“Được, ta Độc Thánh nhất định sẽ tiếp đãi Ma Tôn thật nồng hậu.”
Độc Thánh gương mặt co rút trước ý tứ trong lời lẽ của Ga – In nhưng rất quyết đoán thân hình biến ảo chộp lấy Thôn Thực rồi cả hai cứ thế biến mất để lại Phương Quy Nhất đám người bơ vơ.
“Chế trụ toàn bộ, giữ lại mạng của chúng, chủ nhân còn có việc cần đến.” Ga – In hai mắt lạnh lẽo hạ lệnh.
“Minh Giáo đám phản đồ này để ta, hai người các ngươi lo đám oắt con còn lại.”
Dương Kiên vốn dĩ trực chờ cơ hội nên ngay sau chỉ thị của Ga – In đã gầm gừ lao đến đám người Minh Giáo, khí thế hừng hực đầy điên cuồng.
Băng Thần cùng Hỏa Thần cười nhạt nhìn lấy bóng lưng Dương Kiên rồi cả hai đồng dạng xuất hiện trước mặt Thánh Sứ ba người.
“Bùm…”
Ngay khi Băng Thần cùng Hỏa Thần vừa đáp xuống thì từ trong tay Thánh Sứ xuất hiện một quả lựu đạn đã rút chốt từ lâu, hắn ném mạnh nó xuống đất tạo thành một vụ nổ không có sức công phá nhưng lại tạo ra một đám khói mờ mịt bao trùm không gian, Thánh Sứ ba người nhanh chóng thoát đi theo cùng một hướng như đã bàn tính từ trước.
“Hắc hắc bọn chuột nhắt này trước mặt lão phu còn dám… không thể… sao mắt ta lại…”
“Không tốt, trong khói có độc, mau nhắm mắt…”
Băng Thần cùng Hỏa Thần vốn dĩ khinh thường trò con nít của Thánh Sứ nhưng không ngờ khi mắt tiếp xúc với đám khói kia lại cay xè đến đau đớn, thân là Cường Giả thập cấp nên hai người rất nhanh vận khí đẩy lùi độc tính tuy nhiên cũng phải tốn vài giây mà chừng đó cũng đã đủ để Thánh Sứ quặp lấy Đát Kỷ hai người trốn mất dạng.
“Khốn kiếp, lão phu thề không băm nát tên chó chết này không làm người…”
Băng Thần giận giữ gào thét, Hỏa Thần cũng một bộ điên cuồng phẫn nộ, cả hai nhanh chóng cảm nhận lấy khí tức ba người Thánh Sứ lưu lại định truy đuổi.
“Không cần đuổi, bọn chúng ta đã có tính toán.”
Ga – In hiện thân nói làm Băng Hỏa hai người nghi hoặc nhưng nhìn sang bên cạnh nàng hai tên Ma Tướng biến mất thì chúng hiểu ý đồ của nữ nhân này, quả nhiên để có thể trở thành Ma Hậu thì nữ nhân này không tầm thường.
“Phốc… Oanh… Phốc… Oành… Oành… Oành…”
Nửa giờ sau, Dương Kiên một thân đầy máu huyết đứng trên mặt đất, máu huyết trên người lão không phải của bản thân lão mà là của Minh Giáo mười tên võ giả đã sớm trọng thương ngất đi nằm dưới chân lão.
Trong số mười tên võ giả thì Ngô Bá thân là Minh Giáo tông chủ bị hành hạ thê thảm nhất khi bị Dương Kiên vặn nát hai tay hai chân cùng đánh gãy xương sống đến nỗi hai chữ tàn phế cũng không đủ miêu tả thảm trạng của hắn lúc này, Dương Kiên chính là tức giận với Ngô Bá nhất vì ngày đó hắn thân là tông chủ lại lẩn trốn đầu tiên nên dĩ nhiên sẽ ưu ái với hắn hơn cả.
“Đủ rồi, mang theo quan tài đá chúng ta trở về.” Ga – In liếc nhìn mười tên võ giả bị hành hạ trên mặt đất mà khoác tay nói.
“Vâng.”
… một ngày sau…
… Đoàn gia.
Trước mặt Đoàn gia toàn bộ võ giả hiện giờ là Phương Quy Nhất, lão quỳ rạp dưới đất với hai cái đầu gối đã bị đánh nát, toàn thân lão không một nơi lành lặn trong cơn phẫn nộ của Dương Kiên và lão còn sống là vì Long muốn để lão đến Đoàn gia chịu tội còn lại chín tên trưởng lão đã bị chụp ngược trở lại Minh Giáo tổng bộ, chúng còn có tác dụng không nhỏ với Long.
“Phương lão, Phương Nguyệt đang ở đâu?” Nhìn lão già dưới chân, Đoàn Dự âm trầm hỏi, sát ý lượn lờ.
“Khặc khặc… nàng đang ở một nơi rất an toàn, ta nhất định sẽ không cho ngươi biết để ngươi vĩnh viễn sống trong dằn vặt tội lỗi.”
Phương Quy Nhất miệng máu cười gằn, đến thời điểm này thì lão tự biết bản thân chỉ còn một con đường chết, Đoàn gia thảm trạng ngày đó nguyên nhân chính vẫn là vì Phương Nguyệt mà nàng là do đích thân lão cài cắm vào Đoàn gia nên đầu lão chắc chắn phải làm vật tế thần để Đoàn gia hả giận.
“Rất hợp ý ta, nếu lão đầu ngươi dễ dàng khai ra thì thật không có gì thú vị rồi.”
Đoàn Dự cười lạnh nói, hai mắt ngập tràn ngọn lửa hận thù khiến Phương Quy Nhất không kìm được run lên.
Minh Giáo tổng bộ.
“Uuuuuu… Uuuuuu… Uuuuuu…”
Tử khí rốt cuộc đã bị cắn nuốt sạch sẽ, Long ngạo nghễ đứng giữa thiên địa như một tôn ma thần, xung quanh hắn là biển trời ma khí cuồn cuộn không ngớt, hai mắt hắn là một màu đen sâu thẳm khiến bất cứ kẻ nào nhìn vào chẳng khác nào như rơi vào thâm uyên vô tận không lối thoát.
Hấp thu tử khí liên tục khiến Long cảm giác đã rất gần đến Tứ Tử bát chuyển và chỉ cần thêm vài vạn nhân mạng nữa thì hắn chắc chắn sẽ đột phá, tuy nhiên Long biết trong thời gian ngắn không thể tiếp tục giết chóc vì như vậy sẽ dẫn đến giang hồ công phẫn, các thế lực sẽ bất chấp hậu quả vây giết hắn.
Băng Thần ba người càng lúc càng chịu đựng áp lực nặng nề vì chúng cảm giác được chủ nhân của chúng đã và đang mạnh hơn, Dương Kiên còn đỡ vì lão tâm lý đã sớm chán nản khi Minh Hỏa Thần Kiếm cùng Minh Giáo không còn nhưng Băng Thần cùng Hỏa Thần lại không can tâm vì địa vị của chúng là chúa tể của mấy trăm vạn võ giả tán tu.
“Hài cốt Hình Thiên?”
Ổn định tu vi, Long hai mắt nhìn đến quan tài đá dưới đất, chỉ một cái hấp lực hắn đã chụp đến cỗ quan tài của Hình Thiên tới trước mặt mình và lại thêm một cái khoác tay chấn bay nắp quan tài để hài cốt Hình Thiên bại lộ trước ánh sáng.
“Hài cốt một tên Vương Giả quả nhiên không tầm thường.”
Hai mắt Long sáng rực nhìn đến từng đốt xương trên hài cốt Hình Thiên, hắn có thể cảm giác ẩn nấp bên trong từng mảnh xương tủy đều là lớn lao năng lượng.
“Pặc… đúng như ta nghĩ, Hình Thiên – Bất Diệt Địa Thân cứng rắn không tưởng.”
Cầm lấy một khúc xương Hình Thiên, Long vận mười thành lực lượng bóp chặt vẫn không hề làm nó suy suyển đủ để hắn hài lòng với độ cứng rắn của bộ hài cốt này.
Hình Thiên khi sống thân là Vương Giả trung cấp lại là chủ tu kình lực nên xương cốt vô cùng cứng rắn, đạo của hắn là Đại Địa chi đạo và còn lĩnh ngộ cực sâu tu thành Bất Diệt Địa Thân có thể xưng là bất tử bất diệt vì thân xác cùng với đại địa hòa thành một thể, chỉ cần hai chân hắn còn đứng trên mặt đất thì muốn đánh bại hắn là chuyện bất khả thi.
“Ma kỹ – Ma Ảnh!”
Long âm trầm quá lớn, miệng hắn lẩm bẩm chú ngữ, bầu trời ma khí cuồn cuộn vây kín lấy quan tài đá như một cái kén đen khịt to lớn, bên trong ma khí quỷ dị quấn lấy hài cốt Hình Thiên làm trung tâm để rồi bắt đầu ngưng tụ máu huyết, quá trình diễn ra hết sức chậm chạp.
“Băng Thần, Hỏa Thần!” Long liếc nhìn Băng Thần hai người.
“Có thuộc hạ!” Băng Thần cùng Hỏa Thần cung kính cúi đầu đợi lệnh.
“Hai người các ngươi đã thần phục bản tọa vậy sẽ vì bản tọa mà ra sức chứ?” Long cười lạnh hỏi.
“Chỉ cần chủ nhân có lệnh, chúng thuộc hạ dù chết không chối từ.” Băng Thần cùng Hỏa Thần tuy giật mình nhưng rất nhanh đáp.
“Dù chết không chối từ sao? Rất tốt! Vậy các ngươi có thể chết được rồi.”
Long cười lớn nói khiến Băng Thần cùng Hỏa Thần chấn kinh, cả hai còn chưa kịp động đậy thì bên trong não hải đoàn ma khí ẩn nấp bỗng dưng nổ tung làm chúng không chết ngay cũng bị choáng váng để rồi hai mắt chúng trợn trừng nhìn lấy một hắc thủ cắm sâu vào lồng ngực mình.
“Phốc… Phốc…”
“Thình… thịch… thình… thịch…”
Long xuất thủ rất quyết đoán và hiểm độc, kích phát ma khí bạo liệt cùng động thân diệt sát Băng Thần cùng Hỏa Thần từ đầu đến cuối đều gọn ghẽ trong một cái nháy mắt, trên hai tay hắn lúc này đây là hai trái tim tươi sống vừa bị móc ra khỏi lồng ngực hai tên siêu cấp Cường Giả, chúng vẫn còn đang đập thình thịch những nhịp đập cuối cùng.
“Ngươi… ngươi…”
Băng Thần cùng Hỏa Thần khuôn mặt trắng bệch, thân thể dần dần đổ xuống, ánh mắt của chúng vẫn gắt gao nhìn đến hai trái tim của mình trên tay tên ác ma với dáng vẻ không thể tin nổi.
“Rộp… Rộp… hắc hắc, các ngươi sẽ cảm thấy vinh hạnh khi cống hiến cả thể xác lẫn linh hồn cho Ma Ảnh của ta.”
Long cười tà bóp nát hai quả tim trên tay, hắn nhân lúc Băng Thần cùng Hỏa Thần chưa triệt để chết đi mà chụp đến ném cả hai vào bên trong hắc kén, biển trời ma khí ngay tức thì bao phủ lấy hai con mồi mà thỏa thích cắn nuốt.
Ngưng tụ một cỗ Ma Ảnh ngoài ma khí còn cần đến sinh khí, máu tươi và cả linh hồn của con người mà ba thứ này càng mạnh mẽ thì Ma Ảnh sinh ra sẽ càng cường đại, hai tên thập cấp dường như vẫn chưa làm Long hài lòng, hắn quét mắt đến Dương Kiên cùng chín tên Minh Giáo dư nghiệt.
Linh hồn mạnh mẽ có rất nhiều nhưng linh hồn của những tên Cường Giả cấp cao mang theo vô vàn áo nghĩa võ học mà chúng lĩnh ngộ trong cuộc đời lại là thứ hiếm quý mà Long muốn lợi dụng đến, linh hồn của Băng Thần hai người sau khi bị hấp thu sẽ bị ma khí xóa bỏ đi toàn bộ phần người mà tái tổ hợp lại thành một Ma Hồn đặc biệt cũng là linh hồn của Ma Ảnh, nó sẽ vô nhân tính và tuyệt đối trung thành với Ma Chủ.
Cửu Tử Tà Long Tâm Pháp môn vô thượng ma công này muốn tu luyện phải có Long Chi Huyết còn nếu như Ga – In một loại ma tu phụ thuộc vào Long thì lại bị giới hạn nhiều thứ nên Long sẽ không để Ma Ảnh chủ tu ma công, hắn chỉ phân ra bổn nguyên ma khí ẩn chứa bốn Phượng Chi Huyết để chế tạo ra lục phủ ngũ tạng và vạn đầu kinh mạch cùng máu huyết cho Ma Ảnh để đảm bảo Ma Ảnh vĩnh siêu bất diệt, sinh tử tương liên cùng hắn nhưng lại không để Ma Ảnh vận chuyển ma khí mà sẽ sử dụng đến chân khí như võ giả bình thường.
Có được hai cỗ chân khí nguyên vẹn của hai tên thập cấp cùng sắp tới là một đám bát cấp, cửu cấp làm chân khí bản nguyên, Long tin chắc Ma Ảnh vừa mới sinh ra đã có thực lực vô cùng không tệ.
“Rầm… chủ nhân, lão nô tự nhận lúc trước có suy nghĩ chống lại ngài nhưng kể từ giờ phút này lão nô thề sống chết tận trung vì chủ nhân, mong chủ nhân tha cho lão phu một mạng.”
Dương Kiên lông tóc dựng đứng quỳ dập đầu kinh hô, thảm trạng của Băng Thần cùng Hỏa Thần làm lão sợ hãi đến tận sâu trong linh hồn, hai tên thập cấp có thể hô phong hoán vũ ngoài giang hồ nhưng trước mặt tên ác ma này lại không đáng giá đến nỗi tùy ý gạt bỏ, mọi suy tính phản bội trong lão đều tan biến mà thay vào đó là làm sao để giữ lại cái mạng nhỏ.
“Ném đám phế vật kia vào, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
Nhìn đến Dương Kiên hồi lâu, Long cuối cùng quyết định tha cho lão một mạng vì một tên thập cập vẫn có giá trị với hắn lúc này, hắn tin chắc sau hôm nay có cho Dương Kiên thêm mười cái lá gan cũng không dám có suy nghĩ phản bội hắn.
“Đa tạ chủ nhân không giết.”
Dương Kiên cuồng hỉ dập đầu không thôi, lão ngay tức thì nhìn đến chín tên võ giả Minh Giáo mà cười gằn, không một chút đắn đo lão nắm từng tên một ném vào hắc kén cũng là ném đi truyền thừa Minh Giáo… Ngô Bá là kẻ cuối cùng được chọn và đến khi thân hình lão sắp sửa biến mất trong ma khí hắc ám thì Dương Kiên nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hối hận của lão, ngày đó nếu lão cùng đám người Phương Quy Nhất lựa chọn liều mạng thì ít nhất Minh Giáo vẫn có một cơ hội dẫu vậy thế gian này lại không có loại thuốc hối hận rồi.
“Uuuuuuuuuu… Uuuuuuuuuuuu… Uuuuuuuuuuuu…”
Tiếp nhận mười một tên Cường Giả, biển trời ma khí không ngừng bạo liệt làm không gian rung lắc, Dương Kiên nghi hoặc nhìn đến không hiểu chủ nhân muốn làm ra thứ gì nhưng chắc hẳn rất khủng bố còn Long hưng phấn cảm giác Ma Ảnh đang dần hình thành, hắn mong chờ một bản sao mạnh mẽ của bản thân có thể thay hắn chinh chiến bên ngoài.
“Cần bao nhiêu ngày nó mới hình thành.” Ga – In xuất hiện đến bên cạnh Long hỏi.
“Với tốc độ này thì khoảng ba ngày, đã tìm ra tung tích thế lực dám thu mua đồ vật của ta chưa?” Long ôm lấy Ga – In cười nói.
“Hai Ma Tướng vẫn bí mật theo sau, bọn chúng khá cẩn trọng nên liên tiếp thay đổi chỗ ở và không gặp ai nhưng tin rằng vài ngày nữa chúng ta sẽ có thu hoạch.”
“Có thể xuất ra mười vạn viên long thạch ắt hẳn rất có tiền, lệnh bọn chúng không được rút dây động rừng, ta muốn một mẻ bắt sạch không chừa một tên.” Long âm trầm nói.
“Vâng.”
“Phải rồi, Nhị Yến vừa có tin tức mới! Thiếu Lâm phái ra năm cao thủ trong Đạt Ma Thiền Viện đến truy sát Bất Tử Lão Nhân trong đó có Đạt Ma Tam Thiền Sư là một tên cửu cấp đỉnh cao nhưng thất bại, cả năm đều bị Bất Tử Lão Nhân phản sát, lão đúng như ngài suy đoán chính là Satan với thân thể được cải tạo hết sức khủng bố.” Ga – In trầm giọng nói.
“Thiếu Lâm tổn thất năm tên cao thủ thật là một tin vui với ta, ra lệnh cho Nhị Yến vẫn tiếp tục theo đuôi Satan nhưng phải thật thận trọng”. Long cười lớn nói.
“Satan là thủ lĩnh Zero, sao ta không báo chuyện này lên Thập Lục Tháp đẩy chuyện trừ khử lão cho bọn chúng.” Ga – In nghi hoặc.
Để lại một bình luận