“Chia ra nhiều phần nhỏ cất dấu tại nhiều nơi, tôi cần ba ngày là có thể tập hợp đầy đủ, con số ước tính là khoảng 1000 vạn viên long thạch cùng 200 cây thuốc quý vạn năm tuổi, nghìn năm trăm năm dược liệu nhiều vô số kể.” Ga – In tự hào nói, nam nhân của nàng thật xuất sắc.
“Nhiều như vậy? Chuyện này em dâu phải khổ cực một phen rồi, phần ta sẽ huy động tài nguyên của Đoàn gia cùng Đào Hoa Đảo, phải thật càng nhiều càng tốt.” Sau vài giây bất ngờ trước con số khổng lồ từ miệng Ga – In, Thiên nhanh chóng quyết định nói.
“Còn ta phải đi giết kẻ nào?” Ma Ảnh lạnh lùng hỏi, hắn dương như chưa được phân công nhiệm vụ.
“Ngươi dĩ nhiên phải ở đây trông coi bản thể rồi!”
Thiên trợn mắt đáp, con mẹ nó thằng này ngoài chém giết không hiểu trong đầu có tồn tại thứ gì khác không?! May mà trước lúc rời đi thì Long đã lệnh cho gã theo lệnh hắn nên hắn mới có thể áp chế tên khát máu này.
“Oanh… Oanh…”
Sâu bên trong mật thất cũng chính là nơi Long đang nằm hiện tại đã là một đám hắc vụ đầy hỗn loạn, bên trong hắc vụ vừa có khí tức của ma khí lại vừa có khí tức của mười một luồng chân khí của mười một tên Tôn Sứ ngày đó, toàn bộ đều trở thành hỗn độn.
Cắn trả từ 198 đại chưởng Hàng Long Thập Bát Chưởng và của Ma Bạo đã vượt quá giới hạn của cơ thể Long nên ngay sau khi đợt cắn trả thứ hai phát tác thì người hắn đã hoàn toàn bạo thành ma khí hỗn loạn, bản nguyên ma khí chỉ có thể bảo hộ linh hồn hắn cùng bốn kiện đồ vật quan trọng được hắn một mực ẩn dấu bên trong cơ thể.
Đương nhiên cùng với thân thể Long nổ tung thì thứ kim loại tà dị được Lạc Long Quân hỗ trợ dung nhập vào da thịt hắn và Cực Lạc Bảo Giám đồng dạng trôi nổi vô định trong đám khí hỗn độn.
Mất đi thân thể không có nghĩa là có thể thoát khỏi cắn trả, ma công chí cực mang tới cho hắn những năng lực nghịch thiên nhưng có vay phải có trả, mười lần cắn trả còn tám lần nữa sẽ đến trong vòng tám ngày tới, không có thân thể thì đến linh hồn phải hứng chịu, tuyệt không thể trốn tránh.
Còn gần một ngày nữa sẽ đến đợt cắn trả thứ ba nhưng đầu óc Long vẫn đang mông lung vô định, hắn hiện tại lâm vào mộng tưởng đáng sợ, nơi hắn đến là một mảnh không gian tắm tối không có một chút ánh sáng, bao trùm nơi tăm tối này là một cỗ khí tức âm u không dành cho sự sống làm hắn mường tượng bản thân mình đã đến tận cùng của vũ trụ và cũng là nơi đày ải những sinh vật bị nguyền rủa hay tội ác chồng chất đến địa ngục cũng không thể dung nạp…
… Trong cái thế giới tăm tối ấy, Long thấy mình đang nằm trong một biển nước… không đúng… hắn cảm giác được bao phủ mình không phải là nước, cái mùi tanh tươi cùng hôi thối nồng nặc từ thứ chất lỏng sền sệt chảy qua người hắn khiến hắn mơ hồ đoán thứ nước này là… máu… hắn đang nằm trong một biển máu… máu lại có màu đen kịt và đang hủ hóa phân hủy, thật kinh dị khôn cùng…
“Ta đã chết sao?”
Nhìn lấy không gian hắc ám, hít lấy cái hơi lạnh của không khí âm u không dành cho sự sống, cảm giác được cái rét lạnh của biển máu và đáng sợ hơn là hàng trăm sợi xích sắt to lớn như hàng trăm xúc tu khởi nguồn từ tận sâu bên dưới đáy biển tăm tối đang quấn lấy cơ thể mình khiến Long mông lung tự hỏi…
… sinh tử hai chữ có thể rất quan trọng với một kẻ bước qua tử vong để tu ma thì như hắn thì không có quá nhiều ý nghĩa, chẳng quá cứ thế chết đi có chút tiếc nuối vì hắn còn có rất nhiều việc chưa làm được… hắn chưa thể cứu được con trai, hắn chưa thể cho người phụ nữ hắn yêu một cuộc sống bình yên và hắn chưa thể thừa kế Lạc Long Quân chí hướng để tiếp tục bảo hộ lấy mảnh đất nhỏ bé nơi đã sản sinh ra hắn…
… thật nhiều việc vẫn chưa làm được nhưng Long không hối hận cũng không tự trách bản thân mình vì hắn đã cố gắng hết sức, cả đầu óc và thể xác hắn luôn phải vận chuyển một trăm phần trăm công suất, mọi áp lực từ lớn đến nhỏ đều do hắn gánh vác trên hai vai… mệt mỏi… Long chưa từng thổ lộ với ai nhưng hắn thật mệt mỏi rồi, hắn có mục tiêu của bản thân nhưng hắn cũng chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu…
“Có lẽ cái chết với ta là một sự giải thoát.”
Rời xa khỏi thế gian kia, Long không vui mừng nhưng hắn thấy bản thân mình thật thư thái vì mọi áp lực đã tan biến theo cái chết, có lẽ một ma đầu như hắn sẽ không được đầu thai làm người và vĩnh viễn bị giam cầm tại không gian hắc ám này nhưng hắn không quan tâm vì ngay từ đầu hắn đã chấp nhận đánh đổi… tuyệt không hối hận.
“Ma Tôn! Ngươi rốt cuộc cũng bị đày ải như chúng ta… hahaha… không phải ngươi bá đạo làm sao… hiện tại cũng chỉ như một đầu súc sinh bị đày ải tại thâm uyên sâu thẳm…”
“Ác ma khốn kiếp, hai đứa con của ta chỉ vừa mới vài tuổi đầu nhưng dưới một chưởng của ngươi đã dẹp bỏ đi hết thảy tương lai của chúng… trả mạng cho con ta.”
“Đầu súc sinh, các ngươi đánh giết lẫn nhau tại sao còn lan đến chúng ta, một nhà ba thế hệ chúng ta vì cuộc chiến của các ngươi mà bị chôn vùi hết thảy… trả mạng lại cho chúng ta.”
Đột nhiên từng thân ảnh ma như quỷ xuất hiện bủa vây lấy Long… trẻ có, già có nhưng đồng dạng khuôn mặt chúng đều vặn vẹo trong điên cuồng giận dữ và không ngừng gào thét chói tai, có kẻ hả hê châm chọc lại có kẻ hận thù chửi bới thậm tệ… một đến mười, mười đến trăm… bên trong biển máu lúc này đây là hàng vạn thân ảnh quỷ mị nháo nhào xông đến như muốn nhấn chìm Long vào biển sâu thăm thẳm.
“Hắc hắc… đến đây đi, giết ta nếu các ngươi có thể…”
Dửng dưng đối diện từng khuôn mặt có quen thuộc, có xa lạ trước mặt mình, Long cuồng tiếu cười lớn nói, hắn đã giết rất nhiều… nhiều đến nỗi hắn không nhớ hết nhưng đổi lại một lần nữa hắn vẫn sẽ không do dự xuống tay, chỉ có giết chóc mới có thể khiến hắn mạnh lên, mới có cơ hội báo thù.
“Giết… giết hắn…”
Từng đợt gào rú chấn động đất trời, thân ảnh nhỏ bé của Long nhanh chóng bị từng đợt sóng thây người chấn chìm vào biển máu sâu thẳm, hai mắt hắn dần dần nhắm lại phó mặt tất cả cho số mệnh…
… Ngày thứ ba từ khi Long trở về và cũng là lần thứ ba hắn sắp sửa phải thừa nhận cắn trả, bổn nguyên ma khí đang ngày một mờ nhạt báo hiệu cho lá chắn cuối cùng bảo hộ cho linh hồn của hắn sắp sửa tan biến, tổn thương quá nặng nên Phượng cùng Long Chi Huyêt hai kiện thần vật cũng không thể trợ giúp hắn khôi phục.
“Đợt cắn trả thứ ba sắp đến, nếu chần chừ thêm nữa sợ sẽ không kịp.” Ma Ảnh cảm nhận lấy nguy cơ lớn lao bèn lên tiếng.
“Do phải đảm bảo bí mật nên mới chỉ tập hợp được 200 vạn viên long thạch cùng 20 cây vạn năm dược liệu…” Ga – In ngưng trọng nói.
“Đã không kịp, có bao nhiêu dùng đến bấy nhiêu.”
Ma Ảnh đặc thù có mối liên hệ với bản thể nên hiểu rõ tình trạng nguy hiểm đến bậc nào, hắn không đợi chờ thêm nữa thôi động thiên địa chi khí bao phủ lên đám tài nguyên vừa được chuyển đến mà hấp thu năng lượng.
“Tách… tách… tách…”
“Rộp… Rộp…”
Từng viên long thạch nứt tách, từng dầu dược liệu bạo tác thành năng lượng vào tay Ma Ảnh nhưng dĩ nhiên hắn sẽ không chuyển hóa chúng thành lực lượng của bản thân mà chuyển di cuồn cuộn năng lượng đến chỗ Long tạo thành một lớp màng bao phủ lấy bổn nguyên ma khí.
“Oành… Oành… Oành…”
Rốt cuộc ngay khi lớp màng bảo vệ vừa được hình thành thì đợt cắn trả thứ ba xuất hiện, mười một cỗ chân khí bạo liệt mà đến, khí thế hung mãnh hơn hai lần trước gấp bội, mười một tia sáng đập thẳng vào lớp màng năng lượng như muốn xuyên qua và ngay tức thì lớp màng vừa tạo ra lại mờ nhạt chẳng khác nào muốn vỡ tan.
Suy cho cùng thì Long thạch cùng dược liệu mang trong mình là năng lượng tinh hoa của trời đất qua vô số năm tháng thai nghén kết tinh nên chúng tinh thuần như một tờ giấy trắng và dĩ nhiên sẽ không thể biến chuyển và cuồng mãnh như lực lượng của võ giả tu luyện ra được.
“Quá yếu… ta cần tiêu hao toàn bộ đống tài nguyên này may ra mới có thể chặn lại.”
Ma Ảnh hai mắt lập lòe tử quang nói và ngay sau đó là thập phần thiên địa chi khí từ người hắn ồ ạt cắn nuốt ngọn núi tài nguyên dưới chân, giang hồ các thế lực nếu nhìn thấy cảnh tượng này chắc hẳn phải gào lên hai chữ “bại gia”.
“Oanh… Oanh… Oanh…”
Mười một cỗ chân khí của mười một tên Tôn Sứ điên cuồng đâm vào màng sáng năng lượng nhưng hết lần này đến lần khác không thể xuyên thấu, tài nguyên dưới chân Ma Ảnh cũng đồng dạng vơi đi trông thấy, từ một ngọn núi nhỏ rất nhanh chỉ như một đống cát, tiêu hao quá sức dọa người.
“Ầm… Ầm…”
Lại qua nửa tiếng, rốt cuộc đợt cắn trả thứ ba đã kết thúc, mười một cỗ chân khí tan biến nhưng tài nguyên mà Ga – In tốn sức vận chuyển đến cũng đã hóa thành hư vô, một phần năm tích lũy của Long đồng dạng theo gió mà bay đi nhưng Ma Ảnh cùng Ga – In biết khó khăn còn ở trước mắt, đợt cắn trả sau sẽ mạnh hơn đợt trước gấp bội mà còn tới 7 lần nữa… tính mạng của hắn đã ngàn cân treo sợi tóc…
… sâu thẳm bên trong biển máu.
Hai mắt Long tưởng chừng như đã vĩnh viễn đóng lại đột nhiên lóe lên một tia sáng kỳ dị khi màng sáng năng lượng cùng mười một cỗ chân khí nổ tung thế nhưng quang mang cũng chỉ là lóe lên một đạo, hắn lại một lần chìm sâu vào hắc ám vô tận.
Ngày thứ tư, Ga – In hết sức cố gắng cũng chỉ thu gom được 400 vạn Long Thạch cùng 80 dược liệu vạn năm tuổi, dược liệu dưới vạn năm khoảng trên năm nghìn cây.
“Oanh… Oanh… Oanh…”
Đợt cắn trả thứ tư rốt cuộc cũng đã đến, Ma Ảnh bộc phát toàn bộ tu vi hấp thu và chuyển di năng lượng đến chỗ Long cuồn cuộn như sóng vỗ thế nhưng mười một luồng chân khí xuất hiện lại mạnh hơn trước gấp nhiều lần.
“Oành… Oành… Oành…”
Va chạm khiến năng lượng bạo tác rúng động đại địa, quang mang bắn ra sáng chói cả tòa mật thất, màng sáng năng lượng hết lần này đến lần khác bị đánh tan rồi lại hình thành trở lại.
“Khục… Khục…”
Ma Ảnh đứng bên ngoài làm trung gian chuyển di năng lượng thôi cũng bị chấn đến thổ huyết, năng lượng cắn trả quả nhiên đáng sợ, cái giá cho một khoảnh khắc bất tử bất diệt là vô cùng lớn.
“Bạo… bạo… bạo…”
Như đợt tấn công cuối cùng, mười một luồng chân khí phát ra mãnh liệt uy thế đánh tới màng sáng đã rất mờ ảo và Ma Ảnh biết đã không thể tiết kiếm tài nguyên thêm nữa, hắn gào lớn thôi động thiên địa chi khí toàn lực hấp thu năng lượng.
“OANHHHH!”
Va chạm kinh thiên khiến không gian lắc lư, mười một cỗ chân khí nổ tung thành hỗn độn, màng sáng năng lượng đồng dạng cũng biến mất theo vô số tài nguyên dưới chân Ma Ảnh thế nhưng chừng đó cũng chỉ đủ để chặn lại được chín thành mười lực lượng cắn trả mà thôi.
“Ầm… Ầm…”
Bức tường bảo vệ sụp đổ, bản nguyên ma khí của Long hứng chịu một thành năng lượng cắn trả làm cho nhợt nhạt như một làn sương mỏng và tưởng chừng có thể tan biến bất cứ lúc nào, giai thoại về một Ma Tôn danh chấn giang hồ sắp sửa kết thúc.
… sâu thẳm bên trong biển máu, một lần nữa đôi mắt đang nhắm chặt của Long lại hé mở tỏa ra một luồng quang mang tà dị.
“Ta… dường như ta vẫn chưa chết… ta cảm giác được một cỗ năng lượng thật quen thuộc… nhưng… sao ta không nhớ ra…”
“Rốt cuộc nó là gì… ta là ai?”
Trong trí não Long là hàng vạn câu hỏi vì sao, hắn đã và đang quên đi ký ức của bản thân cũng như đang chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ vĩnh hằng… một lần nữa cặp mặt mỏi mệt của hắn đóng lại nhưng lần này mí mắt hắn không còn yên tĩnh mà vẫn rung động nhè nhẹ.
… Ngày thứ năm.
Cũng đã năm đêm rồi không ngủ, Ga – In thần sắc có chút ảm đạm nhưng vẫn kiên cường thu xếp mọi chuyện, toàn bộ tài nguyên Long tích trữ bấy lâu đã được đào móc đi ra, bên trái Ma Ảnh chính là 400 vạn viên long thạch, 100 dược liệu vạn năm và hơn vạn đầu dược liệu từ một trăm đến gần vạn năm tuổi.
Hai ngày qua Thiên cũng đã chạy đông chạy tây vận dụng toàn bộ con bài đang có để thu gom về đây 500 vạn viên long thạch cùng 150 đầu dược liệu vạn năm tạo thành một tòa núi lớn tài nguyên bên phải Ma Ảnh.
Nhìn lấy vô vàn tài nguyên trước mắt, Ma Ảnh ba người biết đây là những gì cuối cùng còn lại, ở ngoài kia bằng đống tài nguyên này có thể dưỡng dục ra một đám siêu cấp cao thủ nhưng tại đây thì chúng sợ rằng còn chưa đủ để Long chèo chống qua đợt cắn trả thứ năm… nếu may mắn chống chọi được đợt này thì vẫn còn đó bốn đợt cắn trả kinh khủng hơn nhưng không có thời gian để lo xa như vậy.
“Sống làm người của hắn, chết làm ma theo hắn… tôi mong rằng anh có thể lập cho tôi cùng hắn một ngôi mộ chung tại trong mật thất này.” Nhìn chăm chăm vào mật thất phía trước, Ga – In quay đầu nói với Thiên một cách vô cùng cương quyết, hắn là cả thế giới của nàng, hắn chết đi nàng cũng không thiết phải sống sót một cách vô vị nữa.
Để lại một bình luận