Thiếu Lâm Tự…
“A di đà phật! Ma đầu đồ diệt sinh linh vô tội, các ngươi thân là phật giáo đệ tử lĩnh ngộ phật đạo từ bi hỷ xả cứu khổ cứu nạn lại dậm chân tại chỗ sợ tai bay vạ gió thật khiến ta thất vọng vô cùng!”
Trong một mật thất ở sâu trong lòng đất, một lão tăng sư hiền từ nhìn qua phía Vô Danh Thánh Tăng nói, mắt lão tăng vẫn là nhắm nghiền nhưng Vô Danh Thánh Tăng cũng không dám chậm trễ cúi đầu một cách nghiêm trang nghe lời răn dạy.
“Ma Tôn tên này dường như là tâm phúc của Thập Lục Tháp cao tầng, nếu thật xuống tay với hắn chẳng khác nào Thiếu Lâm Tự ta hoàn toàn trở mặt với chúng, đệ tử sợ là…” Vô Danh Thánh Tăng ngập ngừng nói tràn đầy bất đắc dĩ, muốn cứu rỗi chúng sinh thì trước hết cũng phải giữ được cái mạng trước.
“Một trăm năm lão nạp không lộ diện nên bọn chúng là quên tên ta? Lão nạp – Tru Ma sẽ e ngại thứ gì cản ta đồ diệt đại ma đầu sao?”
Lão tăng sư cuồng nộ quát đầy giận dữ, khí thế tỏa ra cưỡng bức Vô Danh Thánh Tăng bị đánh bật về sau không thể chống đỡ, còn đâu một lão tăng sư già gần đất xa trời mà thay vào đó là một vị phật sống tràn đầy phật khí tinh thuần cùng mạnh mẽ, thân hình lão cũng theo đó cuồn cuộn những múi cơ xếp ngăn nắp làm cỗ áo cà sa căng phồng lên muốn rách ra.
Hai chữ Tru Ma chắc thời đại này đa phần võ giả đều không biết nhưng nếu là những tồn tại xa xưa chắc hẳn sẽ phải giật mình bởi vì Thiếu Lâm Tự – Tru Ma Thánh Tăng quá đỗi nổi danh ở thời kỳ kia, chỉ cần kẻ nào tay dính máu nghe đến bốn chữ này đều là thần hồn nát thần tính tìm cách trốn chui trốn lủi một cách nhanh nhất có thể.
“Sư phụ! Ngài thật là động thủ?” Vô Danh Thánh Tăng lo lắng nhìn qua lão tăng su và cũng chính là sư phụ của lão gấp gáp nói, trở mặt với Thập Lục Tháp trong thời kỳ rối ren này quả thật không khôn ngoan chút nào tuy nhiên tính tình của sư phụ thì Vô Danh Thánh Tăng còn lạ gì, lão tăng này trong việc phải tru diệt đại ma đầu là có một cỗ tín niệm vô cùng kiên định đến nỗi có chút điên khùng.
Hơn trăm năm trước lão cũng là vì ra tay huỷ diệt một tên Tôn giả của Thập Lục Tháp mà bị Độc Cô Cầu Bại đích thân đến bái phỏng đánh cho lão hơn ba năm không thể xuống giường mà khi ấy tên Tôn giả kia cũng chỉ là vô tình huỷ diệt một thôn xóm nhỏ trong lúc luyện công thôi đấy.
“Động thủ? Ngươi tên nhóc con cũng quá coi thường ta rồi, tru diệt tên đại ác ma này cũng không cần chúng ta phải ra tay.” Tru Ma Thánh Tăng mở miệng đầy cơ trí khiến Vô Danh Thánh Tăng há hốc mồm, hắn là lần đầu tiên chứng kiến bộ mặt này của sư phụ, lão chẳng phải trước giờ đều là một tên bạo lực cuồng bất cần suy tính sao?
“Ựccc… sư… sư phụ lão nhân gia ngài không phải ăn nhầm thứ gì chứ?” Không tin vào mắt mình, Vô Danh Thánh Tăng cẩn thận dò hỏi.
“Bốp! Thằng nhóc con này, ngươi thật là mong Độc Cô tên kia đến lấy mạng ta để ngươi thoải mái chưởng khống Thiếu Lâm Tự phải không?” Tru Ma Thánh Tăng vỗ đầu trọc của Vô Danh Thánh Tăng quát, trông qua hình dáng của lão lúc này còn trẻ tuổi hơn đồ đệ nên kẻ nào nếu chứng kiến cảnh tượng Vô Danh Thánh Tăng bị đập đầu răn dạy khá là quái dị.
“A di đà phật! Đệ tử sao dám bất kính với lão nhân gia ngài, chỉ không biết ý tứ của sư phụ là?” Vô Danh Thánh Tăng xấu hổ nói còn trong đầu thì thầm khinh bỉ lão già này té ra là sợ Độc Cô Cầu Bại tên kia tới bái phỏng một lần nữa, người ta nói càng già càng sợ chết không có sai.
“A di đà phật! Một núi không thể có hai hổ, Chấp Pháp Trưởng Lão chức vụ kia quyền cao chức trọng chẳng khác nào một tay che trời, Độc Cô Cầu Bại có thể không để ý đến chuyện vặt vãnh này nhưng mấy thằng nhóc Độc Cô gia thì lại khác, chúng từ lâu đã nuôi ý định thay thế Thập Lục Tháp trở thành thế lực chung cực chưởng khống giang hồ Trung Hoa rộng lớn này mà Ma Tôn chắc chắn sẽ là trở ngại lớn nhất trước mặt chúng, chỉ cần chúng ta đứng bên cạnh châm dầu vào lửa để Ma Tôn cùng Độc Cô gia va chạm thì còn sợ không có phim hay để coi sao?” Tru Ma Thánh Tăng cười nhạt nói, quả không hổ danh lão bất tử đầy kinh lịch.
“Đệ tử hiểu, ta sẽ ngay lập tức sắp xếp!” Vô Danh Thánh Tăng gật gù nói.
“Đi đi, tiện thể phái người mang thằng nhóc Cửu Tiêu đến đây, ngoại thương của hắn các ngươi đã chữa trị tốt cả?”
“Vốn dĩ ta chỉ có năm thành nắm chắc, nếu là sư phụ thì chắc chắn sẽ thành công rồi!” Vô Danh Thánh Tăng vui mừng nói, lão là có năm thành hy vọng có thể gieo trồng phật chủng vào não hải Cửu Tiêu chân nhân để khiến lão thành con rối do mình điều khiển nhưng nếu là Tru Ma Thánh Tăng ra tay thì đến mười phần mười Võ Đang sẽ là vật nằm trong túi Thiếu Lâm Tự rồi.
“Khặc khặc… lão nạp cũng là lâu chưa trồng phật chủng vào một tên võ giả nên cũng có chút ngứa ngáy tay chân, ngươi là nhanh chân một chút.”
“Đệ tử đi ngay.”
Buồn cười đạo gia tính toán đến Thiếu Lâm, Thiếu Lâm lại tính toán đến Độc Cô gia, kẻ nào cũng là muốn làm chim bọ ngựa bắt ve nhưng không biết ở sâu trong bóng tối thăm thẳm vẫn còn đó một cặp mắt lạnh lùng đang không ngừng quan sát chúng.
Bắc Kinh…
Hứng chịu tàn phá nặng nề, Bắc Kinh cũng không chậm mà hồi phục nhanh đến không ngờ, phá rồi lại lập… hơn nữa thành phố bị huỷ diệt cũng là mang lại cơ hội lớn cho các thế lực chiếm lĩnh và bành trướng ảnh hưởng đến một thành phố mới, các thế lực ngầm nơi đây theo đó cũng rục rịch xuất hiện trở lại.”
… Lâm gia…
Lâm Phàm trở về từ cuộc họp với các thế lực ngay tức thì bắt tay vào thâu tóm các băng nhóm xã hội đen lớn nhỏ còn sót lại trong thành phố, dưới sự hiệp trợ toàn lực của gia tộc cũng như Huấn gia, Lâm Phàm rất nhanh kịp làm chủ hơn nửa địa bàn không bị tàn phá của Bắc Kinh, tài phú mỗi ngày thu vào là vô cùng khổng lồ.
“Lâm tiểu tử!”
Lâm Phàm đang coi qua sổ sách thì đột nhiên bị gọi tên khiến hắn giật thót, là âm thanh của lão đầu Tiêu Nghệ.
“Tiêu đại nhân khỏe? Bên trên có lệnh?” Lâm Phàm dò hỏi.
“Chủ nhân sắp đến, ngươi là nên chuẩn bị chu toàn mọi việc đừng để chủ nhân không hài lòng, ngươi cũng hiểu tính cách của chủ nhân.” Tiêu Nghệ lạnh giọng nói, lão cũng là có ý tốt nhắc nhở thanh niên này.
“Chủ… chủ nhân đến…” Lâm Phàm há hốc mồm trước tin giật gân, cơ hội của Lâm gia rốt cuộc cũng đến, chỉ cần chủ nhân cao hứng chắc chắn gia tộc của hắn theo đó được chủ nhân trọng dụng hơn nữa, tính tình của vị chủ nhân lãnh khốc này hắn cũng hiểu biết một hai, nếu kẻ dưới làm tốt thì trước giờ hắn đều ban thưởng vô cùng hậu hĩnh, bằng chứng là Đoàn gia nhờ theo sau đít Ma Tôn bên kia mà tài phú thu vào cuồn cuộn không ngớt, nhìn Đoàn Dự chưởng khống quyền lực cùng tài nguyên to lớn mà Lâm Phàm thèm đến chảy nước dãi hận sao mình không phải là kẻ đến trước.
“Tiêu đại nhân, chủ nhân đến đây liệu có ra tay với Dương gia bên kia?”
Biết lão giả này khá thân cận với chủ nhân nến Lâm Phàm cố gắng tìm hiểu chút ít.
“Ngươi là nghĩ nhiều, Dương gia thiên kim tiểu thư Dương Mịch một đại mỹ nhân tại Hợp Hoan phái khiến chủ nhân ưa thích và được Ma Hậu đại nhân đặc biệt thu vào Ma Cơ đội ngũ nên va chạm của Dương gia và chủ nhân đều đã được giải trừ, ta nhận được tin Dương gia bên kia cũng sắp dâng lên đại lượng tài nguyên mong trở thành thế lực phụ thuộc chủ nhân.”
Tiêu Nghệ đương nhiên nhìn ra khát vọng của Lâm gia nên ăn ngay nói thẳng, Ma Cơ là đội ngũ bao gồm những nữ nhân tuyệt đỉnh trong chuyện phòng the do Ga In mới thành lập để tập trung huấn luyện làm cho các nàng những món đồ chơi này của Long không chỉ là phục thị hắn trong chuyện chăn gối còn là có được bản lĩnh có thể chống đỡ một phương.
“Dương Mịch? Dương gia cũng là biết tính toán.” Lâm Phàm nghiến răng nghiến lợi chửi, Dương gia nếu còn đó thì gia tộc hắn thật là khó để bước lên thế gia.
“Hừ! Ta biết các ngươi gia tộc có tham vọng gì nhưng cũng không nên gấp gáp, chỉ cần làm thật tốt để chủ nhân cao hứng thì thêm một thế gia nơi giang hồ này lại chuyện khó với chủ nhân hay sao? So với thế gia cái danh hão kia ta lại khuyên đám người các ngươi nên tranh thủ địa vị trong Ma Tông càng cao càng tốt.” Tiêu Nghệ thành thật khuyên.
“Ma Tông? Tiêu đại nhân là nói?” Lâm Phàm hái mắt rực sáng nhìn chằm chằm vào Tiêu Nghệ, lỗ tai mở rộng sợ bỏ qua bất cứ chữ nào.
“Chủ nhân đã quyết định thành lập thế lực của riêng mình!”
Tiêu Nghệ nhắc đến đây cũng không kìm nén được hưng phấn trong lời nói, lão cùng đám người Truy Mệnh chắc chắn với tư cách là những tên sát thủ đi đầu sẽ được Long tài bồi để huấn luyện ra thế hệ sát thủ tiếp theo.
Lâm Phàm con ngươi linh động hiểu ra ý tứ của Tiêu Nghệ lão già, Ma Tông tương lai nếu Ma Tôn không ngã chắc hẳn sẽ trở thành đại thế lực đứng nhất nhì trên giang hồ, Lâm gia hắn chỉ cần bám được vào cái gốc cây này thì còn lo gì bốn chữ danh gia vọng tộc không đến tay.
“Đa tạ Tiêu đại nhân chỉ điểm, Lâm gia chắc chắn sẽ không quên ơn ngài!”
Trịnh trọng hành lễ với Tiêu Nghệ, Lâm Phàm là biết trước biết sau hứa hẹn khiến Tiêu lão đầu gật gù hài lòng, lão cũng chỉ mong là thế.
“Ma Tông? Xem ra ta đã xem thường tên này không ít.”
Trong một đình viện ở phụ cận Bắc Kinh, một lão giả thân mặc bạch y cười nhẹ nói khi một hắc y xuất hiện thì thầm vào tai mình điều gì đó, lão cũng không xa lạ gì khi chính là Nhị Trưởng lão – Bất Tử lão nhân đã biến mất một đoạn thời gian.
“Ngươi là nghĩ hắn đang muốn làm gì?”
Ngồi đối diện với Bất Tử Lão Nhân là một tên thanh niên trẻ khá điển trai, trên tay hắn là chiếc quạt phe phẩy trông khá giống hình ảnh của công tử gia thời xưa đầy nho nhã.
“Thực lực đã có đương nhiên sẽ ham muốn quyền lực, hắn còn trẻ đã nắm giữ sức mạnh tuyệt đỉnh như thế thì sao có thể cam lòng chịu làm một con chó của Thập Lục Tháp mấy lão bất tử kia, Chấp Pháp Trưởng Lão tuy quyền lực thông thiên nhưng với loại người này chắc chắn chỉ có làm Đế Vương chưởng khống thiên hạ mới có thể khiến hắn thỏa mãn.” Bất Tử Lão Nhân vuốt râu cười nói, lạ là nhắc đến Ma Tôn một tên cao thủ có thể đánh bại loại Cường Giả như Cửu Tiêu chân nhân mà sắc mặt lão vẫn bình thản một cách tùy tiện, điều gì có thể khiến một tên Cường Giả bát cấp đỉnh như lão tự tin đến vậy?
“Lòng tham luôn là thứ đáng sợ nhất của con người, đẩy nhanh kế hoạch của chúng ta không được để xảy ra bất cứ sai lầm nào!”
“Ta biết!”
“Brừmmmmm… Brừmmmmmmmmmm…”
Chập tối, cổng vào Bắc Kinh bị một đoàn xe sang gầm rú lao qua, dẫn đàu đoàn là tổ hợp ba bốn chiếc Hummer hầm hố chiếm lĩnh toàn bộ con đường, mọi vật cản phía trước nếu không tăng tốc trốn đi thì cũng không thoát khỏi cảnh bị dọn dẹp không thương tiếc, ở nơi này mà dám càn rỡ khoa trương đến thế thì đủ hiểu địa vị của kẻ đứng đầu khủng bố đến nhường nào.
Có thể khoa trương thanh thế vào thời điểm rối ren này thì không cần dùng nhiều não cũng biết kẻ nào có gan làm thế, đương nhiên là Chấp Pháp Trưởng Lão tối cao của Thập Lục Tháp – Ma Tôn, hắn một lần nữa trở lại Bắc Kinh nhưng lần này không phải để đánh đánh giết giết mà là xây dựng Ma Tông thuộc về hắn, trước kia Long đã từng nghĩ tốt nhất là tiêu diêu tự tại hành xử một cách tùy hứng nhưng việc Ga In bị đe dọa khiến hắn thấy mình đã sai, ở nơi nào cũng vậy thực lực không thể đại diện cho tất cả mà cần thêm cả quyền lực, chỉ khi có cả hai thứ này thì hắn mới có thể chân chính bảo bộ những người quan trọng của cuộc đời mình.
“Chụt… chụt… Ọcccccc… Ọccccc…”
Trong chiếc Benler bóng bẩy, Long thư thả hưởng thụ loại ghế da đắt tiền nhất sau lưng mình, thoải mái là thế nhưng hơi thở của hắn có chút khác thường… nó có phần nặng nhọc làm người ta khó hiểu nhưng chỉ cần chuyển dời tầm mắt xuống một chút nơi háng của hắn là đủ hiểu chuyện gì… bên dưới thế mà ba đại minh tinh Phạm Băng Băng, Dương Mịch cùng Lưu Diệc Phi như ba đầu chó cái động dục bò dưới chân hắn chia nhau liếm mút con cặc cùng hai viên bi của hắn một cách mê say.
Dâm đãng còn chưa dừng lại chỗ đó, ba mỹ nhân tuyệt mỹ đang bú cu mặc ba chiếc váy sành điệu đắt tiền thế nhưng lại vén ngang thắt lưng để lộ ba cặp mông đẫy đà theo cùng là ba u động ướt át mê người, nếu Phạm Băng Băng cùng Lưu Diệc Phi cửa lồn là nhấp nhả đóng mở vì nứng thì hai lỗ nhỏ của Dương Mịch lại bị hai con cặc giả cắm lút cán bên trong vậy mà vẫn không thể ngăn cản từng giọt tinh dịch đục ngầu rịn ra bên ngoài chứng tỏ bên trong bị nam nhân phun xuất nhiều đến cỡ nào.
“Hắc Hắc… Trung Hoa tam đại minh tinh lại có thể thế nào? Cũng phải quỳ dưới chân ta ngoan ngoãn mà hậu hạ…”
Để lại một bình luận