“Chậm sao? Cái lồn hư hỏng của ngươi mút chặt như vậy chẳng phải là cầu xin ta địt càng nhanh sao? Bạch… bạch… đúng rồi… mút chặt nữa… bẹp… bẹp…”
Phục Quang cười gằn kéo lấy mái tóc của mỹ nhân để đầu nàng phải ngửa ra sau, cơ thể nóng bỏng theo đó áp càng chặt ra đằng sau để hạ bộ nàng như dính chặt lấy con cặc lão bên dưới và theo đó những cú nhấp của lão càng vào sâu hơn nữa như thể muốn phá tung cánh cửa tử cung của người đẹp để thăm dò bên trong.
“Ahhh… Bẹp… Bẹp… nhanh… sâu… ahhh… hơ… hơ… tới… lại tới… Bẹp… Bẹp… Vũ nhi chết mất… hơ… hơ… Bẹp… Bẹp… tới… tới nữa… Bẹp… Bẹp… mạnh… mạnh nữa lên Phục gia… Bẹp… Bẹp… hơ… hơ… ưhhh… nữa… địt Vũ nhi mạnh vào… chơi chết Vũ nhi đi… Bẹp… Bẹp… sướng… sướng chết mất thôi… Bẹp… Bẹp… tới… tới… ặccccccc…”
Quan Tử Vũ gào thét trong sướng khoái, nhục dục từ cái khe lồn bị tàn phá bởi con cặc khủng cũng như thuốc kích dục khiến nàng triệt để bị dục vọng nhấn chìm, nàng rên rỉ khi từng dòng nước dãi chảy dài theo khóe miệng, hông nàng lắc lư phối hợp với cử động của Phục Quang để đến khi hai hòn dái đập cái bẹp lên hạ bộ nàng mới chịu dừng lại, trước ngực nàng hai đầu ti cùng với âm vật bên dưới đã sớm cương cứng hết mức.
“Khà khà… hoa hậu Trung Hoa đang cầu ta địt banh lồn sao? Con đĩ này… lão tử địt… địt chết ngươi… bẹp… bẹp… phù… phù… sướng… quả là lồn hoa hậu, địt quả thật là sướng… bẹp… bẹp… khặc khặc… đêm này lão tử sẽ là người đầu tiên rót tinh dịch vào cái tử cung này… haha… bẹp… bẹp…”
Túm lấy hai bầu vú căng trong đang lắc lư trước ngực mỹ nhân, Phục Quang địt nàng chẳng khác nào một cái máy, cặc lão giờ ra vào khe lồn người đẹp vô cùng dễ dàng như đã tạo thành một cái đường băng riêng bên trong và thêm gần trăm phát lút cán thì lão cũng đến giới hạn rồi.
“Hơ… hơ… Bẹp… Bẹp… Phục gia gia… đừng… hôm nay không được… Ahhh… hơ… hơ… Bẹp… Bẹp… không… không được mà… khônggggg…”
Quan Tử Vũ chìm đắm trong nhục dục nhưng lý trí vẫn còn lại được vài phần, hôm nay là kỳ nguy hiểm của nàng nên lão ra bên trong thì tỉ lệ nàng có thai là rất lớn.
“Khặc khặc… yên tâm đi con đĩ, lão tử đã có tiền chơi ngươi thì cũng có tiền để thụ thai ngươi, ngoan ngoãn giúp ta duy trì nói giống đi… Bẹp…”
Ghì chặt không cho mỹ nhân thoát ra, Phục Quang dùng toàn bộ sức bình sinh thụt một phát mạnh nhất đóng đinh vào lồn Quan Tử Vũ rồi ào ạt xuất tinh vào tử cung nàng, ở Thiên Thượng nhân gian này cả khách chơi và nữ nhân đều không được sử dụng bất cứ biện pháp tránh thai nào, nếu vị đại gia nào muốn duy trì nòi giống thì cứ việc tuy nhiên hầu bao cũng theo đó cũng phải đủ nhiều với đối tượng mà như Quan Tử Vũ chắc hẳn là không dưới chín chữ số mỹ kim.
“Hơ… hơ… hơ…”
Cảm giác được tinh dịch nóng bỏng của lão tràn ngập bên trong mình, Quan Tử Vũ thất thần trong từng tiếng thở dốc, lão già ra nhiều… nhiều lắm và gần như chắc chắn nàng sẽ phải mang trong mình giọt máu của lão chẳng khác nào chín tháng tới nàng sẽ là đồ chơi của lão theo quy định của Thiên Thượng Nhân Gian…
Quan Tử Vũ không chắc sau đó mình có thể thoát ra khỏi bóng ma của lão không vì thủ đoạn của đám người này thì nàng biết bản thân nàng không thể chống cự, nữ hoa hậu mường tượng được số phận của mình sẽ chẳng khác gì hai nữ idol trẻ đang quỳ dưới háng Phục Quang tận tình làm sạch con cu lão là bao.
“Phục lão gia!”
Đang tận hưởng buổi tiệc sinh nhật tuyệt hảo thì đột nhiên Phục Quang bị tiếng gọi từ đằng sau làm cho giật mình, lão quay người với khuôn mặt khó chịu nhìn về hướng Lưu Thoát, kẻ vừa gọi lão.
“Lưu tổng, đã bảo hôm nay lão tử bao hết Thiên Thượng Nhân gian này, ngươi còn đứng đó hô to gọi nhỏ chẳng lẽ muốn làm Phục Quang này mất hứng hay sao?”
Lưu Thoát cười khổ trước thái độ của vị cự phú này nhưng hắn không dám phản ứng lại dù là trong suy nghĩ, cố gắng nở nụ cười thật tươi trên khuôn mặt, hắn tiến tới nói nhỏ vào tai Phục Quang.
“Phục lão gia, Đoàn gia Đoàn Dự công tử muốn nói chuyện với ngài.”
“Chó má cái gì Đoàn gia…”
Đang sôi máu vì bị làm phiền, Phục Quang chửi đổng luôn thứ vừa nghe được từ chỗ Lưu Thoát nhưng lời còn chưa ra hết thì lưỡi lão đã thụt lại vào vì khiếp hãi… “Đoàn gia” một đại gia tộc nếu trước đây dù là toàn thịnh thì chưa chắc lão đã cho mặt mũi nhưng giờ thì Phục Quang biết đằng sau gia tộc này là kẻ nào.
“Haha… Phục Quang đại phú hào quả nhiên là danh bất hư truyền, tiền tài quyền lực thông thiên thật khiến Đoàn Dự khâm phục…”khâm phục”…”
Người ta đã chửi đích danh gia tộc mình rồi thì Đoàn Dự cũng không phải giữ kẽ nữa, hắn cười lớn bước qua cánh cửa nhìn về hướng Phục Quang với ánh mắt hung lệ.
“Đoàn… Đoàn công tử… hiểu nhầm… thật hiểu nhầm…”
Phục Quang sợ đến hoa dung thất sách, còn đâu dáng vẻ hùng phong khi chinh chiến với mỹ nhân mà thay vào đó là một lão già co giật như giật kinh phong. Khoác nhẹ một cái áo lông che đậy lấy thân thể, Phục Quàng bằng tốc độ nhanh nhất lao tới khom người trước mặt Đoàn Dự thề thốt, trước một vị gia chủ của một đại gia tộc hay một vị trưởng môn nhân của một đại phái thì Phục Quang lão cũng chưa từng cung kính đến mức đó nhưng đứng trước thanh niên này thì lão phải làm, không chỉ vì tính mạng của lão và sự tồn vong của Phục gia.
“Ý vị lão gia này là tai tại hạ là hỏng rồi nên những lời của lão là ta nghe sai sao?”
Đoàn Dự cười như không cười hỏi, ngữ khí càng lúc càng âm trầm làm trái tim Phục Quang muốn nhảy tọt ra ngoài, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau gáy lão.
“Đoàn công tử bớt giận… Bốp… là ta lỡ lời… Bốp… là cái miệng cẩu này… Bốp…”
Không thể không nói Phục Quang là kẻ dám nghĩ dám làm, lão thế mà trước mặt bao nhiêu quan khách bên dưới vậy mà quỳ trước mặt một tên thanh niên tự tát tự chửi bản thân mình, cử chỉ của lão khiến đa phần khách khứa cảm thấy ngạc nhiên và mất mặt, bọn họ đang chửi thầm Phục Quang làm xấu mặt ba chữ đại phú hào, thế gian này chỉ cần có tiền là có tất cả không phải sao?
Đứng bên cạnh, Lưu Thoát cũng giật mình bởi hành động của Phục Quang, Phục lão gia trước giờ ngay cả danh môn đại phái cũng phải cho vài phần mặt mũi nên cho dù là Đoàn gia dù có một vị rất lợi hại chống lưng thì cũng đến tầm đó nhưng thật không ngờ trước Đoàn gia chỉ một vị công tử mà lão lại can tâm chịu nhục đến vậy.
“Đứng dậy đi, bản công tử cũng không cần so đo với ngươi lão già này thế nhưng nếu có lần sau thì ngươi hay Phục gia cũng không cần tồn tại nữa.” Đoàn Dự cười nhạt nói khiến Phục Quang run lẩy bẩy, lão không có một chút nào nghi ngờ lời đe dọa của Đoàn Dự vì lão thừa hiểu đám người sau lưng Đoàn gia khủng bố và sát tinh đến nhường nào.
“Đa tạ Đoàn công tử rộng lượng tha thứ, không biết công tử tìm lão già này là có việc?” Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Phục Quang cẩn thận dò hỏi.
“Là chủ nhân nhà ta đang vui nên ta định giới thiệu ngài ấy đến Thiên Thượng Nhân Gian này, ai ngờ Phục lão lại bao sô nơi này hết hôm nay…”
“Ực!”
Phục Quang nuốt nước bọt cái ực, vị kia vậy mà trùng hợp muốn đến đây chơi, là phúc hay là họa đến với lão đây?
“…”
Trong lúc Đoàn Dự cùng Phục Quang đang bàn bạc cách chơi “độc” cho Long thỉ bên trên sân thượng Thiên Thượng Nhân Gian từ lúc nào đã xuất hiện hơn ba mươi hắc ảnh.
“Mật Sứ đại nhân! Đoàn Dự không biết vì sao lại dẫn theo Đoàn gia võ giả xuất hiện tại nơi đây, hắn cùng Phục Quang đã gặp mặt.”
Lại thêm một hắc ảnh xuất hiện, hắn hướng tên đầu lĩnh báo cáo.
“Đoàn Dự? Là Ma Tôn dưới trướng một tên thủ hạ tâm phúc – Đoàn Dự?” Tên đầu lĩnh lạnh giọng quát.
“Chính là hắn, vì không dám rút dây động rừng nên người của ta không dám đến gần.” Gã hắc ảnh vừa xuất hiện cao giọng đáp.
“Khốn kiếp! Chẳng lẽ tin tức lộ ra nên Phục Quang muốn tặng vật đó cho Ma Tôn? Không đúng, ngay cả Phục Quang lão cẩu cũng không hề biết vật đó là thứ gì thì sao có thể tặng lung tung cho một tên ác ma như vậy được…” Tên đầu lĩnh lẩm bẩm suy nghĩ, Ma Tôn đáng sợ đấy nhưng đã tiếp nhận nhiệm vụ thì dù chết chúng cũng phải hoàn thành.
“Đội 12!”
“Có”
“Các ngươi sống vì gia tộc, đã đến lúc gia tộc cần các ngươi! Ta không mong đối phương có thể moi từ các ngươi bất cứ thông tin gì, các ngươi hiểu?”
“Sống là người gia tộc, chết làm ma của gia tộc.” Đám hắc ảnh nghiêm mình thề.
“Xuất phát!”
Tên đầu lĩnh lạnh lùng ra lệnh, hơn ba mươi hắc ảnh ẩn nhập vào bóng tối.
“Cấp độ SSS? Phục lão gia là nói thật?”
Trong căn phòng Vip, Lưu Thoát không dám tin vào tai mình những gì vừa nghe, Phục Quang vậy mà nói với hắn muốn chiêu đãi Ma Tôn cấp độ SSS, cấp độ cao nhất của Thiên Thượng Nhân Gian này, đã tới cái cấp bậc này thì nữ nhân không còn giới hạn ở mỗi một Trung Hoa mà là toàn thế giới và toàn là các bậc minh tinh bậc nhất.
“Phục Quang ta nói một là một, chẳng lẽ các ngươi Thiên Thượng Nhân Gian là sợ ta không trả nổi?”
Phục Quang lão gia hỏa nhướng mày tức giận trước thái độ của Lưu Thoát, tuy rằng lão cũng tiếc đứt ruột bởi cấp độ SSS này đòi hỏi một số tiền kinh thiên đến nỗi hôm nay tổ chức sinh nhật của mình lão cũng không nỡ bỏ ra nhưng vì tương lai của Phục gia lão không thể không đánh cuộc một lần.
Đoàn Dự đứng ở cạnh cười tủm tỉm trước cử chỉ của Phục Quang, hồi trẻ có ghé Thiên Thượng Nhân Gian vài lần nên hắn cũng biết cấp độ SSS đại biểu cho cái gì, cho dù bây giờ Đoàn gia không thiếu tiền nhưng để có thể lãng phí một khoản tiền siêu lớn như vậy thì hắn cũng không có gan dùng tiền gia tộc vào việc này và chắc hẳn chủ nhân hắn cũng sẽ không bằng lòng cơ mà nếu là tiền của Phục Quang thì lại khác.
“Ực! Nếu Phục lão gia đã quyết như vậy thì tôi sẽ báo lên cấp trên, không biết nữ nhân các ngài muốn là?”
Lưu Thoát nuốt cái ực nước miệng để trơn tru cổ họng sau đó run giọng hỏi.
“Khặc khặc… Hàn Quốc bên kia nghe nói đều là cực phẩm…”
“Xoảng!”
Phục Quang lão gia hỏa cười dâm đang định nói ra mục tiêu thì đột nhiên tiếng kính vỡ làm lão giật thốt và rất nhanh khi lão chưa kịp phản ứng thì một loạt các bóng đen từ bên ngoài đã nhào đến chỗ lão như một bầy dơi khổng lồ bay vụt đến.
“To gan!”
Phục Quang không kịp phản ứng nhưng người khác lại không như vậy, ba tiếng quát như là cùng một lúc vang lên, từ đằng sau Đoàn Dự một gã khanh khách hai cánh tay như thiểm điện đến sau mà tới trước chộp lấy vai Phục Quang kéo lão bay về sau, một tên khác thì thân thủ di động đến trước người Đoàn Dự hộ chủ và kẻ thứ ba xuất động chính là Lưu Thoát tên giám đốc này, cánh tay thư sinh yếu đuối vậy mà biến thành song trảo nghênh đỡ đối phương.
“Xuy… xuy… Roẹt… Roẹt… xuy… xuy…”
“Cường Giả lục cấp? Ta đến đón đỡ hắn, số 1 số 2 bắt lấy Phục Quang, còn lại chặn lấy võ giả Đoàn gia!”
Tên thủ lĩnh rất nhanh đưa ra quyết định sau khi thế bất ngờ bị phá vỡ, lưỡi kiếm của hắn vung lên thành một đường cắt tới cổ Lưu Thoát khiến gã thất kinh lùi về sau liên tục hai mươi bước.
“Vù… vù… vù…”
“Công tử?!”
Thấy đám hắc y chia nhau ra, một tên khanh khách hỏi ý kiến Đoàn Dự, cứu hay không cứu Phục Quang?
“Hắc hắc… Phục Quang ngươi rốt cuộc đắc tội với vị đại nhân vật nào nha?”
Đoàn Dự quay đầu cười cợt với Phục Quang lúc này mặt đã trắng bệch một bên khiến lão cười khổ không thôi, xuất động cả đến Cường Giả lục cấp đến bắt lão chắc chắn là một thế lực không hề nhỏ.
“Vù… vù…”
“Bảo hộ lão già! Đám cóc ké này để cho ta.”
Đám hắc y đã đánh tới rồi, Đoàn Dự thu hồi nết mặt cợt nhã mà chuyển thành khô khốc đầy lãnh ý, hắn lạnh lùng ra lệnh cho hai tên khanh khách còn bản thân bước nhẹ lên một bước xòe ra bàn tay, nơi mà một hắc cầu nho nhỏ đã và đang hình thành.
“Giết!”
Thấy gã thanh niên ngăn cản trước mặt, đám hắc y trừng mắt quát như sấm, ngoài hai bóng đen tách đoàn di chuyển thành hình vòng cung hòng tiếp cận chỗ Phục Quang thì hơn ba mươi tên còn lại không chần chừ một giây một phút vung vũ khí lên chém tới chỗ Đoàn Dự.
“Vút… vút… vút…”
Di động như u linh, thân pháp Đoàn Dự chẳng ngờ tinh diệu đến không tường, đầu hắn nhẹ nhàng lách tránh những đường đao lưỡi kiếm trong khi thân hình lại uyển chuyển di động hóa giải toàn bộ những nhát đâm phát chém hung hiểm, toàn bộ đều chính xác và không có một động tác dư thừa nào như thể hắn đang chơi đùa với bọn chúng vậy.
“Vút… vút… vút…”
Lại chém hụt đối phương, đám hắc y liếc nhau đầy hoảng sợ, nếu đối phương là một lão già có tu vi cao siêu thì chúng không bất ngờ nhưng đằng này lại là một tên công tử bột còn chưa đến cấp bậc Cường Giả lại có thể hóa giải toàn bộ chiêu thức được của hơn ba mươi tên Cường Giả tam tứ cấp như chúng, việc này sợ rằng ngay cả thủ lĩnh của bọn chúng cũng không làm được.
Để lại một bình luận