Mạnh gấp 26 lần hợp chất xyanua, Sarin là loại vũ khí hóa học bắt nguồn từ thế chiến thứ II, vì hậu quả vô cùng đáng sợ mà nó mang lại nên thứ vũ khí hóa học này được xếp vào hàng ngũ vũ khí hủy diệt hàng loạt, chỉ trong một vài chiến dịch đặc biệt thì quân đội mới vận dụng đến loại tên lửa khủng bố này.
“Oanh… Oanh… Oanh… Oanh…”
Ngay sau khi nhận được mệnh lệnh của Nguyên Soái, một cơn mưa tên lửa Sarin khóa chặt lấy vị trí của Ma Ảnh mà bủa vây oanh sát đến.
“Tuuuu… Tuuuu… Tuuuu…”
Bên cạnh tên lửa hóa học thì từng cỗ điện từ phát ra từ hơn nghìn chiếc máy bay không người lái UAV cũng đáng sợ không kém, sóng điện từ mà chúng phát ra là loại sóng có thể ảnh hưởng đến trí não dẫn đến nhiễu loạn thần kinh con người, loại sóng này biến kẻ trúng phải trở thành những cái xác không hồn. Vận dụng hơn nghìn đầu UAV cùng lúc tấn công đồng nghĩa tạo ra một cỗ sóng điện từ cực mạnh mà kẻ hứng chịu không chỉ có Ma Ảnh mà còn là binh lính dưới mặt đất, nếu xếp loại thì Trần Bá Vũ cũng thuộc dạng ngoan nhân bất chấp tất cả.
Hai đòn công kích, một đến thần kinh, một đến thể xác khiến Ma Ảnh lần đầu tiên cảm giác được uy hiếp lớn lao mang đến cho hắn một nhận thức mới về vũ khí hiện đại nhưng hắn cũng không hề sợ hãi vì hắn tự tin vào thực lực mình.
“Ahh… chỉ bằng những cỗ năng lượng yếu đuối này mà mong muốn nhiễu loạn tâm trí ta sao? Hắc hắc… ta sẽ dạy cho các ngươi một đạo lý, đứng trước thực lực tuyệt đối thì mọi âm mưu quỷ kế đều là vô nghĩa!”
Cảm giác đến hơn nghìn cỗ sóng âm điện từ ảnh hưởng lên não hải mà Ma Ảnh cuồng tiếu cười ngạo nghễ, hắn được ma tạo ra và chỉ có ma mới có thể ảnh hưởng đến hắn.
“Vô Ngã Kiếm – Ma Ngục Cuồng Loạn!”
Hết thời gian chơi đùa, Ma Ảnh cuồng mãnh xuất kích, Dịch Cân Kinh thôi động đến tận cùng, tóc dài loạn vũ, tử y phần phật trong gió lớn, hai mắt hắn ngập một cỗ sát ý kinh thiên động địa, mang trên mình thiên địa chân khí cuồn cuộn hắn bạo xông lao tới như tử thần hàng lâm… Minh Hỏa Thần Kiếm được rót vào mênh mông lực lượng bắn ra vạn đạo kiếm khí hung mãnh cùng sắc bén chưa từng có.
“Xuy… Xuy… Xuy…”
“Oành… Oành… Oanh.”
Ngay sau tiếng tên lửa xé rách không khí cùng tiếng kiếm khí rít gào là một đoàn những tiếng nổ rầm trời của đầu đạn sau khi va chạm, cả một vùng trời bị một đám mây khí độc Sarin bao phủ báo hiệu cho một trận hủy diệt đến bất cứ sinh vật nào bên dưới và rất nhanh thôi là ngập tràn những tiếng gào thét trong đau đớn của hàng nghìn tên binh lính dưới mặt đất.
“Xì… Xì… Xì…”
Là kẻ trực tiếp đối diện với đám mây chất độc hóa học đồng nghĩa với việc hấp thu một bộ phận lớn Sarin vào trong cơ thể, Ma Ảnh nhanh chóng nhận ra nội tạng cùng máu huyết của hắn bị chất độc thẩm thấu hủy hoại nhưng hắn không cảm nhận được một chút đau đớn nào vì thân thể của hắn là do ma khí từ ma công chí cực thai nghén mà thành, cũng như Long hắn có thể được coi là vạn độc bất xâm, chỉ trong nháy mắt Dịch Cân Kinh thiên địa chi khí tiến hành thanh tẩy toàn bộ cơ thể hắn một lần xóa tan mọi độc tính bên trong.
“Oanh… Oanh… Oanh… Oanh…”
Công kích thất bại, nghìn chiếc UAV hiện đại cứ thế bị vạn đường kiếm khí xoắn nát thành mảnh nhỏ. Bên dưới mặt đất còn là cảnh tượng hãi hùng hơn khi đoàn xe vận tải đã xiêu vẹo cùng lật đổ đến phân nửa, những chiếc thiết giáp hạng nặng cũng đồng dạng đâm sầm lấy nhau hay lao xuống vực sâu mà nổ tung, tất cả đến từ thứ chất độc Sarin đang lan tràn biến vùng thảo nguyên này thành một vùng đất chết chóc.
“Hắn quá mạnh, chúng ta không thể chống lại!”
Bên trong thiết giáp chỉ huy, đám tướng lĩnh cùng sĩ quan cao cấp đã sớm trang bị lấy mặt nạ phòng độc nhưng kẻ nào cũng run rẩy khi nhìn đến tên quái vật vẫn còn sống nhăn răng trên màn hình.
Trần Bá Vũ khuôn mặt già nua co quắp vì biết lần này tính mạng khó giữ vì đối phương quá cường đại không chỉ ở thực lực mà còn ở thân thể đầy biến thái, lão mường tượng đến một cái tên mà giang hồ gần đây đang đồn đoán chính là… Tà Tôn.
“Khốn kiếp, lực lượng tiêm kích…”
Cho dù là kẻ nào đi nữa, Trần Bá Vũ sẽ không bao giờ đầu hàng, lão chụp lấy chiếc bộ đàm chuẩn bị truyền đi mệnh lệnh cuối cùng…
“Lão già chết tiệt, cút ngay!”
Nhận thấy hành động của Trần Bá Vũ, Từ Lượng bất chấp tất cả lao đến tung một cước vào người lão và ở trong thiết giáp nhỏ hẹp nên cú đá của hắn là đến rất nhanh.
“Rầm!”
Ăn một cước của viên trung tướng, Trần Bá Vũ lồng ngực nhộn nhạo đến phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt lão lóe lên hung quang, từ bên hông rút ra một khẩu súng ngắn ý đồ gì ai cũng biết.
“Muốn chết thì lão đi chết một mình đi!”
Từ Lượng không động thì thôi một khi đã động phải làm thật tuyệt và khẩu súng của hắn cũng đã nhanh hơn Trần Bá Vũ già nua nhiều lắm.
“Đoànggg!”
Trong sự sững sờ của chính Trần Bá Vũ và toàn bộ tướng lĩnh, viên đạn từ khẩu súng trong tay Từ Lượng cứ thể xuyên qua đầu lão kết thúc một đời oai liệt của vị Nguyên Soái họ Trần.
“Từ… Từ Lượng ngươi điên rồi, giết hại Nguyên Soái đồng nghĩa với ngươi sẽ bị lôi ra tòa án binh.”
Một viên sĩ quan cao cấp hoảng sợ thốt lên nhưng ngay sau đó hai mắt hắn dại ra vì một nòng súng đen ngòm đã chĩa đến trán mình.
“Đoàngggg!”
Lại một vỏ đạn rơi xuống, Từ Lượng bắn chết tên sĩ quan không một chút do dự rồi quét mắt đến đám tướng lĩnh còn lại khiến kẻ nào cũng run sợ không dám nhìn vào ánh mắt của hắn.
“Tòa án binh? Ta chính là vừa cứu bọn khốn nạn các ngươi một mạng đấy lũ chó chết, có thấy lão Nguyên Soái vừa định làm gì không? Lão chính là muốn chúng ta chôn cùng với tên ác ma ngoài kia trước những đầu đạn hạt nhân rơi xuống, các ngươi nếu là muốn chết thì cứ cầm súng ra ngoài bắn hắn còn ta thì vẫn muốn sống, bằng bất cứ giá nào.”
Từ Lượng gầm gừ như người điên, hắn còn trẻ, còn có tương lai sáng lạng và không thể nằm xuống tại nơi thảo nguyên lạnh giá này được, không bao giờ… thế nhưng Từ Lượng cũng chỉ có thể có tương lai ở một thế giới khác vì một đạo kiếm quang đã quét đến cỗ thiết giáp cuối cùng.
“Rặc… Rặc… Phốc… Phốc…”
“Không… không… ta không thể chết… khônggggg!”
Hình ảnh cuối cùng mà Từ Lượng nhìn thấy được đó là thân thể hắn với toàn bộ sĩ quan cao cấp cùng chiếc thiết giáp cứng cáp cứ thế bị phân làm hai nửa, một cỗ tử sắc hỏa diễm nhanh chóng bao trùm nhấn chìm lấy tất cả.
Cách thảo nguyên nơi đoàn xe vận chuyển long thạch bị Ma Ảnh tập kích là một mảnh chiến trường khác và thảm khốc gấp nhiều lần.
Đại địa vỡ nát, máu chảy thành sông, xác chết chất thành núi, trên mặt đất đâu đâu cũng là những mảnh nhỏ da thịt cùng nội tạng vụn nát minh chứng cho cuộc chiến ở đây thảm khốc đến nhường nào.
Nếu Trần Bá Vũ có mặt tại đây thì chắc chắn sẽ hiểu vì sao không có võ giả nào xuất hiện chặn lại kẻ tập kích đoàn xe, đơn giả vì hiện tại chúng phần lớn đã trở thành những cỗ thi thể nằm trên mặt đất kia.
Lực lượng quân sự đã hùng hậu đến vậy thì lực lượng võ giả cũng vô cùng khủng bố với năm tên thập cấp, hai mươi tên cửu cấp cộng với bát cấp cao thủ trở xuống tầm một vạn võ giả nhưng hai lão giả dẫn đấu mới thật ghê gớm khi tu vì đều là thập nhất cấp.
Thập Lục Tháp với vị thế đệ nhất nên đóng góp nhiều nhất với năm tên thập cấp cùng hai lão giả thập nhất cấp, số võ giả còn lại đến từ các thế lực hay là tán tu võ giả.
Cỗ lực lượng tưởng chừng có thể quét quang giang hồ vài vòng cứ thế bị một và chỉ một kẻ đồ diệt đến gần như sạch sẽ, ngoài năm tên thập cấp cùng hai lão giả thập nhất cấp còn có thể đứng thì hết thảy còn lại đều đã tử vong cùng trọng thương không thể dậy nổi và dĩ nhiên kẻ xuất thủ chính là Long rồi.
Tổn thất quá nhiều tài nguyên trong lần trọng thương sau Hồng Môn Yến tại Thập Lục Tháp nên hắn cần một số lượng tài nguyên lớn nhằm duy trì các thế lực bên dưới mà cướp bóc luôn luôn là cách nhanh nhất để làm giàu, hắn lần này không cướp của một thế lực riêng lẻ mà quyết định cướp của cả giang hồ, quả nhiên là một suy nghĩ táo báo mà chỉ những kẻ điên không sợ chết mới có thể nghĩ ra được.
“Ma Tôn! Giang hồ đồn đại ngươi là một kẻ điên ta không tin nhưng hôm nay lão hũ thật tin, ngươi không chỉ là kẻ điên thông thường mà còn là đệ nhất thiên hạ về độ điên.”
Gào thét trước mặt Long lúc này là một trong hai lão giả thập nhất cấp với đôi mắt đục ngầu cùng khuôn mặt nhăn nheo của tuổi tác, quần áo trên người lão đã sớm rách nát để lộ ra không ít vết thương lớn nhỏ trên cơ thể, khóe miệng lão còn đó hai vệt máu tươi rói chứng tỏ đã bị thương không nhẹ.
Thê thảm hơn đồng bạn, lão giả còn lại đã mất đi một cánh tay trái, nhìn khúc xương nham nhở nhô ra có vẻ như là bị người ta vặn nát, đau đớn làm khuôn mặt lão tái nhợt không một chút huyết sắc.
Cả hai lão đều là Tôn Sứ của Thập Lục Tháp nhưng thuộc về thế hệ trước nên lui về sau tiềm tu trong núi sâu và chỉ lộ diện khi có nhiệm vụ trọng yếu.
Về phần năm tên thập cấp còn lại đều là năm tên tôn giả dưới trướng Tôn Thượng, chúng cứ ngỡ năm nay lại bình yên như mọi năm nên vui vẻ tiếp nhận trọng trách đâu ngờ lại phải đối mặt với một tên sát thần khủng bố.
“Hừ… nhìn đến đám Tôn Sứ các ngươi thật khiến máu nóng ta sôi lên, cái đầu của Thiên Tôn sớm muộn cũng sẽ bị ta vặn ra làm bóng đá.”
Long ngạo nghễ trên trời cao cười nói, bản thân hắn được Thái Cực Luân Hồi gia thân đã có thể coi khinh công kích của võ giả thập nhất cấp đồng nghĩa tại phiến thiên địa này hắn đã hoàn toàn vô địch trừ khi có tồn tại cao hơn xuất hiện và hắn chính là đang chờ đợi điều đó, hắn muốn đối chiến với Cường Giả thập nhị cấp.
“Ngươi thân là một phần tử của Thập Lục Tháp lại mưu hại võ giả đồng môn cùng làm trái lợi ích của tổ chức, tội của ngươi đáng tru ngàn lần.” Một tên tôn giả tức giận chỉ vào mặt Long gào lên.
“Không biết sống chết!”
“Oanh!”
Hai mắt lóe lên tinh quang, Long chỉ đơn giản một chưởng vỗ nát thân thể tên tôn giả khiến gã chết không thể chết hơn, một hình đồ thái cực quỷ dị xuất hiện cuỗm lấy toàn bộ máu thịt, chân khí cùng linh hồn của gã sau đó biến mất vô tung khiến kẻ nào cũng phải lạnh gáy, chết dưới tay Ma Tôn không phải đơn giản là tử vong mà phải là cống hiến hết thảy lực lượng cùng tâm trí cho hắn.
“Vẫn là lời nói cũ, bản tọa đang thiếu một chút nhân thủ và dĩ nhiên phải là tuyệt đối trung thành, các ngươi nếu đồng ý quy phục ta sẽ giữ được mạng còn không thì đầu thai ở kiếp sau đi.”
Long bá đạo nói, đã có đủ vốn liếng nên hắn sắp sửa thoát ly khỏi Thập Lục Tháp tự thành lập thế lực của riêng mình mà nhân thủ hiện tại là không đủ dùng nên cần phải từ chính Thập Lục Tháp rút ruột ra vài tên cao thủ.
“Thà chết vinh còn hơn sống nhục, lão phu…”
“Oanh!”
Lão giả cụt tay gầm gừ nhưng chưa nói hết câu thì thân thể nổ tung thành một đoàn sương máu dung nhập vào thái cực hình đồ quỷ dị, ở ngoài kia một tên thập nhất cấp được quý trọng đến nhường nào thì ở đây lại như một đầu rẻ rách có thể tùy ý xóa bỏ bất cứ lúc nào trong tay Long.
“Còn ngươi, vẫn là muốn một cái chết vinh quang?” Cười lạnh nhìn lão giả còn lại, hai mắt Long đã tràn ngập sát ý khiến lão rùng mình không thôi.
“Không… Bề tôi muốn sống để hưởng thụ vinh quang dưới trướng chủ nhân, Triệu Hạo nguyện trung thành với chủ nhân.”
Không như đồng bạn, Triệu Hạo lão đầu muốn sống, lão hơn trăm năm cực khổ tu đến cảnh giới hiện tại thì sao có thể cam lòng chết đi, điều quan trọng để lão làm ra quyết định là vì lão nhìn thấy được tiềm lực lớn lao ở thanh niên này, nhìn đến hắn lão có cảm tưởng máu huyết trong người mình đang run rẩy vì thua kém quá nhiều.
“Nói rất hay, ngươi có thể ngay bây giờ chứng minh độ trung thành với ta.”
Triệu Hạo ngẩng đầu nghi hoặc nhìn đến Long không hiểu ý tứ của hắn nhưng bằng ánh mắt bức người kia thì lão nhanh chóng hiểu ra hắn muốn lão làm gì mà quay sang nhìn bốn tên tôn giả phía sau.
“Triệu… Triệu lão không thể… ngài là Tôn Sứ của Thập Lục Tháp, ngài không thể khuất phục đại ma đầu!”
Đám tôn giả như cừu non gặp sói dữ hoảng sự rụt lùi cùng gào thét không ngừng, đều là kẻ có đầu óc mới có thể tu đến cảnh giới này nên chúng biết Ma Tôn là muốn thông qua tính mạng của chúng để buộc Triệu Hạo lên con thuyền của hắn.
“Đại Ma Đầu? Chủ nhân của lão phu cũng là Chấp Pháp trưởng lão cho nên việc làm của lão phu đâu có thể được tính là phản bội tổ chức, các ngươi dám xúc phạm đến Chấp Pháp đại nhân chính là tội lỗi không thể dung thứ, sang bên kia thế giới mà sám hối đi.”
Đã quyết định là không thể quay đầu cùng do dự, Triệu Hạo hai mắt đục ngầu đột nhiên bắn ra tinh quang sáng chói, thân hình lão biến mất trước mặt bốn tên tôn giả.
Để lại một bình luận