“Aaaaaa… GRAOOOO… Thiên Tôn, ta nguyền rủa ngươi đồ chó chết… Aaaaa…”
“Không… ta không muốn chết… các vị Tổ lão trên cao xin hãy cứu bề tôi một mạng… không… GRAOOOO… Aaaaaaa…”
Có kẻ khởi đầu sẽ có kể tiếp theo, từng tên Tôn Sứ gào thét bi thống khi bị nhấn chìm trong ma khí tà dị, có kẻ nguyền rủa Thiên Tôn, lại có kẻ cầu xin tha thứ nhưng đồng dạng đều trở về với cát bụi trong cơn giận dữ của ác ma.
“Hừ… đệ nhị cùng đệ tam, các ngươi phải biết ơn bản tọa.”
Khi mười tên Tôn Sứ chỉ còn lại hai và cũng là hai kẻ có tu vi cao xếp sau Thiên Tôn thì rốt cuộc lão mới không nhịn được động thủ, lưỡng cực chân khí từ lão phóng xuất thành hai đạo quang mang chụp lấy đệ nhị cùng đệ tam Tôn Sứ kéo chúng thoát khỏi cánh cửa tử vong.
“Tạ… Tạ ơn Thiên Tôn đại nhân.”
Hai tên Tôn Sứ được cứu thoát mừng rỡ quỳ dập đầu hô, chỉ vừa mới tiếp xúc với thứ ma khí áp súc 200 lần kia thôi mà lớp da bên ngoài chúng đã bị hủ hóa thành từng mảnh lớn rồi và nếu Thiên Tôn lại châm đi nửa nhịp thì sợ rằng chúng sẽ phải làm bạn với đồng bọn nơi âm phủ.
“Các ngươi hai người đều là tâm phúc của bản tọa, sao ta có thể thấy chết không cứu…”
Thiên Tôn cười nhạt nói nhưng nụ cười trên môi lão đột nhiên tắt lịm vì một lưỡi đao cực dài không biết từ lúc nào đã chém đến đỉnh đầu lão rồi.
“Mãnh Long Phá Thiên!”
Ma Long Ngâm chỉ là hư chiêu, chân chính sát chiêu của Long chính là một đao này, Tôn Sứ đáng sợ nhất vẫn là Thiên Tôn nên hắn từ đầu đã nhắm đến lão có điều vẫn đợi chờ một cơ hội và khi Thiên Tôn phải phân tâm bảo hộ hai tên thuộc hạ chính là thời điểm thích hợp nhất.
“Muốn giết ta ngươi chưa đủ bản lĩnh đâu nhãi con.”
Cảm nhận được một đường đao siêu cường từ Ma Tôn, Thiên Tôn không dám khinh thị đưa Duy Tôn Kiếm lên đón đỡ, lão tin chắc Ma Tôn đã đến cực hạn mới phải liều mạng như vậy và chỉ cần đỡ được một đao này thì phần thắng sẽ nghiêng về lão.
“Giết ngươi cũng chỉ như giết một đầu súc sinh.”
“Ma Bạo!”
Long cười gằn đáng sợ, hắn thật sắp sửa sụp đổ rồi vì thế không tiếc thôi động Mạ Bạo nâng thực lực lên một con số 138 lần tối cường, Huyết Sát Đao theo đó cương mãnh đến tận cùng như mãnh long điên cuồng một kích muốn đánh nát trời xanh.
“Kengggg…”
Huyết Sát Đao cùng Duy Tôn Kiếm va chạm tạo ra mãnh liệt quang mang bắn ra đến chói lòa thiên địa, kình khí của cả siêu cấp cao thủ hai nổ tung thành sóng xung kích bắn ra tứ phía chấn hai tên Tôn Sứ ở gần đến trọng thương.
“Không thể nào… Rắc… Rắc…”
Thiên Tôn tay cầm kiếm bị phản chấn đến xương cốt vỡ nát nhưng lão khiếp hãi hơn là Duy Tôn Kiếm vậy mà rạn nứt trước đao của Ma Tôn và đến khi thân kiếm bị chém gãy làm đôi thì Thiên Tôn mới rợn tóc gáy nghĩ đến lưỡi đao hung tàn kia đang ở ngay trước mặt mình.
“Chết đi!”
Cũng bị phản chấn đến trào máu nơi khóe miệng nhưng Long coi thường thương thế thôi động toàn bộ lực lượng còn lại trong cơ thể lên Huyết Sát Đao, không bổ đôi Thiên Tôn hắn không cam chịu dừng lại.
“Không… không… ta không thể chết.”
Lần đầu tiên trong cuộc đời mình Thiên Tôn cảm giác được cái chết gần mình đến vậy, lão tin chắc bản thân đã vô phương chống cự lại lưỡi đao sắc lạnh kia, một đời Thiên Tôn cứ thế sắp sửa chìm vào dòng chảy lịch sử.
“Dừng lại!”
Đột nhiên khi một cỗ âm thanh xa lạ xuất hiện, Huyết Sát Đao đã cắt qua da thịt Thiên Tôn để lại trên trán hắn một đường máu tươi lại không thể tiến sâu vào được nữa như bị định trụ, một lão giả mày kiếm mắt hổ thân mặc cẩm y tỏa ra vô thượng uy nghiêm xuất hiện.
“Tôn giả – Bạch Phong ra mắt đại nhân!” Dù không biết lão giả là ai nhưng Tôn Thượng suy đoán tám chín phần mười lão hẳn là cấp bậc cao tầng còn hơn cả Tôn Sứ nên cung kính chắp tay hành lễ.
“Sư… sư phụ…”
Thiên Tôn hai mắt dại ra nhìn đến lão giả và cũng chính là sư phụ lão trong ngập tràn hổ thẹn, để bị đánh đến mức phải nhờ cậy đến lão nhân gia ra tay mới cứu được một mạng thật là một điều khó chấp nhận với hai chữ Thiên Tôn.
“Hết trẻ đến già, tính mạng của ta coi bộ cũng rất đáng giá chứ hả?”
Lão giả vừa xuất hiện đã khiến Long triệt để hết hy vọng, trong dự tính của hắn sau khi giết Thiên Tôn thì nếu Tôn Thượng đánh tới sẽ không tiếc nuối mà thôi động Huyết Sát Kiếm tự bạo, một thanh siêu cấp thần binh tự bạo ắt hẳn sẽ tranh thủ được cho hắn một ít thời gian hòng lẩn trốn mặc dù cơ may thành công chỉ là ba thành nhưng ba thành đó sẽ là một con số không tròn trĩnh trước mặt lão giả kỳ bí vừa hiện thân, lão lẳng lặng đứng đó thôi cũng mang tới cho Long cự đại áp lực lớn hơn gấp bội lần mười ba tên Tôn Sứ cộng lại, hắn không biết tu vi của lão chính xác là cấp độ gì nhưng tin tưởng bản thân hắn lúc toàn thịnh sử dụng đến toàn bộ nội tình cũng không đỡ được một chiêu trong tay lão.
“Ngụy Siêu, lần này là đồ đệ lão phu mắc sai lầm nhưng mười ba Tôn Sứ chết cùng trọng thương dưới tay ngươi đã là mười hai tên, lão phu thiết nghĩ chuyện hôm nay ngừng lại tại đây, ngày khác các ngươi nếu cảm thấy không bằng lòng có thể cùng nhau phân ra thắng bại, lão phu nhất định sẽ không can thiệp còn hiện tại Thập Lục Tháp tổng bộ là nơi tôn nghiêm mà các ngươi không thể tiếp tục tàn phá.” Lão giả mở miệng nói đầy đại nghĩa nhưng kẻ nào cũng thừa hiểu lão là bảo hộ đồ đệ.
“Được… cung kính không bằng tuân lệnh, ngày khác có dịp nhất định tại hạ sẽ bái phòng tiền bối hòng nhận lỗi về việc hôm nay, thân mang thương thế không nhẹ nên tại hạ xin được cáo từ trước.”
Đã vô phương giết Thiên Tôn nến Long quyết đoán lựa chọn rời đi, thân hình hắn nhanh chóng biến mất trong đám mây ma khí.
“Hừ…”
Liếc nhìn bóng lưng Ma Tôn, Tôn Thượng thật sự muốn động thủ truy sát nhưng lại ngại vị lão giả thần bí này nên buộc phải áp chế xao động lại.
… Nửa ngày sau, tại Thập Lục Tháp tổng bộ một tòa động phủ sâu bên trong núi.
“Bạch Phong, lần này tính toán để chúng ta làm những con thiêu thân, ngươi thật là làm tốt lắm! Hiện tại ngươi còn mặt mũi đến gặp ta?”
Trong động phủ, Thiên Tôn hai mắt tràn ngập nổ hỏa nhìn đến Tôn Thượng cười gằn nói, từ đầu đến cuối Tôn Sứ bọn chúng đều bị người ta lợi dụng.
“Haha… Thiên Tôn đại nhân minh giám, tại hạ chỉ là muốn các vị khiển trách cùng giáo huấn Chấp Pháp trưởng lão một phen nhưng không ngờ Tôn Sứ đám người các ngươi lại quá phế vật đến một tên cửu cấp cũng không trấn áp được mà còn bị phản sát dẫn đến tổn thất thảm trọng.”
Bạch Phong một thân bạch y không nhiễm bụi trần nói, lão ý tứ đầy khinh bỉ khiến Thiên Tôn bị chọc giận muốn phát điên lên.
“Được lắm Bạch Phong, chuyện ngươi kích động Tôn Sứ chống lại Chấp Pháp trưởng lão chắc chắn ta sẽ bẩm báo không sót một chi tiết với các bậc bề trên, để xem cái ghế Tôn Thượng ngươi còn ngồi được bao lâu nữa.” Thiên Tôn cười lạnh đáp trả.
“Haha… ta đến đây chính là vì chuyện này, vốn dĩ theo kế hoạch ta sẽ thành toàn cho ngươi được đoàn tụ cùng đám thuộc hạ dưới địa ngục nhưng không ngờ đến ngươi bản thân lại có một vị sư phụ cường đại đến vậy nên ta buộc phải thay đổi chủ ý, một con rối làm Thiên Tôn cũng không tệ đâu… hắc hắc…”
Thiên Tôn khuôn mặt co rút trước lời lẽ của đối phương, hắn bỗng nhiên nhận ra Bạch Phong không đơn giản như bề ngoài mà dường như đang tính toán một thứ gì đó, càng lúc hắn càng cảm giác được kẻ này thật vô cùng đáng sợ.
“Muốn biến ta thành con rồi là một ý tưởng không tồi nhưng Bạch Phong ngươi có thực lực đó sao?” Thiên Tôn khinh bỉ nói.
“Ý ngươi là cỗ lực lượng mà sư phụ ngươi đưa vào cơ thể ngươi sao?”
“Đúng là như thế, sư phụ ta cường đại không phải ngươi có thể tưởng tượng được, nếu ngươi không ngại sống đủ lâu thì có thể thử.” Thiên Tôn cười lớn đầy tự tin, sư phụ hắn trước khi đi đã để lại trong hắn một cỗ năng lượng siêu cường giúp hắn chữa thương cũng như bảo hộ tính mạng hắn.
“Haha… trước mặt ta thì sư phụ ngươi cùng ngươi không khác biệt nhiều lắm đâu.”
Bạch Phong thân ảnh quỷ dị xuất hiện trước mặt Thiên Tôn cười nói làm lão rợn tóc gáy nhưng lão vẫn tự tin vào đoàn năng lượng bên trong mình vậy nhưng khi bàn tay của Bạch Phong đã lên đến đầu lão mà cỗ năng lượng kia vẫn chưa bạo tác thì Thiên Tôn biết mình xong rồi…
“Haha… được làm con rối cho bản tọa chính là vinh hạnh nhất của cuộc đời ngươi.” Tôn Thượng thôi động vô thượng chi lực áp chế Thiên Tôn từng đầu kinh mạch, cỗ năng lượng mà sư phụ hắn để lại quỷ dị cũng bị định trụ không thể xao động.
“Không… ngươi không thể… sư phụ ta không chỉ là Thập Lục Tháp khanh khách mà còn là… Thủ Hộ…”
Thiên Tôn gào thét trong tuyệt vọng nhưng rất nhanh tĩnh lặng lại bao trùm động phủ.
Một giờ sau, trong động phủ Thiên Tôn chỉ còn một kẻ có thể đứng là Bạch Phong, kẻ còn lại là cao cao tại thượng Thiên Tôn đã quỳ dập đầu dưới chân hắn như một đầu chó trung thành nhất.
“Ngụy Siêu lần trước thi triển một loại bí thuật giúp một lão già tăng lên mười năm thọ nguyên nên rất có thể Phượng Chi Huyết đã nằm trong tay hắn… yến tiệc vừa rồi là một cơ hội tốt để ta thu được thần vật nhưng đáng tiếc lại để hắn trốn thoát một kiếp, tuy nhiên sau này vẫn còn nhiều cơ hội… mọi kế hoạch của ta gần đây đều bị xáo trộn, cần phải nhanh chóng nắm được Thập Lục Tháp trong tay, không lâu nữa bản thể sẽ giáng lâm nơi đây quét sạch mọi chướng ngại vật.”
Nhìn lấy Thiên Tôn dưới chân mình, Bạch Phong không che dấu tâm sự những bí mật động trời với gã, hắn sẽ sợ một con rối không còn lý trí sao?!
Đoàn gia đại biệt viện.
“Hắn sao rồi?”
Bên ngoài mật thất được canh phòng sâm nghiêm, Thiên sắc mặt ngưng trọng hỏi Ma Ảnh… Long ngày đó vừa mới rời khỏi Thập Lục Tháp khoảng hơn hai trăm dặm thì bất tỉnh tại một cánh rừng, may là Ma Ảnh cùng hắn có một loại kết nối đặc thù nên có thể tìm ra và đón hắn về đây được thế nhưng hai ngày rồi hắn vẫn chưa tỉnh lại, tình trạng có vẻ như ngày một xấu.
“Bản thể đang thừa nhận cắn trả sau khi thi triển hai Ma Kỹ, ta cảm giác được bản thể thân thể đã vỡ nát và đến ngày mai thì hắn rất có thể phải chết, dĩ nhiên là ta cũng vậy.” Ma Ảnh lạnh lùng nói, với hắn thì cái chết chẳng có nghĩa lý gì.
“Liệu có cách nào giúp hắn không?” Ga – In một bên nói, nàng vô cùng tự tin về bản lĩnh của người tình nhưng lần này linh tính mách bảo với nàng rằng tình thế rất nghiêm trọng.
“Có, tạo ra một lớp chắn năng lượng chống lại cắn trả tuy nhiên tiêu hao sẽ là rất lớn vì cỗ năng lượng cắn trả đều là đến những kẻ có tu vi vô cùng khủng bố.”
Ma Ảnh gọn ghẽ đáp, ma công cắn trả vô cùng quỷ dị và chỉ chịu dừng lại khi cả linh hồn bị xóa bỏ, cỗ lực lượng kia cứ như ẩn nấp trong một mảnh không gian dị biệt nào đó và chỉ xuất hiện lúc cắn trả nên không thể nắm bắt, trong vòng mười ngày cắn trả cũng không thể nhờ cậy đến ngoại nhân đón đỡ nếu không cắn trả sẽ đồng loạt bạo tạc đi ra, dù sẵn sàng tâm lý hy sinh để bảo hộ lấy bản thể nhưng quá nhiều trói buộc khiến Ma Ảnh không thể động thủ.
“Cho dù tiêu hao hết toàn bộ tài nguyên tích lũy trước giờ thì chúng ta cũng không tiếc, người sống thì có thể kiếm lại, người mất thì tài nguyên cũng không còn ý nghĩa.” Thiên quyết đoán nói.
“Được, hiện tại chúng ta tuy nội tình còn thua kém các thế lực lớn nhưng về tài nguyên thì sợ rằng khó có thế lực nào sánh bằng, Ma Chủ từ trước đến giờ chưa hết đả động đến cỗ tài nguyên tích lũy này vừa hay có thể lợi dụng.”
Ga – In hào hứng nói, trong tay Long tài nguyên vô cùng dồi dào đến từ Đoàn gia, Đào Hoa Đảo, các thế lực nhỏ thần phục cùng một bút tài phú của Minh Giáo đại phái và mới đây nhất là Võ Đang nên có thể nói hắn hiện tại chẳng khác phú khả địch quốc… Tuy tài nguyên hùng hậu nhưng Long trước giờ đa số chỉ dựa vào chém giết để đột phá cảnh giới mà không đả động đến cỗ tài nguyên khổng lồ này và hiện tại mới phát huy ra tác dụng của việc tích trữ không ngừng.
Kỳ thật Long dĩ nhiên là có toan tính của riêng mình, hắn cực khổ bày mưu tính kế cùng liều mạng giết người cướp của ngoài việc thu lấy tử khí để tu luyện và dùng một phần tài nguyên bồi dưỡng thuộc hạ thì mục đích chính vẫn là tích lũy một cỗ tài nguyên nhằm thực hiện một bước đột phá tu vi thật dài.
“Điều động tài nguyên phải thực tuyệt đối bí mật để tránh rút dây động rừng, nếu bên ngoài biết đến tin tức Ma Tôn trọng thương không dậy nổi thì không biết bao nhiêu tên sát thủ sẽ mò đến đây, hắn cất giữ tài nguyên ở đâu?” Thiên ngưng trọng nói.
Cuộc chiến giữa Long và mười ba tên Tôn Sứ dĩ nhiên Thập Lục Tháp sẽ không truyền bá ra ngoài rồi nhưng vẫn phải đề phòng nguy cơ đến mức cao nhất, cũng may Long ngày đó thoát ra khỏi Thập Lục Tháp mới ngất đi nên không ai biết thương thế hắn lại nặng đến vậy.
Để lại một bình luận