“Được, ta tin Ma Tôn đại nhân không phải là người ba hoa chích chòe, các vị cũng đã thấy Ngụy đại nhân ra giá 10 năm, liệu ở đây có ai tự tin có biện pháp nào vượt qua con số này hay không?” Xuyên Thâm đoạt luôn vị trí MC nói gấp.
Toàn trường lạnh tanh không một ai lên tiếng, đến đây ngoài những kẻ đến xem kịch hay trợ uy cho các đại thế lực vẫn còn đó những kẻ mang theo bảo vật cầu may, Dịch Cân Kinh có thể chúng không tu luyện được nhưng có thể cầm đến đổi lợi ích cao hơn từ Thiếu Lâm Tự thế cơ mà 10 năm là một con số quá lớn vượt qua tưởng tượng.
“Khụ… khụ… nếu đã không có ai thì đại nhân, ngài trên danh nghĩa đã thắng buổi đấu giá này, không biết…” Xuyên Thâm đưa mắt nhìn chằm chằm lấy Long, 10 năm với lão quá lớn, quá trân quý.
“Haha… theo ta…”
Long liếc mắt đến chỗ Thiếu Lâm Tự rồi cười sảng khoái mang theo Xuyên Thâm đến phía sau hậu trường một căn phòng kín, nơi chỉ có hai người.
“Đại nhân, không cần đến 10 năm mà chỉ cần có thể kéo dài thêm 5 năm, Dịch Cân Kinh chắc chắn sẽ về tay ngài”. Trong phòng kín, Xuyên Thâm mở miệng nói, hai mắt tràn ngập mong đợi nhìn đến Long.
“Lão già, ta nói 10 năm là 10 năm, tự cảm giác chính bản thân mình biến đổi đi.”
Không dài dòng cũng không sợ đối phương lật lọng, Long ấn một chưởng đem theo ma khí ẩn chứa khí tức Phượng Chi Huyết đến người Xuyên Thâm, ma khí quỷ dị len lỏi vào chải chuốt từng đường kinh mạch đã già nua khô kiệt của lão và với công dụng của Phượng Chi Huyết khiến chúng nhanh chóng tái sinh thành những đường kinh mạch trẻ khỏe tràn đầy năng lượng, biến đổi từ trong ra ngoài, Xuyên Thâm nhanh chóng trẻ lại trông thấy như phản lão hoàn đồng.
“Ta đây… là thật trẻ ra, thật khỏe mạnh làm sao…”
Xuyên Thâm sung sướng cực độ reo lên, cảm giác cơ thể mọi bệnh tật, mệt mỏi tan biến mà thay vào đó là cuồn cuộn sức sống khiến lão cười đến ngoác mồm, cứ ngỡ bản thân đang trong một giấc mộng đẹp.
“Lão già, mười năm là không giả chứ?” Đợi Xuyên Thâm sướng khoái một hồi, Long mở miệng chấn lão tỉnh lại trong mộng đẹp.
“A… là thật, lão phu đa tạ đại nhân công ơn tái tạo.” Xuyên Thâm thu hồi sung sướng cung kính vái tạ.
“Không cần đa lễ, ta chỉ là trao đổi với ngươi, Dịch Cân Kinh trực tiếp chuyển đến chỗ của ta.” Long khoác tay nói.
“Đại nhân yên tâm, lão phu xưa nay chưa bao giờ nuốt lời, Xuyên gia cũng không dám nuốt lời.” Xuyên Thâm thành thật nói.
“Ừm…”
Đợi đến một tiếng hơn, rốt cuộc Xuyên Thâm cùng Long đã trở lại thu hút toàn bộ ánh mắt.
“Nhìn, Xuyên Thâm lão gia hỏa như trẻ ra chục tuổi, khí tức suy yếu đã hoàn toàn biến mất.”
“Nào là chỉ có thế, ta còn cảm giác được sức sống cuồn cuộn từ người lão, Ma Tôn đại nhân bản lĩnh quá khủng bố đi chứ.”
Ở đây có kẻ nào là người thường, toàn bộ đều nhìn ra sự biến đổi lớn lao đến khó tin từ chỗ Xuyên Thâm.
“Sư huynh, Ma Tôn thủ đoạn nghịch thiên ngoài dự liệu của chúng ta, Dịch Cân Kinh làm sao đây?”
Đám Thiếu Lâm võ tăng hốt hoảng hướng Vô Danh Thánh Tăng hỏi.
“Bình tĩnh, không được loạn.” Vô Danh Thánh Tăng dơ tay trấn an nhưng qua nét mặt hiện lên chút ít căng thẳng của lão cũng biết chuyện này khó khăn.
“A di đà phật, chúc mừng Xuyên Thâm thí chủ cải lão hoàn đồng, thọ nguyên lại tăng thêm dài lâu.”
“Đa tạ đại sư, bảo vật của Thiếu Lâm tại hạ rất coi trọng có điều Ma Tôn đại nhân ra một cái giá quá hấp dẫn, mong đại sư hiểu cho tại hạ.”
Xuyên Thâm cười khổ nói, lão thừa biết Dịch Cân Kinh có ý nghĩa thế nào với Thiếu Lâm Tự nhưng lão không thể làm trái với quy tắc, kỳ thật lão cũng không muốn cứ suốt ngày phải tụng kinh gõ mõ.
“A di đà phật, tài không bằng người nên bần đạo sao có thể trách thí chủ.”
Vô Danh Thánh Tăng lắc đầu đáp, nói đoạn lão quay sang Long nói:
“Ngụy trưởng lão, chúng ta có thể nói chuyện riêng hay không?”
“Được.”
Vậy là trong lúc Xuyên Thâm vui mừng mở tiệc tiếp đãi toàn bộ khách nhân như để chung vui lão thành công cải lão hoàn đồng thì Long cùng Vô Danh Thánh Tăng có một cuộc gặp riêng.
“Ngụy trưởng lão, bần đạo nói thẳng Dịch Cân Kinh Thiếu Lâm Tự chắc chắn phải thu về, mong trưởng lão bỏ qua một chút hiểu nhầm trước nay để cùng bần đạo bàn một chút điều kiện.”
Vô Danh Thánh Tăng thái độ cực kỳ cầu thị, một câu trưởng lão, hai câu trưởng lão tỏ thái độ xuống nước.
“Dịch Cân Kinh không phải là không thể chia sẻ, Thiếu Lâm Tự nếu có thể giúp ta một chuyện thì đều dễ nói.” Long vuốt cằm nói, hắn cũng không muốn bị Thiếu Lâm đám trọc đầu này suốt ngày nhìn chằm chằm đến mình, một cái Độc Cô gia đã đủ.
“Không biết là loại chuyện gì mà có thể làm khó Ngụy trưởng lão?”
“Giết Thập Lục Tháp – nhị trưởng lão, Bất Tử Lão Nhân!”
Long trực tiếp nói, từ khi hắn bước lên cửu cấp thì lão già này dường như biến mất, Long cũng không tin bản lĩnh của lão chỉ ở bát cấp nên trực tiếp đẩy cho Thiếu Lâm Tự, mình làm ve sâu ở phía sau thu dọn tàn cục.
“Chuyện này Thiếu Lâm Tự nhất định sẽ khiến Ngụy trưởng lão hài lòng, cũng mong khi xong việc trưởng lão không đùa bỡn Thiếu Lâm ta.”
Vô Danh Thánh Tăng không một chút cân nhắc đáp, lão không biết tại sao Ma Tôn lại muốn giết Bất Tử Lão Nhân nhưng cho dù là gì đi nữa Thiếu Lâm phải lấy được Dịch Cân Kinh, còn về phần nếu Bất Tử Lão Nhân cường hãn đến độ Thiếu Lâm vô phương giết lão thì tính sau đi.
“Yên tâm đi, nếu Thập Lục Tháp bề trên biết ta nhờ Thiếu Lâm Tự diệt sát một tên trưởng lão đồng dạng với ta cũng không có kết cục tốt đẹp gì.” Long cười nói.
Giao kèo cứ vậy thành công, không biết Bất Tử Lão Nhân khi nghe tin này có thổ huyết mà than với trời không nữa.
Thành công đấu giá, không ít thế lực tiến đến chào hỏi cùng lấy lòng Ma Tôn nhưng hắn thấy phiền, đang định rời đi thì một thân ảnh thướt tha tiếp cận khiến mắt hắn sáng lên.
“Ngụy đại nhân, chúng ta nói chuyện chút đi?”
Địch Lệ Nhiệt lấy hết can đảm tiến đến mở lời, nàng không thể chịu đựng nổi hai chữ Thánh Vương luẩn quẩn trong đầu mình.
“Ồ… như nàng mong muốn…”
Long cười nhẹ ra hiệu cho Đoàn Dự, con hàng này rất biết làm việc ngay tức thì dọn đẹp một góc kín đáo để Long và Địch Lệ Nhiệt có thể trò chuyện hai người, về phần Dương Dương tuy không dám tiến đến nhưng vẫn luôn đứng từ xa quan sát.
“Cha ta… hắn vẫn còn sống sao?” Cảm giác được xung quanh không có ai, Địch Lệ Nhiệt gấp gáp hỏi.
“Địch Phá cha nàng đương nhiên vẫn còn sống, có điều hoàn cảnh hiện tại của hắn cũng không tốt đẹp gì lắm.”
Long gật đầu trả lời, bộ dáng khá nghiêm trọng làm cho Địch Lệ Nhiệt càng thêm lo lắng.
“Ngươi chẳng phải là cái gì đó Chấp Pháp trưởng lão hay sao? Ngươi có thể có thả cha ta ra?”
“Hừ, nàng có biết vì sao hắn bị giam không? Chính là vì hắn muốn giết bản tọa, hắn còn sống là may mắn vì trước giờ chưa có kẻ nào có ý định giết ta mà còn mạng đâu.” Long cười gằn.
“Ngươi… ngươi… rốt cuộc phải làm sao thì ngươi mới thả người?” Địch Lệ Nhiệt không phải người ngu, nàng cũng ra sức tìm hiểu đến Ma Tôn nên biết tên này đức hạnh gì.
“Ba ngày làm đồ chơi cho ta rồi cha nàng sẽ được thả ra, cái giá đó thế nào?” Long cười tà khiến Địch Lệ Nhiệt kinh hãi.
“Không… không phải mẹ ta bà ấy đã là nữ nhân của ngươi sao?”
Địch Lệ Nhiệt lắp bắp nói, nàng không thể tưởng tượng tên ác ma này là nhắm đến bản thân mình khi Hứa Tình mẹ nàng đã là đàn bà của hắn, độ biến thái của tên này vượt qua tầm nhận thức của nàng.
“Ta là rất mong chờ được cùng lúc giày vò hai mẹ con nàng đấy, cùng mẹ mình hầu hạ một nam nhân, nàng thấy sao?” Long tiến đến cúi đầu vào tai Địch Lệ Nhiệt thả ra câu nói dâm đãng khiến nàng run lên.
“Biến… biến thái… có chết ta cũng không đồng ý…”
Địch Lệ Nhiệt nói như hét, nàng thật muốn tát tên biến thái này một cái nhưng lý trí mách bảo nàng không thể, xa xa Dương Dương thấy không ổn cũng vội vàng liều chết tiến đến.
“Nhiệt nhi, có chuyện gì sao?”
“Hắc hắc… suy nghĩ đi, ta chỉ muốn ba ngày…”
Long cười tà thả ra câu nói rồi rời đi, hắn không quên liếc đến Dương Dương một cái thật sâu khiến thanh niên lạnh gáy.
“Nhiệt nhi, rốt cuộc có chuyện gì mà nàng lại muốn gặp mặt hắn?”
Thở dài nhìn bóng lưng của Ma Tôn rời xa, Dương Dương tra hỏi Địch Lệ Nhiệt vì hắn có linh cảm không tốt một chút nào, tiếng xấu của Ma Tôn không ai không biết.
“Không, không có gì.” Địch Lệ Nhiệt thất thần tìm đến một cái ghế ngồi xuống trầm tư, nàng chán ghét Long nhưng hắn lại là người duy nhất có thể cứu cha nàng, hình bóng Địch Khả nâng niu chiều chuộng hết mực bản thân từ nhỏ lại xuất hiện trong đầu Địch Lệ Nhiệt.
“Dương ca…”
“Nhiệt nhi, nàng nói đi…”
“Rốt cuộc ta phải làm sao đây?”
“Nhiệt nhi nàng đừng sợ, là Ma Tôn bắt nàng phải làm gì sao? Hắn tuy lợi hại nhưng Minh Giáo chúng ta đồng dạng vẫn có người có thể chống lại.”
Dương Dương gấp gáp cố gắng trấn tĩnh Địch Lệ Nhiệt có điều nàng nhận ra sự ngập ngừng trong lời nói của hắn đặc biệt là hai chữ “chống lại” cuối cùng, chính vì thế Địch Lệ Nhiệt trầm mặc không nói nữa mà dường như đã làm ra quyết định nào đó.
Nhận thấy Lệ Nhiệt không trả lời mình, Dương Dương không biết nói gì cho tốt, qua màn đụng độ thoáng qua nơi đại sảnh thì hắn đã mất đi tự tin Minh Giáo có thể chống lại được Ma Tôn, hắn đã cường đại đến mức đáng sợ.
Bắc Kinh…
Khách sạn Thiên Thanh…
Là khách sạn hạng sang, một trong sản nghiệp bí mật của Minh Giáo, Thiên Thanh là nơi Địch Lệ Nhiệt cư ngụ và dưới mệnh lệnh của Dương Dương thì đãi ngộ của nàng ở đây có thể sánh ngang vua chúa thời xưa.
“Taxi…”
Nửa đêm, tại đại sảnh khách sạn xuất hiện một bóng hình nữ nhân, nàng trùm mặt che dấu danh tính bước nhanh về phía cửa lớn sau đó vẫy một chiếc taxi, chiếc xe ngay tức thì mất dạng trong đêm tối.
“Này hình như đó là Lệ Nhiệt tiểu thư, chúng ta có cần báo với Dương đại nhân?”
Bảo vệ khách sạn đương nhiên nhìn ra Địch Lệ Nhiệt, hắn hỏi ý kiến đồng bạn.
“Tốt nhất cứ báo lên, Dương đại nhân yêu thích Lệ Nhiệt tiểu thư ai cũng biết.”
“Được.”
“Sao? Nàng đã rời đi, đi đâu?”
Vài phút sau nhận được điện thoại, Dương Dương chấn kinh hét ầm lên trong điện thoại, nàng rời đi lúc nửa đêm mà lại lén lút như vậy làm hắn muốn điên lên, càng nghĩ đến chuyện gặp gỡ Ma Tôn tối nay mà Dương Dương như ngồi trên chảo dầu lo lắng bất an.
“Tít… tít… tít…”
Là cuộc gọi thứ 7 đến điện thoại Địch Lệ Nhiệt nhưng vẫn như cũ không có tín hiệu, Dương Dương điên tiết vô cùng.
“Không được… bất cứ giá nào ta phải ngăn hai người gặp nhau…”
Dương Dương điên cuồng bấm đến một số mày.
“Dương nhi, có chuyện gì sao?” Tiếng Phương Quy Nhất bên kia đầu dây.
“Phương lão, Lệ Nhiệt rời đi rồi, rất có thể nàng đến gặp Ma Tôn làm ta thật bất an.”
“Gặp Ma Tôn? Nàng đến gặp hắn làm gì?”
“Ta cũng không rõ, có điều ắt hẳn không phải chuyện tốt, không biết Phương lão…”
“Dương nhi, ngươi còn không hiểu tình cảnh của chúng ta sao?”
Dương Dương còn chưa nói hết câu đã bị chặn họng, Dương lão giọng trầm hẳn xuống chứng tỏ đã nổi giận.
“Biết… ta đương nhiên biết nhưng… tít… tít.” Dương Dương cắn răng muốn nói gì nhưng điện thoại sớm đã ngắt kết nối.
“Rầm… khốn kiếp… Ma Tôn nếu ngươi dám động vào nàng dù chỉ là mốt sợi tóc ta nhất định sẽ khiến ngươi chết… nhất định phải chết…”
Đập nát chiếc điện thoại, Dương Dương gào rú như một con thú dại nhưng cũng chỉ là gào rú.
Trong khi Dương Dương điên cuồng thì Địch Lệ Nhiệt lại không hề hay biết, nàng đã đến trước Đoàn gia biệt phủ.
Giương mắt nhìn dãy nhà tráng lệ mà Địch Lệ Nhiệt hít sâu một hơi, nàng bước đến cửa lớn.
“Ta muốn gặp Ngụy đại nhân.” Địch Lệ Nhiệt mở lời với cảnh vệ.
“Chủ nhân đã đợi cô nương hồi lâu, mời vào.” Tên cảnh vệ không cần tra xét mà gật đầu chào khiến Địch Lệ Nhiệt bất ngờ, hắn đoán biết nàng sẽ đến sao?
Đi qua lối vào rộng lớn, lại vòng qua vài chốt cảnh vệ rốt cuộc Địch Lệ Nhiệt cũng đến một ngôi nhà lớn nhất và cũng chính là chỗ của Long, cảnh vệ đã sớm lùi ra sau.
“Ummmm… Ummmmm…”
Chưa bước đến cánh cửa mà Địch Lệ Nhiệt đã nghe những tiếng rên rỉ đầy dâm dục, nàng đắn đo chỉ trong ít giây rồi lấy toàn bộ dũng khí đẩy cửa tiến vào.
“Két…”
“Ưhhhhhhh… Ưhhhhhhh… nhanh quá… cặc chủ nhân tuyệt quá, lồn em sướng muốn điên lên mất… Hơ… Hơ… Bẹp… Bẹp… nhanh… nhanh quá… em ra… em raaaa…”
Cửa vừa mở, đập vào mắt Địch Lệ Nhiệt là tràng cảnh dâm dục cực độ, Nancy nữ idol lúc này hoàn toàn truồng, quần lót đen treo lủng lẳng trên cổ chân, nàng đứng trên đất bằng một chân, một chân khác gác trên vai Long để cửa lồn mở rộng và đang cắm sâu trong khe lồn nàng là con cặc khủng của hắn.
Tò mò quan sát khuôn mặt đê mê của Nancy, Địch Lệ Nhiệt nhìn nàng vậy mà sướng đến độ há hốc mồm mặc kệ nước dãi chảy dài trên khóe miệng để tập trung lắc hông phục tùng con cặc cắm sâu trong lồn mình, dâm dục đã vượt quá tưởng tượng của Địch Lệ Nhiệt.
Để lại một bình luận