Bắc Kinh những ngày cuối tháng năm đón những cơn mưa dai dẳng, ẩm ướt kết hợp với không khí bụi mù ô nhiễm bởi nền công nghiệp phát triển không kiểm soát khiến vùng đất sầm uất này không còn là địa điểm thích hợp cho võ giả tu luyện, có chăng là những gia tộc tu đạo như Dương gia vẫn còn bám trụ lại.
… Bar Diamond nằm phía tây thành phố là một trong những quán bar nổi tiếng nhất Bắc Kinh và cũng là địa điểm được giới xã hội đen ưa chuộng lựa chọn làm nơi tụ hội mỗi khi mặt trời xuống núi, lý do thì cũng rất đơn giản vì nơi đây có thể đáp ứng đầy đủ mọi yêu cầu từ a đến z của “dân chơi”, mọi thể loại người từ già đến trẻ, từ rách rưới đến ăn mặc sành điệu chỉ cần túi tiền rủng rỉnh thì có thể bước vào cánh cửa rực rỡ của Diamond để trở thành ông hoàng thực thụ.
Nổi tiếng là thế nhưng Diamond hôm nay lại đóng cửa không tiếp khách, chuyện chưa có tiền lệ trước đây nhưng chỉ cần nhìn dàn xe bóng loáng xếp đầy từ ngoài cổng cho đến bên trong bãi xe của bar thì đủ biết bên trong đang có một cuộc gặp gỡ của những nhân vật không bình thường.
… không có tiếng nhạc, không có tiếng ồn ào cười nói, bao trùm không khí quán bar rộng lớn là những tiếng thở nặng nề của gần nghìn tên xã hội đen, toàn bộ đều dõi mắt theo vùng đất trống trải ở chính giữa, nơi nhường chỗ cho hai hàng ghế gỗ sang trọng mà ngồi trên đó là những tay anh chị máu mặt bậc nhất xã hội đen Bắc Kinh hiện giờ.
Nếu xã hội đen thời xưa chú trọng vào lễ nghĩa nhiều hơn là kiếm tiền khi các tay anh chị đều ẩn giấu sau bức màng ít khi lộ mặt ra ngoài xã hội thì xã hội đen thế hệ mới lại chú trọng vào khoa trương bề ngoài hơn, bây giờ cái mà chúng coi trọng hơn là “đẳng cấp” và túi tiền của kẻ nào nhiều hơn, điều đó thể hiện qua dây xích vàng trên cổ dày và nặng bao nhiêu, những hình xăm trên người đẹp và nhiều cỡ nào và độ chịu chi, chịu chơi đến đâu…
Trên hai hàng ghế mỗi bên 20 chiếc tổng cộng là bốn mươi tên anh chị xã hội đen thế hệ mới, từ sau khi Thiên Địa Hội sụp đổ thì chúng ngay tức thì vươn lên mạnh mẽ xâu xé vùng đất màu mỡ này và đương nhiên phải cần đến sự hẫu thuận của các thế lực lớn nhỏ trong ngoài nước.
“Lâm công tử! Nếu Lâm gia thật muốn đặt một chân vào vũng nước đục này thì chúng tôi ở đây chắc chắn dù muốn hay không cũng phải nhường ra một phần địa bàn của mình coi như là quà lễ với Lâm gia và Huấn gia các vị, thế nhưng nói chúng tôi 23 hội, 17 đường toàn bộ quy thuận Lâm gia thì thật là một chuyện vô lý, cậu cũng biết sau lưng chúng tôi đây cũng không phải là không có ai!”
Ngồi ở hàng ghế đầu là một gã đại hán trung niên, dáng người gầy gò nhưng ánh mắt lại sắc bén như chim ưng, gã nhìn lên vị trí đầu não là chiếc ghế bành mà hiện tại ngồi trên đó là một thiếu niên trẻ tuổi và không ai khác là Lâm gia đại thiếu gia Lâm Phàm, ngữ khí của gã tuy nhẹ nhàng nhưng ẩn ẩn trong đó là sự kiên quyết và đe dọa.
Nhận được câu trả lời, Lâm Phàm cười nhạt đưa mắt nhìn ba mươi chín lão đại khác của giới xã hội đen Bắc Kinh và không ngoài dự đoán của hắn, sắc mặt kẻ nào cũng tỏ vẻ đồng tình với kẻ vừa lên tiếng, không một kẻ nào muốn đầu nhập trở thành tay sai cho một thế lực nào khác, Lâm gia và Huấn gia cho dù nắm vài ghế trong Bộ Chính Trị và chức quyền cao trong bộ máy trung ương nhưng bọn chúng cũng là có chỗ dựa không đơn giản.
“Các vị! Chúng ta Lâm gia và Huấn gia hai nhà hôm nay không mở cuộc họp này để bàn bạc với các vị mà là thông báo cho các vị một câu, nếu kẻ nào chịu quy thuận Lâm gia thì sau này còn dễ nói chuyện, Lâm gia ta vẫn sẽ để các vị quản lý địa bàn của mình, còn những kẻ nào chống đối, xem Lâm gia không vào mắt thì chỉ cần quay đầu bước ra khỏi cánh cửa kia và trở thành địch nhân của chúng ta hai nhà, là bạn hay là địch mời các bị lựa chọn!”
Lâm Phàm khuôn mặt biến đổi từ hòa ái sang âm hiểm lạnh lùng, hắn nở nụ cười lạnh lẽo mang theo vô vàn sát ý khiến không khí nơi đây càng thêm trầm trọng hơn bao giờ hết.
“Rầm!!!”
“Lâm gia đây là muốn tuyên chiến với chúng ta?”
Tiếng gầm của một tên anh chị lưng hùm vai gấu chấn động quán bar, khuôn mặt hắn đỏ lên đầy giận dữ, cái ghế dưới mông hắn đã nát vụn thành từng mảnh nhỏ sau một cú đập mạnh, hai mắt hắn lòng sọc nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm tưởng chừng nếu không có câu trả lời thỏa đáng sẽ xông lên xé xác thằng nhãi ranh này ngay tức thì.
Ba mươi chín ánh mắt khác cũng dõi theo nhìn chăm chú vào mặt Lâm Phàm đợi chờ câu trả lời, chiến hay không chiến?
“Phốc!!!”
Trong tình cảnh cấp bách vì chỉ đi đến đây một thân một mình, đối đầu trực tiếp với bốn mươi tên máu mặt và gần nghìn tên tay chân nhưng Lâm Phàm lại không hề nao núng, hắn chỉ cười nhẹ trước sự uy hiếp mà mình đang đối mặt và rồi đột nhiên… hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía tên to con vừa quát mình với nụ cười đầy chế giễu khiến bọn chúng khó hiểu…
Và cho đến khi một âm thanh khô khốc vang lên kèm theo đó là một vật rơi xuống lăn long lóc dưới chân những kẻ đang ngồi trên ghế gỗ thì chúng mới hiểu sao tên thanh niên mặt trắng công tử bột kia lại có được sự tự tin đến thế…
“Bịch… bịch… bịch…”
Là đầu lâu… một cái đầu lâu lăn tròn dưới đất tạo ra một đường máu kéo dài, vết cắt rất ngọt và rất nhanh khiến khuôn mặt trên đầu lâu vẫn giữ vẻ giận dữ khôn cùng của gã to con.
“Híttttttt”
Toàn bộ những kẻ đang có mặt trong quán bar hít một hơi lạnh, ba mươi chín tay anh chị ngồi trên ghế mà thân thể run nhẹ, khuôn mặt tái xanh đi vì chuyện vừa xảy ra, ở khoảng cách gần là thế nhưng không kẻ nào nhận ra được rốt cuộc đối phương đã ra tay như thế nào… chỉ có một cách giải thích là thực lực đối phương vượt xa bọn chúng, đây thực là Hồng Môn Yến sao?
“Lâm công tử! Lâm gia thực là muốn khai chiến? Công tử cũng rõ chúng ta ở đây tuy mang tiếng là lão đại nhưng thật cũng chỉ là tay chân cho người khác, nếu Lâm gia thực giết toàn bộ chúng ta thì sẽ khơi mào lên một cuộc chiến mà Lâm gia các người sẽ không thể tưởng tượng nổi!” Giấu kín sự sợ hãi, một tên lão đại mở miệng nói.
“Hahaha! Chiến sao? Ta tin rằng hôm nay đến đây các ngươi cũng đã nhận được chỉ thị từ những kẻ sau lưng mình, các ngươi dám chiến sao?”
Lâm Phàm ngẩng đầu cười to đầy trào phúng thế và sắc mặt sạm đen của những tay anh chị ngồi dưới đã chứng minh cho lời nói của hắn là đúng, chúng nhận được chỉ thị rất rất vô lý của bên trên đó là tận lực thỏa mãn những yêu cầu của Lâm gia, dễ hiểu thôi vì sau lưng Lâm gia là kẻ nào chứ?
“Lâm… Lâm công tử, Hắc bang chúng ta nguyện từ bỏ một nửa địa bàn làm quà lễ đưa lên Lâm gia, không biết như vậy đã đủ để thỏa mãn Lâm gia hay chưa?”
“Hồng Môn hội chúng ta cũng như vậy!”
“… ta…”
“…”
Không thể đánh nên chỉ còn cách thỏa hiệp, những tay anh chị bắt đầu mở miệng tìm cách nhượng bộ nhưng chúng nào biết Lâm Phàm hay Lâm gia đã quyết tâm phải thâu tóm toàn bộ thế giới ngầm Bắc Kinh trong tay.
“Hahaha… các vị trí nhớ cũng thật quá kém! Ta nhắc lại một lần nữa, hôm nay ta tổ chức buổi gặp gỡ này là để thay mặt Lâm gia cùng Huấn gia thông báo đến các vị ở đây chứ không phải cùng các vị bàn điều kiện, thế lực nào đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng tốt chỉ mong các vị có đủ bản lĩnh để hứng chịu hậu quả từ chính lựa chọn của các vị.”
Lâm Phàm đứng bật dậy quét mắt nhìn toàn thể đám xã hội đen trước mặt mình nói, giọng điệu vô cùng cứng rắn kiên quyết kết hợp với tràn cảnh đẫm máu bên dưới khiến toàn thể đám anh chị hiểu được rằng thanh niên trẻ trung trong mắt chúng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Khà khà! Từ lúc nào Lâm gia lại trở nên lớn gan đến như thế này, các ngươi thật nghĩ bản thân mình là bá chủ ở mảnh đất này sao?”
Đột nhiên một giọng nói gia nua vang lên khiến toàn bộ chấn kinh trong đó có Lâm Phàm, câu nói vừa kết thúc cũng là lúc một lão già hiện thân ngay trước mặt hắn với nụ cười nhạt đầy khinh bỉ trên môi, lão mặc bộ lam y nhạt truyền thống, lưng lão đeo trường kiếm, nơi thắt lưng có ngọc bội khắc hai chữ “Hoa Sơn” đỏ chót thể hiện cho thân phận của bản thân là người của Hoa Sơn phái.
Va chạm nhiều với võ giả nên Lâm Phàm biết thực lực lão già vừa hiện thân không tâm thường và thậm chí còn có thể là Cường Giả bậc cao, đối diện với lão khiến hắn cảm tưởng như trước mặt mình là một thanh kiếm vô cùng sắc bén và lạnh lùng tưởng chừng có thể kết thúc tính mạng hắn bất cứ lúc nào.
“Phốc… Phốc… Phốc…”
Không để Lâm Phàm cô đơn một mình trước một cao thủ, ngay tức thì mười hắc ảnh hiện thân bao trùm lấy hắn ở giữa, trên tay một hắc ảnh trong số chúng vẫn còn đó một lưỡi đao nhuộm máu tươi chưa khô chứng tỏ cái chết của tay anh chị kia là do hắn vừa xuất thủ… chúng chính là mười tên sát thủ Truy Mệnh do Tiêu Nghệ cầm đầu.
“Hừ! Đúng là một gia tộc mạt hạng, đám người mà các ngươi dựa vào cũng chỉ là lũ cóc ké này sao? Nực cười cho cái tham vọng nuốt chửng Bắc Kinh của Lâm gia các ngươi!”
Lão già đưa mắt nhìn mười tên sát thủ cười lớn trào phúng, trong mắt lão thì những tên này chẳng khác nào giun dế.
“Roẹt!”
Bỗng nhiên một lưỡi đao xé gió quét tới khiến toàn thể chứng kinh trong đó có lão giả, trong tưởng tượng của lão thì đám giun dế này trước mặt lão thiếu điều quỳ xuống cầu xin tha mạng chứ nào dám ra tay trước nhưng sự thật là một lưỡi đao đã chém tới trước mặt lão rồi… Tiêu Nghệ chính là kẻ vừa ra tay, đao trong tay lão rất nhanh và rất chuẩn.
“Hừ! Xuy… xuy…”
Cường Giả vẫn là Cường Giả, tuy bất ngờ nhưng lão giả vẫn phản ứng kịp, chỉ một cái lắc mình nhẹ lão đã tránh thoát được đao chiêu của Tiêu Nghệ… thế nhưng… lưỡi đao thứ hai đã quét tới… kèm theo đó là ba đường kiếm hiểm hóc nhắm thẳng vào ba yếu điểm trên người lão khóa chặt mọi đường tránh thoát của lão, là bốn tên sát thủ khác đã ra tay ngay sau khi Tiêu Nghệ mở đầu, chúng phối hợp rất kín kẽ.
“Ruồi nhặng lại muốn giết sư tử? Cút cho ta!”
Bị hợp công khiến lão giả Hoa Sơn phái nổi giận, khí thế Cường Giả tứ cấp tỏa ta bao trùm toàn bộ vùng đất, lão vậy mà điên cuồng đến mức không tiếc chân khí thôi động Vực của bản thân khóa chặt toàn bộ những kẻ đang đứng ở nơi này bao gồm gần nghìn tên xã hội đen, cho dù bản thân từng tên trong số chúng không có võ công cao siêu nhưng để duy trì Vực lên nhiều người như thể này tạo thành áp lực không hề nhỏ với lão.
“Xuy… xuy… xuy…”
Không đến mức bị đóng băng tại chỗ tuy thế chiêu thức của đám sát thủ Truy Mệnh cũng chịu ảnh hưởng lớn bởi Vực của một tên Cường Giả tứ cấp nên lão giả có thể thoải mái di động né tránh và dĩ nhiên lão không thể mãi chịu đòn được, tay lão ngay tức thì hóa thành hai đường trảo móc tới yết hầu của hai tên Truy Mệnh ở gần nhất trong sự phẫn nộ vì bị sỉ nhục.
“Pặc… pặc…”
Tưởng chừng như với bản lĩnh một tên Cường Giả tứ cấp, lão giả có thể thoải mái giết chết hai tên sát thủ thế nhưng lão trợn trắng mắt khi một cây đao từ lúc nào đã quét tới đập chặn lấy hai trảo của lão khiến lão lảo đảo lùi về sau do phản chấn…
Kinh hãi nhìn kẻ vừa xuất thủ, lão giả nhíu mắt vài lần vì không thể tin nổi kẻ vừa chặn mình cũng không phải là một tên Cường Giả… chính là Tiêu Nghệ, lão chính là người vừa cứu mệnh hai tên thuộc hạ của mình.
“Hắc hắc… Cường Giả tứ cấp quả nhiên mạnh mẽ cơ mà đối với chúng ta Truy Mệnh thì ngươi cùng đám người ở kia cũng không khác nhau là mấy đâu!”
Tiêu Nghệ nhìn lão giả Hoa Sơn phái cười lạnh, nếu lão không ra tay thì hai tên thuộc hạ của lão cũng không hề chết dưới đòn trảo kia của lão giả bởi vì đơn giản tính mạng của chúng đã được một cỗ ma khí bên trong người bảo hộ, có chăng lão là không muốn tiêu hao ma khí của Long một cách vô ích mà thôi.
Truy Mệnh được tạo ra với mục đích là sát thủ giết người nên không chú trọng vào cảnh giới võ giả mà là ở chiêu thức nhanh gọn và sự kết hợp hoàn hỏa với mục đích cuối cùng là hạ gục con mồi, riêng Tiêu Nghệ là thủ lĩnh đầu tiên nên được Long đưa vào người lão thêm ba luồng ma khí nhằm mục đích giúp thực lực của lão có thể coi khinh từ Cường Giả thất cấp trở xuống trong vòng mười chiêu, dĩ nhiên để làm được điều này thì Long cũng phải tiêu hao không nhỏ bổn nguyên ma khí cho nên chỉ riêng thủ lĩnh Tiêu Nghệ mới có đặc quyền này.
“Ngươi!!! Truy Mệnh là thế lực nào? Lão phu chưa từng nghe đến!”
Lão giả Hoa Sơn phái trầm giọng hướng Tiêu Nghệ mở miệng, trán lão đã lấm tấm mồ hôi vì phải liên tục duy trì Vực của mình, thể diện khiến lão không thể thu hồi nó trước khi hạ gục đối thủ mà đặc biệt còn là kẻ chưa đến Cường Giả.
Để lại một bình luận