Hắn mới đột phá cửu cấp bao lâu chứ? Cả hai chứng kiến Ma Long Ngâm hai tiếng gầm rung chuyển trời đất mà tim trong ngực sợ muốn vỡ nát… xem bên dưới những đường nứt nẻ vẫn còn đang lan rộng chôn vùi những phế tích mà hai lão mồ hôi ướt sũng từ đầu đến chân… ma đầu so với hắn coi bộ vẫn còn kém nhiều lắm…
“Dùng toàn bộ nguồn lực thu thập chứng cứ phạm tội của Thiếu Lâm võ giả từ trên xuống dưới, dù là trong sáng hay ngoài tối, dù là không cũng phải biến thành có… các ngươi hiểu?” Long lạnh nhạt ra lệnh làm hai tên tôn giả run rẩy… cái này không phải là ra lệnh chúng thiết đặt tội oan lên Thiếu Lâm hay sao?
“Các ngươi hiểu?”
Lại một câu nhắc khiến Nguyên Thủy cùng Chấn Thiên tôn giả giật mình, chúng nhận ra chủ tử của mình là loại người nào… cả hai cắn răng cúi đầu nhận mệnh:
“Thuộc hạ tuân mệnh”
“Đi đi… nói cho đám người kia sáng mai hãy đến dọn dẹp!”
Để lại một câu nói, Long xếp bằng trong không trung giữa bầu trời tử khí bắt đầu hấp thu tử khí và hồi phục sức lực, hắn không lo có kẻ nào đánh lén vì hai tên lão tổ Đào Hoa Đảo đã ẩn nhập trên trời cao hộ pháp rồi, về phần hai tên tôn giả này hắn thật là không tin tưởng vì hắn chỉ tin những kẻ bị mình nắm giữ sinh tử mà thôi còn về phần “đám người kia” là ai thì chắc hẳn là những tên Chấp sự Thập Lục Tháp ở Bắc Kinh cùng các gia tộc ở đây rồi, việc dọn dẹp không ai khác là do chúng đến thu dọn.
Bắc Kinh một trận chiến ngay tức thì chấn động giang hồ, tin tức liên tục truyền về đặc biệt là hình ảnh một phần tư thủ đô bị huỷ diệt cùng tin tức Vô Danh Thánh Tăng xuất hiện cứu về cho Cửu Tiêu Chân Nhân cái mạng nhỏ mặc dù lão thực lực chân chính là nửa bước Cường Giả thập cấp ngay tức thì làm các thế lực lớn nhỏ rúng động, nếu Chấp Pháp Trưởng Lão chức vụ quyền cao chức trọng khiến hai chữ Ma Tôn nặng như núi thì thực lực có thể diệt sát một tên nửa bước Cường Giả thập cấp – cấp bậc được coi là đỉnh tiêm của cái giang hồ xuống dốc này chẳng khác nào khiến Ma Tôn trong mắt các thế lực từ nay đã mang theo uy hiếp khủng bố rồi, không một gia tộc hay môn phái nào muốn một tên điên đến chỗ mình hống vài tiếng như ở Bắc Kinh cả.
Giang hồ dậy sóng, thế lực từ nhỏ đến lớn đều đứng ngồi không yên vì kẻ nào minh mẫn đều dự cảm được giang hồ sắp có biến động lớn… vô cùng lớn… thời thế đã thay đổi không còn ổn định nữa, thế gia đại phái cũng không chắc chắn trường tồn mà rất có thể tao ngộ diệt vong không chừng mà đây cũng chính là cơ hội cho các thế lực nhỏ hơn và người mà ai cũng biết là ai chắc chắn có quan hệ trực tiếp đến chuyện này.
Bắc Kinh đống đổ nát được xử lý ra sao rất ít người biết, chỉ biết Thập Lục Tháp cao tầng đã ra nghiêm lệnh trong vòng hai mươi năm địa phận này nghiêm cấm võ giả động thủ cho dù là cấp bậc nào đi nữa, kẻ nào trái lệnh đồ diệt không thương tiếc, thậm chí ba tên Tôn giả cùng một trăm tên Thần Vệ được cử tới tọa trấn nơi đây…
Thủ đô bị tàn phá, người chết hằng hà sa số đếm không xuể thế nhưng các thế lực chân chính sẽ quan tâm sao? Chuyện chúng quan tâm lúc này chính là Thập Lục Tháp cao tầng liệu có xử phạt tên điên kia không thế nhưng để chúng trong đó có Võ Đang bên kia thất vọng là không như chúng mong chờ rồi, không một pháp lệnh nào xử phạt Ma Tôn được ban ra chứng tỏ cử động của hắn chẳng khác nào được bao che… vậy là chúng thầm hiểu Ma Tôn chắc chắn đã trở thành con cưng của Thập Lục Tháp các bậc đại lão đứng đầu rồi.
Độc Cô gia… chính điện…
Giang hồ đầy biến động nhưng Độc Cô gia vẫn sừng sững bất biến, thậm chí đại môn của Độc Cô gia tộc hằng ngày tiếp đón khách nhân đến bái phỏng liên miên không ngớt, với cái kim bài Độc Cô Cầu Bại treo trên cổ thì Độc Cô gia vẫn là tự tin không một thứ gì có thể đả động đến địa vị siêu nhiên của bản thân, Ma Tôn có cuồng đến cỡ nào thì trước Độc Cô Cầu Bại cũng phải ngoan ngoãn lựa đường vòng mà đi.
“Hừ! Phá nát một thành phố, đồ sát mấy triệu tính mạng… vậy mà không chịu bất cứ một trừng phạt nào… Thánh Chủ lúc trước cũng là không được hưởng đãi ngộ như vậy đấy, mấy lão gia hỏa kia rốt cuộc muốn làm gì đây?”
Ngồi dưới hàng ghế cao tầng, một lão đầu cương mãnh hắng giọng khó chịu, Thánh Chủ trong miệng lão chính là Độc Cô Cầu Bại, hắn tồn tại quá sức đặc thù nên toàn bộ Độc Cô gia đều xưng hô với hắn hai chữ Thánh Chủ.
“Câm mồm! Có những điều tự hiểu không cần nói thành lời!”
Ngồi ở ghế chủ vị, lão giả hướng lão già vừa lên tiếng quát, ngồi ở vị trí này chắc chắn địa vị của lão là lớn nhất ở đây rồi, Độc Cô gia đại lão tổ – Độc Cô Thành chính là lão, tuổi tác đã cao nhưng sắc mặt lão vẫn là hồng hào tràn đầy sinh khí, hơi thở tràn ngập lực lượng và khí thế thì khủng bố vô cùng thậm chí là so với Vô Danh Thánh Tăng là không thua kém bao nhiêu, dĩ nhiên thực lực của lão cũng là Cường Giả thập cấp lâu năm, dưới cái bóng của Độc Cô Cầu Bại thì Độc Cô gia tích súc qua nhiều năm đã đạt đến mức độ ngay cả Thập Lục Tháp cũng không dám đả động đến trừ khi muốn triệt để trở mặt.
Lão giả bị quát là Độc Cô nhị lão tổ – Độc Cô Tuyên và cũng như Độc Cô Thành là một tên Cường Giả thập cấp thực lực khủng bố vô cùng, Độc Cô gia vậy mà có hai tên thập cấp trong khi Võ Đang phái mãi cũng chỉ có một mình Cửu Tiêu chân nhân là đủ biết chênh lệch đến đâu rồi.
Bị quát khiến Độc Cô Tuyên lão già thật im miệng, tuy chỗ này toàn là cao tầng Độc Cô gia một bộ trung tâm với gia tộc nhưng nước chảy đá mòn, lòng có son sắt đến cỡ nào cũng có thể xuất hiện kẻ phản bội, Thập Lục Tháp nếu biết Độc Cô gia thật chửi rủa mình một cách quang minh chính đại như vậy thì có muốn nhịn cũng không được rồi.
“Ma Tôn kẻ này thực lực tăng tiến quá mức kinh khủng, Xá Lợi Đại Hội sắp tới ta là nghĩ chúng ta Độc Cô gia cũng nên buông bỏ không nên mạo hiểm vận dụng Thần Binh, vừa là bảo hộ cao thủ trẻ tuổi trong gia tộc cùng Thần Binh, vừa là không phải đắc tội một tên Chấp Pháp Trưởng Lão.”
Ngồi đối diện Độc Cô Tuyên là Độc Cô gia tam lão tổ – Độc Cô Ngã, thực lực hắn cũng không tệ đạt Cường Giả cửu cấp đỉnh cao vô hạn tiếp cận nửa bước thập cấp, không nói đâu xa chỉ cần ba lão gia hỏa ngồi đây đã đủ để Độc Cô gia quét ngang giang hồ toàn bộ các thế lực rồi, dĩ nhiên là không tính đến những lão bất tử rời xa thế nhân tiềm tu trong hang sâu vực thẳm rồi.
Ở bên dưới hàng ngũ thế hệ trẻ tuổi, Độc Cô Phi Vân khi nghe thấy lão tổ nhắc đến chuyện này thì hai tay nắm chặt để kìm lại không để người bên cạnh nhận ra bản thân mình xúc động, hắn thật là thầm chửi rủa tam lão tổ ngàn lần vì đề cập đến chuyện này, chỉ cần Độc Cô Xuy Tuyết chết ở Xá Lợi Đại Hội thì Độc Cô gia tương lai cái ghế gia chủ bảy tám phần mười là thuộc về hắn rồi, mấy đại lão hắn liên hệ đều là hứa hẹn chỉ cần Độc Cô Kim Thiên bên kia hai cha con thất thế sẽ không ngần ngại ủng hộ hắn, dù gì tội lỗi làm mất một kiện Thần Binh của gia tộc cũng là quá lớn.
Suy tính là thế nhưng Độc Cô Phi Vân không ngờ chủ tử của hắn lại biến mạnh nhanh như vậy đến nỗi Độc Cô gia cao tầng buộc phải tính đến phương án buông bỏ Xá Lợi Đại Hội lần này.
Ngồi gần Độc Cô Phi Vân, Độc Cô thiếu chủ – Độc Cô Kim Viêm sắc mặt cũng không tốt mấy, hắn còn là muốn nhân đại hội lần này để thủ hạ Độc Cô Xuy Tuyết một phen triển lộ thực lực chấn nhiếp các thế lực trên thế giới theo đó uy vọng của hắn với tư cách là chủ tử càng được đề cao không ít, từ đó chức gia chủ đời tiếp theo còn chẳng phải là vật trong túi rồi hay sao? Độc Cô Kim Viêm thầm nguyền rủa Ma Tôn mười tám đời.
“Tam đệ biết suy tính thiệt hơn nhưng là quên Độc Gia chúng ta tích lũy không thể nào một tên cửu cấp như Ma Tôn có thể so sánh được, ta không tin rằng trong thời gian ba tháng hắn có thể bước lên cánh cửa thập cấp, còn Xuy Tuyết đứa nhỏ kia các ngươi cũng không cần lo lắng, thiên phú của hắn khiến lão phu chấn kinh không ít, Tam Long Ngũ Phá Thần Thương đã triệt để trở thành bản mệnh vũ khí của hắn, tin chắc rằng ba tháng nữa hắn có thể đột phá lên Cường Giả bát cấp, cộng với Thần Binh trong tay đã có thể chiến một trận với Cường Giả thập cấp, Xá Lợi đại hội chúng ta vẫn là có cơ hội!”
Độc Cô Thành tự tin tiết lộ bí mật lớn, với Độc Cô Xuy Tuyết tên thiên tài này thì lão vẫn là thập phần tin tưởng, Xá Lợi đại hội ngoài phần thưởng to lớn thì việc để uy danh của Độc Cô gia chấn nhiếp thiên hạ quần hùng còn là quan trọng hơn, Thập Lục Tháp có thể trở thành thái sơn áp đỉnh giang hồ lâu như vậy thì Độc Cô gia cũng có thể, trong đầu Độc Cô Thành từ lâu đã có một suy tính lớn lao.
Đại lão tổ vừa mở miệng đã khiến toàn bộ Độc Cô gia từ trưởng bối đến hậu bối chấn kinh, Độc Cô Xuy Tuyết cách đây không lâu còn là Cường Giả ngũ cấp mà đại lão tổ nói ba tháng nữa hắn có thể tiến đến bát cấp… thế nhưng đáng sợ nhất vẫn là khiến Thần Binh cam chịu trở thành bản mệnh vũ khí.
Điều này chẳng khác nào Độc Cô Xuy Tuyết có thể huy động mười thành công lực của Tam Long Ngũ Phá Thần Thương, mang tiếng là chủ tử nhưng Độc Cô Kim Viêm mặt mo đỏ bừng xấu hổ, hắn là có lòng tin nếu dòng máu trong người Độc Cô Xuy Tuyết là dòng máu Độc Cô gia thì ngồi ở cái ghế thiếu chủ này chính là gã rồi.
“Viêm nhi… không cần bận tâm, đã là chó thì cho dù có mạnh đến đâu cũng chỉ là chó mà thôi.”
Một giọng nói nhỏ truyền vào tai khiến Độc Cô Kim Viêm hai mắt rực sáng, là cha hắn vừa ghé vào tai hắn nói nhỏ khiến hắn bừng tỉnh… đúng thế… Độc Cô Xuy Tuyết là chó… còn hắn là chủ… hắn còn lo chó có thể cắn lại chủ sao?
Thấy con trai bình ổn lại, Độc Cô Kim Thiên là gật đầu cười hài lòng, với tư cách là gia chủ hắn vẫn biết ít nhiều chuyện Độc Cô Xuy Tuyết, lần này để có thể khiến tên thiên tài này có đủ thực lực tham dự Xá Lợi Đại Hội mà đại lão tổ thế mà bỏ qua quy củ bấy lâu liên hệ với La Sát giáo bên kia câu thông với Huyết Thủ Tà Thần.
Lão đã ra điều kiện gì đó để hắn có thể giúp Độc Cô Xuy Tuyết tăng mạnh thực lực trong thời gian ngắn mà hậu quả là Độc Cô Xuy Tuyết cả đời này sợ rằng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới bát cấp mà thôi, nói gì thì nói Độc Cô Thành chắc chắn sẽ không để một kẻ không mang trong mình dòng máu Độc Cô gia có thể phát triển thành một tồn tại có thể uy hiếp được gia tộc nên sớm muộn gì Độc Cô Xuy Tuyết cũng phải đi đến một bước này mà thôi.
Võ Đang…
Núi Võ Đang không biết từ lúc nào đã trở nên ảm đạm vô cùng, bao trùm toàn bộ môn phái là một màu khí tức tang thương cùng nhục nhã, lão tổ tông Cửu Tiêu Chân Nhân trốn ở Thiếu Lâm Tự chữa thương không biết khi nào có thể trở về, đám chân nhân còn lại cũng chỉ còn mỗi Trương Tam Phong lão tổ là thất cấp còn cấp bậc phía trên đám lão tổ đã toàn bộ táng thân trong tay Ma Tôn rồi.
Hai chữ đại phái lúc này Võ Đang là không gánh nổi và hiện tại đã triệt để kết thù với Ma Tôn, đám đệ tử trong phái đã không còn tâm tư đi tu luyện nữa mà trốn ru rú trong phòng sợ tên điên kia đột ngột xuất hiện rống một tiếng đồ sát toàn bộ, nếu không có đám chân nhân cường thế xuất thủ giết một vài tên đệ tử có ý định bỏ trốn thì sợ rằng trong môn phái đã không còn mấy mống người.
Ngồi trên ghế tông chủ, Trương Tam Phong trên thân một bộ sắc phục Võ Đang lão tổ vô cùng uy nghi nhưng sắc mặt lại rất khó coi, Thiếu Lâm Tự lão già kia không sớm không muộn xuất hiện lúc Cửu Tiêu Chân Nhân chỉ còn nửa cái mạng chắc chắn là mang theo ý đồ không tốt, hắn có thể mường tượng sợ rằng Võ Đang sau này là phải ôm lấy cái đùi to của Thập Lục Tháp như nô bộc bị sai đâu đánh đó… chẳng lẽ sau bao nhiêu suy tính, bao nhiêu chuẩn bị thì Võ Đang vẫn không thể một lần bước lên ngôi vị số một đại phái sao?
“Khặc khặc… Trương lão tổ đang lo lắng điều gì sao?”
Đột nhiên một giọng cười khả ố tràn đầy trào phúng vang lên giữa đại điện trống vắng khiến Trương Tam Phong dựng đứng lông tơ, lão trợn tròn nhìn một hắc ảnh cứ thế xuất hiện ngay đằng sau mình một cách quỷ thần không hay… thực lực đối phương là vượt xa lão.
“Ngươi… ngài là?”
Trương Tam Phong là kẻ có đầu óc, lão cố gắng trấn tỉnh cẩn thận dò hỏi.
“Danh tính của ta ngươi không cần biết, thứ mà ngươi cần biết đó là chủ tử của ta cho ngươi hai lựa chọn, một là đồng ý quy thuận dưới trướng người và trở thành một con chó của người, đổi lại ngươi sẽ hoàn hảo vẫn là sống tốt và Võ Đang sẽ vẫn là đại phái… hai là ngay lúc này ngươi trở thành một hồn ma vất vưởng tại nơi này để chứng kiến Võ Đang lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục đi!” Hắc ảnh lạnh lùng nói.
Để lại một bình luận