quái bị diệt.
Thập Lục Tháp đệ nhị tôn giả – Thất Sát Đao Vương mất tích, lành ít dữ nhiều.
Ba tin tức tin nào cũng động trời, giang hồ như vỡ tung khi tin dữ truyền đến, không ít kẻ bán tin bán nghi nhưng chỉ cần đến nhìn Hạ Hầu gia lãnh địa thì không còn nghi ngờ gì nữa, tám vạn người trong một đêm bị xóa sạch không chừa một mống thì kẻ hạ thủ phải tàn nhẫn cùng có sát tâm khủng khiếp đến nhường nào.
Nếu Ma Tôn là kẻ hạ thủ thì giang hồ các thế lực còn miễn cưỡng chấp nhận được vì cũng không phải lần một lần hai tên ác ma này đồ sát diện rộng nhưng Thập Lục Tháp đã xác định chắc chắn không phải Chấp Pháp trưởng lão ra tay, ngày đó hắn vẫn còn đang ở Võ Đang và rốt cuộc tin tức mà Thiếu Lâm Tự muốn che dấu lại cứ thế bị đào ra…
… Thiếu Lâm Tự muốn nuốt Võ Đang nhưng bị Ma Tôn ngăn cản, hắn bá đạo lấy một địch ba gồm Cửu Tiêu Chân Nhân, Vô Danh Thánh Tăng cùng Cực Lạc Thánh Thiền Sư nhưng kết quả lại là Cửu Tiêu Chân Nhân bị phế, Vô Danh Thánh Tăng trọng thương được Cực Lạc Thánh Thiền Sư giúp đỡ chạy trối chết.
Ma Tôn thực lực tăng tiến quá kinh người, các thế lực lớn nhỏ đều đã sớm đưa hai chữ Ma Tôn vào giới luật hòng giáo dục con cháu trong nhà tránh cho có kẻ đui mù chọc vào tên sát tinh này vậy mà hiện tại lại mọc ra thêm một tôn sát thần không rõ lai lịch làm các thế lực đau đầu cực kỳ, trong khi chờ Thập Lục Tháp điều tra thì giang hồ tạm đặt một cái tên cho vị Tà Tôn cho vị Cường Giả khát máu này.
… Thiếu Lâm Tự.
“Tà Tôn? Tên này rốt cuộc từ đâu mọc ra? Hắn chui từ dưới đất lên hay từ rớt từ trên trời xuống?” Trong Thiếu Lâm Tự biệt viện, Tru Ma Thánh Tăng âm trầm nói.
“A di đà phật, một đại ma đầu đã khó giải quyết giờ lại xuất hiện thêm một tên khác, Phật Tổ là đang thử thách chúng ta sao?” Cực Lạc Thánh Thiền Sư niệm phật nói.
“Dù sao chuyện này cũng là do Thập Lục Tháp bên kia đi xử lý, Vô Danh hắn sao rồi?” Tru Ma Thánh Tăng thở dài nói, lão nhìn qua đồ đệ trên giường nói.
“Không ổn lắm, ma công của Ma Tôn quả nhiên đáng sợ, bần tăng đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không tịnh hóa được toàn bộ ma khí xâm nhập vào cơ thể Vô Danh lão huynh, hiện tại chỉ có thể trông chờ lão huynh tự mình tỉnh lại.” Cực Lạc Thánh Thiền Sư cười khổ.
Từ khi trở về từ Võ Đang phái, tình trạng của Vô Danh Thánh Tăng càng lúc càng xấu đến nỗi không thể tỉnh lại nữa, lúc đó do bổn nguyên phật khí hao tổn quá độ nên lão bị không ít ma khí xâm nhập… ma khí tà dị ẩn chứa bốn loại đại đạo chiếm giữ lấy những đầu kinh mạch quan trọng làm khí huyết của lão bị tắc lại nhiều chỗ, Dâm ý cùng Bá Đạo chi ý làm đầu óc lão mụ mị… Vô Danh Thánh Tăng lúc cảm giác mình thân không mảnh vải đắm chìm trong hoan lạc cùng nữ nhân, lúc thì hóa thân thành một tồn tại chí cực đang treo phật tổ lên đánh như đánh con vô cùng bá đạo… chỉ khi lão định lực đủ mạnh thì mới có thể thoát khỏi mộng ảo.
“Hiện tại tình hình đều bất lợi cho chúng ta, hôm nay Thập Lục Tháp đã phái người đến muốn chúng ta giải trình về những con số che dấu, Thiền Sư ngươi cũng biết Thiếu Lâm Tự phần tài nguyên đáng ra phải cống nạp lên Thập Lục Tháp chính là chuyển đến Phật đạo các ngươi, nếu Thập Lục Tháp truy thu mong rằng Thiền Sư có thể hỗ trợ Thiếu Lâm Tự một phần.” Tru Ma Thánh Tăng nhìn qua Cực Lạc Thánh Thiền Sư nói.
“A di đà phật, lão nạp đương nhiên sẽ cùng với Thiếu Lâm Tự đồng cam cộng khổ.” Cực Lạc Thánh Thiền Sư chắp tay nói.
“Tốt lắm, Khổng gia vài ngày nữa sẽ đến đây, Thiền Sư hãy cùng ta tiếp đón bọn họ, Ma Tôn kẻ này chúng ta bằng mọi giá phải tru.”
“A di đà phật, đúng hợp ý lão nạp.”
… Thập Lục Tháp tổng bộ.
“Bạch Phong, ngươi triệu hoán chúng ta là vì bản thân quá bất lực không thể bảo vệ nỗi Thập Lục Tháp võ giả?”
Bạch Phong chính là tên thật của Tôn Thượng, ở Thập Lục Tháp rất ít người dám gọi lão bằng tên thật nhưng hiện tại trước mặt lão chính là mười ba người có thể tùy ý gọi lão như vậy.
“Đúng thế, Bạch mỗ tự nhận hiện tại giang hồ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Thập Lục Tháp, thân là đệ nhất Tôn giả lại để tổ chức rơi vào hoàn cảnh này thật khiến Bạch mỗ tự thấy có tội với các vị Tổ lão, có tội với Thập Lục Tháp nhưng Bạch mỗ tin rằng cái gì mất đi thì chúng ta có thể dành lại, lý do chúng ta đánh mất đi vị thế một phần là do đã quá lâu chúng ta không cho bọn chúng chứng kiến thực lực thật sự của Thập Lục Tháp.”
Tôn Thượng chắp tay nói, tại Thập Lục Tháp tổng bộ thì địa vị của lão có thể xưng một tay che trời nhưng Thập Lục Tháp nội tình cực sâu không phải các thế lực thông thường có thể tưởng tượng nỗi, điển hình mười ba lão giả trước mặt Tôn Thượng là một trong những quân bài ẩn dấu của Thập Lục Tháp, chúng được gọi là Tôn Sứ.
Thập Lục Tháp lực lượng tôn giả tuy được coi là cường đại và trung tâm nhất nhưng về bản chất vẫn không phải là võ giả xuất phát từ Thập Lục Tháp, chúng được tuyển chọn từ những võ giả có tư chất xuất sắc trên giang hồ, khâu tuyển chọn khá gắt gao nhưng các thế lực vẫn có thể qua mặt cài cắm người của mình vào như Độc Cô gia đã làm cơ mà Tôn Sứ lại hoàn toàn khác biệt.
Hằng năm Thập Lục Tháp đều bí mật tuyển chọn những đứa trẻ mồ côi vào nuôi dạy và huấn luyện, cứ cách một tháng lại có một cuộc kiểm tra và đào thải những kẻ không đáp ứng được những tiêu chuẩn vô cùng khắt khe, quá trình huấn luyện và đào thải sẽ kéo dài tới tận khi võ giả đạt đến cấp bậc thập cấp, khí đó cũng là lúc những kẻ được chọn thành công bước vào lực lượng Tôn Sứ, lực lượng tuyệt đối trung thành với Thập Lục Tháp.
Tôn giả cũng không biết đến Tôn Sứ riêng chỉ Bạch Phong là đệ nhất Tôn giả mới có quyền tiếp xúc với lực lượng bí mật này, Bạch Phong biết bên trên Tôn Sứ vẫn còn những cỗ lực lượng cao hơn nữa nhưng hắn không có quyền tiếp xúc đến.
Tôn Sứ cũng phân chia cao thấp, đệ nhất Tôn Sứ sẽ giữ vai trò lãnh đạo và được xưng là Thiên Tôn.
“Vậy ngươi nói làm sao chúng ta mới có thể lấy lại được uy nghiêm cho Thập Lục Tháp?” Thiên Tôn nhìn Tôn Thượng trâm ngâm hỏi.
“Dọn dẹp một vài nhân tố không ổn định, chấn nhiếp một vài thế lực lớn.” Tôn Thượng đáp.
Để lại một bình luận