“Lão tổ… lão tổ…”
Minh Giáo cao thủ khiếp sợ phi thân đến cứu viện, Phương Quy Nhất thân ảnh di động lao ngay xuống hố sâu còn Thập Nhị Minh Vương không ngừng canh chừng đề phòng Long động thủ.
“Xì… xì… xì…”
Bản thể bị đánh bay, hỏa ảnh nhanh chóng tiêu tan làm bản nguyên hỏa diễm của Dương Kiên theo đó biến mất để lộ ra thân hình chật vật của Long, trên người hắn không một chỗ lành lặn, nhiều nơi đã bị hỏa diễm thiêu đốt đến tận sâu bên trong xương.
“Ực… ực…”
Thập Nhị Minh Vương mười hai tên cửu cấp nuốt nước miếng cái ực khi nhìn thấy thương thế dọa người của Ma Tôn nhưng khuôn mặt hắn vẫn như thế treo một nụ cười tà trên môi và đến khi nhìn vào các miệng vết thương đang lành lặn trở lại nhanh đến nỗi mắt thường có thể thấy được thì không tên nào là không run rẩy.
“Khục… khục…”
Sau vài hơi thở, rốt cuộc Phương Quy Nhất cũng mang được Dương Kiên lên, lão lúc này miệng vẫn liên tục tràn ra máu tươi, thần sắc ảm đạm yếu ớt.
“Haha… Dương Kiên lão cẩu, vẫn còn tiếp tục được chứ?”
Lại qua vài cái chớp mắt, Long thân thể đã hoàn toàn khôi phục, hắn cuồng tiếu cười ngạo nghễ thương khung, quanh thân ma khí điên cuồng bay lượn, cuồn cuộn năng lượng tưởng chừng có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
“Khục… Ma Tôn… lão phu là đánh giá thấp ngươi… nếu đã người sống ta chết thì tới đi… chúng ta… Chiến!”
Dương Kiên đẩy ra Phương Quy Nhất mà ngẩng đầu nhìn lên đối phương âm trầm nói, nơi ngực lão vẫn còn đó hõm sâu một lỗ lớn in hình tay người nhưng bằng cách nào đó lão lại có thể bỏ qua thương thế mà trở nên cường đại trở lại thậm chí khí tức còn không ngừng tăng mạnh hơn so với lúc trước.
“Tốt… lão cẩu ngươi phải thật tốt thì chúng ta mới từ từ chơi đùa…” Long cười lớn.
“Đại Ma Vô Cực Chưởng!”
Sau tiếng gầm lớn, toàn bộ ma khí trong người Long bùng nổ, lần thứ hai thôi động đại chiêu hắn không cần dùng đến Đại Ma Hồn như lần đầu nhưng uy thế lại gấp bội lần.
Dương Kiên thân hình nhỏ bé lóe lên kéo giãn khoảng cách với Minh Giáo đám người vì sợ liên lụy đến chúng, hai mắt lão nheo lại nhìn lên bầu trời, nơi một hắc thủ khổng lồ đang ngưng tụ, hắc thủ chưa thành hình mà uy thế đã khủng bố làm người ta khiếp sợ, nó mang theo khí thế bàng bạc che phủ thiên địa và Dương Kiên cũng không cần đợi lâu vì chỉ sau một cái chớp mắt hắc thủ đã hướng đến chỗ lão đập xuống.
“Mạnh… cực mạnh…” Dương Kiên thầm thì, lão vẫn bất biến không động.
“Uuuuuu… Uuuuuuu… Oanh… Oanh…”
Hắc Thủ xé toang không gian đập xuống, năm ngón tay uy lực khủng khiếp như năm ngọn núi lớn, thế lớn như thương khung, lòng bàn tay mênh mông ma hỏa cuồn cuộn mang theo Sát ý cùng Hủy Diệt chi ý trông như tận thế hàng lâm.
“Thánh Hỏa Thần Công – Vô Cực Hỏa Hải.”
Dương Kiên rốt cuộc cũng động, sau tiếng thét vang trời thì từ thân lão hỏa diễm không ngừng cuồng loạn lan tràn ra bao phủ lấy một phiến thiên địa và rất nhanh một biển lửa sôi trào chứa đựng Vô Cực chi ý chảy dài quanh người lão.
Thánh Hỏa Thần Công chung cực chiêu thức chính là hỏa hải vô biên vô tận có thể biến ảo thành vô số hình thái khác nhau chiến đấu, Dương Kiên ngộ Vô Cực đại đạo nên thêm hai chữ Vô Cực vào thành Vô Cực Hỏa Hải cường đại vô cùng.
“Phá cho ta!”
Hai tay biến ảo những thủ pháp kỳ dị, Dương Kiên biến đổi ma hải thành một nắm đấm lớn hừng hực đối chọi với ma thủ khủng bố đang áp xuống.
“Oành… Oành… Oành…”
Quyền đối chưởng chấn động trời đất, không gian rung lắc như muốn vỡ vụn, ma khí cùng hỏa khí quấn lấy nhau mà hủy diệt đối phương, Sát ý cùng Hủy Diệt chi ý đối chọi gay gắt với Vô Cực chi ý.
“Oanh… Oanh… Oanh…”
Chấn động lan tràn ra bốn phương tám hướng, bên dưới mặt đất đại địa vỡ nát thành những rãnh nứt sâu hoắm kéo theo Minh Giáo tổng bộ toàn bộ kiến trúc bị chôn vùi hoàn toàn, Minh Giáo đệ tử thương vong đến lúc này đã không thể đo đếm.
“Không tốt… quá mạnh…” Dương Kiên sắc mặt đại biến, đại chưởng sức mạnh vượt quá nhận thức của lão, hỏa hải đang rất nhanh bị ma khí xâm lấn.
“Sinh mệnh thiêu đốt… Phá cho ta!”
Không tiếc thiêu đốt đến cả sinh mệnh của bản thân, Dương Kiên toàn thân bộc phát sức mạnh kinh thế đẩy lùi toàn bộ ma khí, nắm đấm ngưng tụ từ ma hỏa theo đó rốt cuộc cũng chặn đứng được hắc thủ.
“Khụ… khụ…”
Đón đỡ được đại chưởng, Dương Kiên sắc mặt tái nhợt, cả người hư thoát đến run rẩy, lão không ngừng ho khan kèm theo máu tươi chứng tỏ thương thế đang bắt đầu bộc phát.
“Rất không tệ lão cẩu, có thể làm người thứ hai nếm thử đại chưởng của ta mà còn sống sót cũng tính như lão đáng một cái đối thủ của ta đi, có điều tiếp theo sợ rằng lão không được may mắn như vậy rồi.”
Long ngạo nghễ trên không nhìn lấy Dương Kiên tùy ý nói.
“Khụ… khụ… ta cũng có lời khen cho ngươi đấy Ma Tôn, dù không thích nhưng ta vẫn phải công nhận rằng tại cửu cấp không ai là đối thủ của ngươi nhưng thập cấp cùng cửu cấp chênh lệch như trời và đất, lão phu không phải loại phế vật như Cửu Tiêu chân nhân hay Độc Cô Tuyên hai thằng nhãi kia…”
Dương Kiên toàn thân lại một lần nữa khôi phục lại khiến Long bất ngờ không thôi, nếu không phải trong người hắn đã có Phượng Chi Huyết thì hắn đã nghi lão già này sở hữu thần vật này rồi, thậm chí lần này hắn còn cảm giác được nguy hiểm từ lão.
“Hủy đi Minh Giáo ta tổng bộ, lại diệt sát bảy phần đệ tử phái ta… dù rằng không muốn lộ ra con bài bí mật vì đại kế nhưng xem ra không thể, cũng chỉ hơi sớm một chút mà thôi…” Dương Kiên âm trầm nói, khuôn mặt lão vặn vẹo tỏa ra giận dữ cùng sát ý kinh thiên.
“Minh Hỏa Thần Kiếm!”
Long biến sắc vì trong tay Dương Kiên bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm, kiếm vừa ra đã khiến thiên địa biến sắc vì cái ngọn lửa màu tím tà dị bốc cháy trên lưỡi kiếm, trên thân kiếm hai chữ Minh Hỏa uy nghi sáng chói.
“Kiếm này tên Minh Hỏa được lão tổ sáng lập Minh Giáo phát hiện ra từ một động phủ, theo lão tổ tông suy đoán kiếm này từ thời thượng cổ, là thần binh nằm trong tay một vị siêu cấp cường giả, Minh Hỏa Thần Kiếm đời đời thủ hộ Minh Giáo ta hưng thịnh không vong, các đời Minh Giáo cao thủ đều dùng chân khí bồi dưỡng thần kiếm này đến đời lão phu rốt cuộc cũng luyện được sắc hỏa từ hồng thành tử.” Dương Kiên nhìn kiếm không kìm được tự hào nói.
Cầm kiếm trong tay như cá gặp nước khiến Dương Kiên toàn thân trở nên cực cường vô cùng và đến giờ Long đã hiểu tại sao lão lại phục hồi nhanh như vậy, thanh thần kiếm này luôn luôn ở bên cạnh lão như cùng với lão hòa thành một thể nên dễ dàng giúp lão khôi phục, một thanh thần binh được không biết bao nhiêu đời Minh Giáo cao thủ bồi dưỡng thật khủng bố đến nhường nào khó có thể tưởng tượng.
“Ma Tôn, được chết dưới Minh Hỏa Thần Kiếm thì ngươi nên cảm thấy vinh hạnh.” Dương Kiên nhìn đến Long cười lạnh, toàn thân lão căng tràn năng lượng sẵn sàng cho một kích toàn lực.
“Hắc hắc… đến đi, để ta xem thần kiếm của Minh Giáo cùng Ma Đao của bản tọa thứ nào mới xứng được gọi là thần binh…” Long cuồng tiêu cười, trong tay hắn cũng sớm đã cầm đến Ma Đao.
“Tiên Kiếm Cửu Tuyệt – Huyễn Kiếm Quy Tông.”
Dương Kiên thân hình biến mất, chỉ chưa đầy một sát na lão đã đến trước mặt Long, Minh Hỏa thần kiếm trong tay lão mềm dẻo như mãng xà lại nhanh như thiểm điện tạo thành quỷ tích cực kỳ quỷ dị mà điểm đến là nơi trái tim Long.
Minh Giáo thần công đệ nhị chính là Tiên Kiếm Cửu Tuyệt một bộ kiếm pháp gồm chín thức đi cùng Thánh Hỏa Thần Công có thể nói là tung hoành thiên hạ.
“Xuy… xuy…”
Kiếm cực nhanh nhưng đao trong tay Long đồng dạng cũng không chậm, tự tin với cơ thể cùng Ma Giáp cứng cáp nhưng hắn không tự phụ, không nắm bắt được quỷ tích thì hắn chọn chặn đứng mọi điểm, Ma Đao trong tay hắn quét một đường hình quạt trước mặt che chắn toàn bộ cơ thể hắn.
“Keng… Keng… Oanh…”
Đao đụng kiếm thành âm thanh lạnh người vậy nhưng Long nhanh chóng khiếp đảm vì Ma Đao trong tay hắn thế mà bị sứt mẻ đến thảm thương chỉ sau va chạm vài ba đường với Minh Hỏa Thần Kiếm, ma khí của hắn trước ngọn lửa màu tím kia yếu ớt đến đáng thương.
“Haha… tử hỏa cường đại đến ngươi không thể nào tưởng tượng nổi đâu nhóc con, kiếm này sức mạnh là ở hỏa diễm theo cấp bậc hồng, tử và cuối cùng là tro sắc, Minh Giáo ta vì để hỏa diễm thăng cấp đã tốn biết bao nhiêu công sức, vốn dĩ ta cảm giác thần kiếm sắp thăng cấp đến tro sắc hỏa diễm và cũng là chân chính Minh Hỏa nhưng vì ngươi nên thần kiếm phải xuất thế sớm hơn, vậy nên hôm nay ngươi nhất định phải chết.”
Dương Kiên cười gằn nói, kiếm trong tay lão càng lúc càng nhanh ép đến độ Long không ngừng lùi về sau và cũng chính lúc này lão xuất kiếm chiêu thứ hai.
“Tiên Kiếm Cửu Tuyệt – Phù Sinh Lục Kiếp.”
Kiếm đến chỉ một chém nhưng Long hoảng sợ vì nhìn trong một kiếm kia là vô vàn vô tận các áo nghĩa, trong một kiếm lại có vui, có buồn, có đau đớn, có sợ hãi và có cả hạnh phúc, một kiếm trảm thất tình lục dục lại phán quyết luôn sinh tử khiến hễ là sinh vật có cảm xúc như bị đóng băng lại trong giây lát và cũng chỉ có thế lưỡi kiếm đã tới nơi.
“Phốc.”
Âm thanh khô khốc của lưỡi kiếm vào trong da thịt vang lên, Minh Hỏa Thần Kiếm trong tay Dương Kiên bổ một đường cực sâu từ vai đến bụng Long khiến thân thể hắn giống như bị bổ làm hai, hắc huyết trào ra như mưa và từ miệng vết thương khủng bố không ngừng bốc lên tử hỏa lan tràn đốt cháy thân thể hắn.
“Chết đi.”
Dương Kiên lại đến, chiêu liền chiêu mới là cao thủ, kiếm trong tay lão lại một đường quét đến mà lần này là cổ Long.
Bị bổ một kiếm hiểm độc đến trọng thương, cái mà Long tự tin bấy lâu này là cơ thể cùng Ma Giáp cường đại lại yếu ớt như một tờ giấy trước thần kiếm trong tay Dương Kiên làm hắn khiếp sợ có điều linh cảm về tử vong đang ập đến khiến hắn bỏ qua đau đớn tột cùng mà huy đao lên đỡ, tư thế chật vật thê thảm khôn cùng.
“Keng… Oành…”
Ma Đao sứt mẻ gặp Minh Hỏa Thần Kiếm cuồn cuộn sức mạnh trở nên cực kỳ yếu nhược và lần đầu tiên từ khi tu hành ma công đến nay Long chứng kiến Ma Đao trong tay mình vỡ toang thành một đoàn bổn nguyên ma khí và cuối cùng là tan biến trước tử hỏa khủng bố, lưỡi kiếm tựa đà chém ngang cổ hắn một đường.
“Phốc… xuy… Ầm… Ầm…”
Như một trái bóng, Long bị đánh bay lao thẳng xuống mặt đất đào một hố sâu trong đống đổ nát, cái cổ của hắn đã có thêm một đường cắt sâu đến phân nửa vô cùng đáng sợ, nếu không hy sinh Ma Đao thì sợ rằng hắn hiện tại đã đầu lìa khỏi xác rồi.
“Haha nhãi con, vẫn còn sống đó chứ?”
Trên cao, Dương Kiên cười lớn nói, với lão thì Minh Giáo đám đệ tử kia có chết bao nhiêu đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng Minh Hỏa Thần Kiếm, chỉ cần có thần kiếm thì Minh Giáo sẽ vững vàng không bao giờ suy vong.
“Đau… thật đau đó lão già…”
Chật vật bò ra khỏi đất, Long còn đâu dáng vẻ kiêu hùng mà thay vào đó là chật vật đến đáng thương, toàn thân hắn không một chỗ lành lặn vì kiếm khí cắt qua, hai vết thương lớn nơi bụng và cổ vẫn không thể khôi phục vì ma khí không thể chống lại tử hỏa đang điên cuồng thiêu đốt bên trong, hắn lại còn tổn thương nặng nề bổn nguyên ma khí do Ma Đao vỡ nát nên lần này thương thế thật sự vô cùng nghiêm trọng.
“Ương ngạnh lắm, ta đã nghe nói đến thân thể cường đại gần như biến thái của ngươi nhưng bây giờ tận mắt trông thấy mới thật sự hâm mộ đấy.” Dương Kiên không giấu được bất ngờ nói.
“Hắc hắc… ta cũng thật bất ngờ vì Minh Hỏa Thần Kiếm thật sự cường đại vượt qua dự đoán của ta…”
Nhìn đến Dương Kiên, Long cười tà nói làm lão thấy bất an, từ đâu đem lại cho thằng điên này sự tự tin lạ lùng đến vậy.
“… có điều… nếu đây là tất cả những gì lão cẩu ngươi có thì ta thật thất vọng đấy…”
Long vừa nói hết câu thì Dương Kiên mồ hôi lạnh ứa đầy đầu vì thân thể đối phương vậy mà lành lặn lại chỉ sau một hơi thở, tử hỏa như bị quét bay không còn dấu vết và khí tức của hắn lại cứ thế tăng lên một cấp độ mà chỉ uy áp thôi cũng đủ để lão khó thở.
“Oanh… Oanh… Oanh…”
Thôi động 10 Đại Ma Hồn dung nhập cơ thể, ma khí của Long cô đặc đến mức tử hỏa cũng không thể thiêu đốt mà bị cắn nuốt ngược lại trở thành con mồi, hắn lại còn thôi động Phượng Chi Huyết khiến thương thế khôi phục nhanh đến không tưởng, thực lực tăng gấp mười lần khiến khí tức hắn tỏa ra bùng nổ như núi lửa phun trào tạo thành áp lực khủng bố lên không gian xung quanh, mặt đất dưới chân hắn đã sớm vỡ nát thành vô vàn đường nứt gãy.
“Oành!”
Thân ảnh Long na di trở lại không trung, mây đen hắc ám đã ngày một dày đặc, đầy trời ma khí làm bất kể kẻ nào cũng khiếp đảm bởi Ma Tôn cường đại quá sức tưởng tượng như thể bất tử bất diệt, Phương Quy Nhất đám võ giả cao tầng Minh Giáo đều đã nắm chặt bàn tay để che dấu cho thân thể đang bắt đầu run rẩy.
Để lại một bình luận